*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại Hi cũng ngủ ngon lành, vết sưng đỏ trên mặt đã giảm bớt, chỗ bị thương chỉ còn lại một vết bầm lớn. Trông thằng bé rất tuấn tú, mới nhỏ nhưng sống mũi đã rất cao, chân tóc dày, vầng trán rộng, vừa nhìn là biết đứa bé thông minh, lông mi rất dài và rất dày, nhắm mắt lại giống như bị hai phiển quạt rợp bóng, cánh môi nhỏ của bé hồng hồng, nhìn sao cũng thấy đáng yêu biết bao.
Bé và mẹ mình chưa bao giờ xa nhau quá hai tiếng, qua trải nghiệm đen tối lần này, đối với Tại Hi mà nói cũng không khác gì một thử thách lớn.
Giang Hạo nhìn hai mẹ con, trái tim anh tan chảy.
Bỗng nhiên, Tại Hi mơ mơ màng màng tỉnh lại, đôi tay nhỏ mập mạp của cậu dụi2mắt: “Suyt...” Giang Hạo ra hiệu cho bé đừng lên tiếng. Tại Hi hiểu ngay, cũng học động tác của anh phát ra một tiếng suyt, nhưng vẫn làm Kiều Tâm Duy tỉnh dậy. Phản ứng đầu tiên của Kiều Tâm Duy chính là ôm chặt con trai, cố chống tay ngồi dậy, phàn nàn nói: “Sao anh ngồi đây mà không nói tiếng nào thế, tính dọa người à?!” Giang Hạo xin lỗi cười cười, nói: “Ngắm mẹ con em thôi, cũng không làm phiền hai người, anh đâu có nói chuyện.” Kiều Tâm Duy đang giận không có chỗ nào xả, vén mái tóc rối bời ra sau tai, không vui nói: “Dù anh không nói thì cũng làm phiền bọn tôi, ai bảo anh vào đây?” Cô lườm anh, xua đuổi nói: “Đi ra đi ra, khói thuốc ám cả người,6hội chết đi được!”
Giang Hạo quýnh lên: “Thật à?” Anh kéo áo lên ngửi thử: “Vẫn ổn mà, không quá hôi, hơi ám mùi khói thôi.” “Người của anh đương nhiên là anh không ngửi thấy rồi, mấy tên đàn ông ẻo lả còn tưởng thể là man nữa mà... Đến đây, Hi Bảo, mặc quần áo rời giường.” Tại Hi rất ngoan, có thể tự mặc quần áo, bé thấy mẹ không vui lắm nên cũng rầu rĩ theo.
Giang Hạo chủ động lấy lòng: “Hi Bảo, đến đây, chú giúp cháu mặc đồ, mặc xong thì ra ngoài ăn cơm.”
“Hi Bảo, tự mặc!”
Tại Hi nhìn mẹ, lại nhìn Giang Hạo, nên tự mặc đi thôi, bé phải nghe lời mẹ. Hạng Linh nấu một bàn đầy món ngon, nói thế nào đi nữa cũng nên cảm ơn Giang Hạo, nếu anh không muốn0đi, họ cũng không thể đuổi người được. Cho tới giờ, trong nhà chưa từng có nhiều người cùng nhau ăn cơm như vậy, mọi người cảm thấy hơi chật chội khi ngồi quanh bàn ăn be bé. Hỏi đến dự định tiếp theo của Kiều Tâm Duy, cô tức giận nói: “Có người giầu sổ hộ khẩu không đưa cho con, không lấy được sổ hộ khẩu thì cũng không thể ngồi chờ không, con đã nhờ người ở đơn vị quá ba ngày rồi, con phải quay về đó.”
Hạng Linh nhìn Giang Hạo rồi nói: “Vẫn đi tàu cao tốc đúng không? Nếu không mẹ đưa hai đứa về đó.” Lòng bà vẫn còn sợ hãi.
Giang Hạo cướp lời: “Anh đưa đi, anh không sao.”
Mọi người không nói gì, Kiều Tâm Duy trợn mắt liếc anh, nói: “Không liên quan đến anh.”5Cô tiếp tục nói: “Không thể một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng được, sau này còn nhiều dịp phải ngồi tàu hỏa, chẳng lẽ sau này không đi nữa à? Lần này con sẽ bể Hi Bảo không cho nó chạy lung tung nữa, Hi Bảo, con còn chạy đi lung tung không?” Tại Hi đang gặm đùi gà, lắc đầu nguầy nguậy: “Không dám ạ.” Nhóc con này có một mối tình thắm thiết với đùi gà, bởi vì đùi gà dễ cầm, lại nhiều thịt ăn. Trời đã tối hoàn toàn, tiếng côn trùng râm ran trong bụi cỏ, Kiều Tâm Duy tiễn Giang Hạo về, đêm mùa thu mát mẻ, một cơn gió thổi qua lại trở nên lạnh buốt. “Em vào đi, bên ngoài lạnh, anh cũng không phải mù đường.” Kiều Tâm Duy nhìn9anh một chút, tức giận nói: “Không phải anh thật sự cho rằng tôi chỉ đưa tiễn anh đơn giản vậy thôi sao, tôi có lời muốn nói với anh.”
Giang Hạo dừng bước lại, trông rất hứng chí: “Được, chúng ta nói chuyện.” “Anh... có thể đừng làm phiền cuộc sống của tôi và Hi Bảo được không?” “Sao lại gọi là làm phiền, anh có thể cho em và Hi Bảo một cuộc sống tốt hơn.” “Chúng tôi không cần.” “Em không phải là Hi Bảo thì sao em biết thằng bé không cần.”
“Tôi là mẹ của nó nên tôi biết.”
“Anh cũng là ba của nó.”
“Tôi nói anh là ba của thằng bé khi nào?!” Giang Hạo cũng không thi tài với cô, anh nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh một lát, sau đó khẽ cười: “Đừng nói dối rằng thằng bé mới hai tuổi, nó ba tuổi, đứa bé nhỏ như vậy, hai tuổi và ba tuổi khác nhau rất lớn.” Kiều Tâm Duy vẫn chưa bỏ cuộc, cô chưa từng thừa nhận bất cứ điều gì: “Tôi đã nói là lúc rời khỏi anh không bao lâu thì sống chung với người khác, tôi mang thai Hi Bảo sau khi rời khỏi anh, không phải tôi đã gửi giấy phá thai cho anh xem rồi à?!”
Mặt Giang Hạo cứng đờ, đúng vậy, giấy phá thai kia từ đâu ra, anh hỏi: “Em vừa phá thai không bao lâu là mang thai ngay? Không thể nào, em đang nói dối anh.”
“Không có gì là không thể cả, có rất nhiều người sau khi phá thai cũng có thai ngay. Trước đó tôi nói dối việc Hi Bảo hai tuổi vì không muốn anh hiểu lầm, ai mà muốn giải thích mấy chuyện như thế này chứ, ba đứa bé là ai thì chính tôi biết rõ nhất, dù sao cũng không phải là anh.”
Giang Hạo vẫn cười, mặc dù không có bằng chứng để phản bác cô, nhưng lòng anh đã có câu trả lời chắc chắn.
Kiều Tâm Duy lườm anh: “Tôi và bạn trai sắp kết hôn, anh đừng làm phiền bọn tôi.” Mặc dù Giang Hạo biết cô đang mạnh miệng nói dối, nhưng lòng anh vẫn rất khó chịu. Vì rời khỏi anh, cô không mang đến những câu nói bịa đặt như thế này.
Giang Hạo lui về sau một bước, an ủi tâm trạng đang kích động của cô, nói: “Em đừng kích động... Không còn sớm nữa, em chăm cho Hi Bảo nghỉ ngơi đi.”
Kiều Tâm Duy nhíu mày, cô có dự cảm xấu, không biết anh muốn làm gì: “Giang Hạo, tôi nói cho anh nghe rõ ràng, mặc kệ anh đang có ý định gì, tôi chỉ nói với anh một câu rằng, tôi không muốn cuộc sống của trước đây, tôi cũng không muốn rời xa con trai mình, cho dù anh làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ không thay đổi quan điểm này.”
Gió đêm se lạnh, Giang Hạo dõi mắt nhìn theo bóng lưng Kiều Tâm Duy từ từ biến mất trong màn đêm. Anh hồi phục tinh thần: “Hắt xì!” Lạnh quá, anh không nhịn được nhảy mũi. Khi lại ngồi tàu hỏa, Kiều Tâm Duy cảnh giác hơn rất nhiều. Cô sử dụng dịch vụ chuyển phát nhanh hành lý, chỉ mang theo người những vật dụng thiết yếu. Cô bế con trai, lúc nào cũng đề cao lòng cảnh giác.
cảnh Trí Thành và Hạng Linh tiễn họ đến nhà ga. Lúc kiểm tra vé, vợ chồng già đợi hai mẹ con đến cửa soát vé mới chịu rời đi.
“Hi Bảo, nhớ bà ngoại thì gọi điện thoại cho bà nhé, Tâm Duy à, Tết nhớ nghỉ sớm một chút.” “Ba mẹ, hai người về đi, nhiều người chật lắm, về nhà đi, Hi Bảo nói hẹn gặp lại với ông bà ngoại nhé.” Tại Hi vẫy cái tay nhỏ, nói: “Bà ngoại ông ngoại hẹn gặp lại, Tết cháu sẽ về thăm mọi người.” Lúc vào trạm, người ít đi rất nhiều, cũng không chật chội như khi nãy. Có thể là vì trải nghiệm đen tối trước đó, lần này Tại Hi rất ngoan, vẫn ôm chặt cổ mẹ.
“Hi Bảo, con ở nhà bà ngoại ăn mập lên rồi, nặng quá, rất nhanh nữa mẹ sẽ không bế nổi con đâu.”
“Vậy tự con đi nhé.”
“Không không, chỗ này là bậc thang, con đừng động đậy, mẹ ôm con lên tàu.” Cố gắng cả quãng đường, cuối cùng cũng đến chỗ ngồi. Kiều Tâm Duy chảy mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển: “Ôi chao mẹ mệt quá, tay tê rần rồi.” Tại Hi ân cần xoa bóp cho mẹ: “Mẹ vất vả rồi, mẹ ơi con yêu mẹ.” Trái tim của Kiều Tâm Duy nhanh chóng tan chảy, dù mệt mỏi hay khổ cực cũng thấy thật đáng giá: “Nhóc con nói ngọt đấy, nào nào nào, ngồi xuống đây, chút nữa là tàu chạy rồi, muốn uống nước không?” “Con muốn ăn đùi gà.” “Không có đùi gà, chỉ có nước thôi.”
“Vậy con uống nước.”
Thế là, Kiều Tâm Duy lấy trong túi ra một bình nước: “Cầm lấy này.”
Tại Hi lắc đầu, lè lưỡi ra.
“Uống nước đi.” Tại Hi vừa lè lưỡi vừa nói: “Xong rồi, con uống nước rồi.”
“...” Gấu con, có thể đừng nghịch ngợm như vậy được không: “Không uống thì thôi.”
Bỗng nhiên, hại mắt Tại Hi sáng lên, chỉ về phía trước gọi: “Chú ơi.”
Kiều Tâm Duy ngẩng đầu lên, không phải chứ, Giang Hạo cười hì hì đi về phía họ. Anh vẫy tay chào hỏi hai mẹ con: “Này Hi Bảo, đúng lúc quá, hai mẹ con tới Giang Nam phải không? Chú cũng đi Giang Nam này, ngồi cùng nhau nhé.” Anh trực tiếp ngồi xuống ghế đặt ở lối đi nhỏ.
Tại Hi vỗ tay: “Được ạ được ạ, thật là đúng lúc.” Kiều Tâm Duy nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, nói: “Đùa vui không? Chỗ này là vị trí của người khác, người ta đến thì anh cũng phải nhường chỗ thôi.” Bên cạnh là một ông lão, vì cả hai mua vé cùng lúc nên cô có thể chắc chắn. “Đợi người ta đến lại nói chứ sao.” Giang Hạo lấy một hộp cơm hình phim hoạt hình màu vàng rực từ trong túi ra, phía trên in hình chú cừu vui vẻ, rõ ràng là có chuẩn bị trước khi đến: “Hi Bảo, chú có đem theo mấy cái đùi gà, ăn không hết, cháu muốn ăn không?” Không sai, anh đến là để mua chuộc con trai.
“Không được ăn!” Kiều Tâm Duy nói: “Mẹ đã dạy con không thể tùy tiện ăn đồ của người khác rồi, đặc biệt là đồ của người lạ.”
Tại Hi tròn xoe hai con mắt đáng thương của mình, bé nói: “Nhưng mà chú không phải người lạ, con và chú là bạn.” Kiều Tâm Duy hỏi ngược lại: “Gặp một lần cũng là bạn à? Chúng ta và bọn buôn người gặp nhau một lần, chúng ta và bọn buôn người cũng là bạn à?” Tại Hi vội vàng lắc đầu, mong ngóng nhìn hộp đùi gà kia nuốt nước miếng: “Cảm ơn chú, cháu không ăn” Kiều Tâm Duy vui vẻ nhìn Giang Hạo, ánh mắt giống như đang nói, yêu quái, còn không mau cút đi?!
Giang Hạo cất hộp cơm, cười cười nói: “Được, vậy chú cất vào trước, chúng ta đợi ăn trưa rồi cùng nhau ăn nhé.” Chuyến tàu này kéo dài sáu tiếng, anh không sợ không có cơ hội.
Lúc này, một ông lão chầm chậm đi đến. Ông cấm vé trên tay, nói: “Cậu trai trẻ này, chỗ anh đang ngồi là vị trí của tôi.” Xem đi, người đã đến rồi, phải nhường chỗ ngồi thôi.