Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 268




Kiều Tâm Duy kiểm tra trong nhà bếp, xác nhận trong nhà không còn gì để ăn, chỉ có mấy cọng rau khô. Cô biết, mời Phật đến thì dễ chứ đuổi Phật đi thì khó, bây giờ việc đuổi2Giang Hạo đi đã là vọng tưởng viển vông rồi.

Lúc trưa Tại Hi vẫn chưa ăn được gì ngon, tôi cũng không thể ăn linh tinh được. Làm mẹ là vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra thì con6cái vẫn là hàng đầu. Cô không có thời gian tranh chấp với Giang Hạo, cố nói: “Tôi ra ngoài mua đồ ăn, anh ở nhà trống Hi Bảo, thằng bé tỉnh mà tôi chưa về thì cho nó ăn0ít bánh quy trước, ở trong ngăn kéo đấy.”

Giang Hạo: “Nếu không thì để anh ra ngoài mua cho? Nhưng em phải cho anh vào nhà.”

“Cũng được, tiện thể ra ngoài thuê khách sạn luôn.” Giang Hạo cười nói: “Ha5ha, đừng nóng nào, em đi mua đi, anh không quen chỗ này, đừng để con bị đói.”

Kiều Tâm Duy lườm anh, không muốn cãi nhau.

Sau khi Kiều Tâm Duy đi, Giang Hạo vào phòng ngủ, căn phòng chỉ khoảng9chừng mười mét vuông, giường ngủ chiếm phần lớn diện tích được giường để sát tường, Tại Hi ngủ ở góc cạnh tường.

Giang Hạo đi khẽ tới cạnh giường, sờ tóc bé, hôn nhẹ lên má bé, anh không thể hình dung tâm trạng mình bằng ngôn ngữ được, chỉ cảm thấy anh muốn mang hết mọi thứ tốt đẹp trên đời này dâng cho con.

Kiều Tâm Duy không dám đi xa, vừa mệt lại vừa đói, cô mua một ít đồ ăn nóng tại quán cơm gần nhà. “Ông chủ Trần, ít dầu ít đường đừng dùng bột tinh nhé.” “Biết rồi, cháu không nói chú cũng biết, mấy ngày không gặp, cháu và Hi Bảo đi đâu thế?” “Đi thăm nhà mẹ ạ, hôm nay mới về.”

“Ồ, gọi nhiều vậy là có khách hả?”

Kiều Tâm Duy cười cười: “Vâng, định ra ngoài ăn nhưng Hi Bảo ngủ mất rồi, không biết lúc nào thì dậy nữa. Ông chủ Trần, chú lấy cháu bốn hộp cơm nữa nhé, cháu đi siêu thị chút, lát nữa sẽ quay lại lấy.”

“Được.”

Tại nhà, Tại Hi đã dậy rồi, bé ngồi trên thảm, vừa ăn bánh quy vừa xem phim hoạt hình. Còn Giang Hạo thì cởi áo vest, cầm khăn và cây lau nhà vệ sinh nhà cửa, nhà không có người ở một thời gian sẽ phủ bụi.

“Chú, mẹ cháu nói khi nào thì về vậy ạ?” “Sắp rồi, mẹ đi từ sớm.”

“Chú, sao tối rồi mà chú chưa về nhà thế?”

“Hôm nay chú ở nhà cháu được không?”

Tại Hi đang ăn bánh quy, đôi mắt tròn xe nhìn TV chằm chằm, hững hờ đáp: “Được ạ.”

“Hôm nay chú ngủ với cháu nhé?”

“Vâng ạ.” Giang Hạo rất vui, càng cố gắng làm việc hơn. Bỗng bên ngoài có người gõ cửa, Tại Hi đứng lên: “Mẹ về rồi, mẹ về rồi.” Bé vui vẻ đi ra mở cửa, Giang Hạo cầm cây lau nhà đứng tranh công. Cửa vừa mở ra, người đến là bác Tần nhà cạnh chứ không phải Kiều Tâm Duy, Tại Hi gọi: “Chào bà ạ.”

“Hi Bảo ngoan, đây là...” Bác Tần và Giang Hạo nhìn nhau ngẩn người. Lúc này Giang Hạo chỉ mặc áo lót màu trắng và quần tây, ống quần còn xắn tới gối, chân mang dép màu đỏ nhỏ, đầu dính đầy mồ hôi. Giang Hạo ngại ngùng, đứng đờ ra nói: “Chào bác.” Nếu không phải có Tại Hi ở nhà thì bác Tần đã tưởng anh là trộm rồi: “Hi Bảo, chú ấy là ai thế?”

Tại Hi nói: “Chú ấy là ân nhân cứu mạng cháu đó, là dũng sĩ chiến đấu mẹ sai tới bảo vệ cháu.”

Dũng sĩ chiến đấu luôn, Giang Hạo đột nhiên thấy hình tượng của anh cực kỳ to lớn, điều này làm anh thấy kiêu ngạo hơn cả việc nhận được huân chương nữa.

Giang Hạo vui vẻ đi tới, tự giới thiệu: “Xin chào, cháu là Giang Hạo.”

Bác Tần quan sát anh một lượt, nhìn đôi dép màu hồng kia thì bật cười, hỏi: “Là bạn của Tâm Duy à?”

“Vâng.”

“Từ thủ đô?”

“Vâng.”

Bác Tần nhìn anh rồi lại nhìn Tại Hi, hiểu ngay, “Cậu với Tâm Duy là...”

Giang Hạo cười gật đầu: “Vâng.” “Ừ, trông cao to, Hi Bảo trông rất giống cậu, tôi nghe thấy tiếng nên sang nhìn, Tâm Duy đâu?” Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Kiều Tâm Duy xách hai túi đồ lớn trở về, thấy Giang Hạo mặc như thế, chân lại mang dép cô đi ra ngoài, cô trừng mắt: “Ai cho anh mang dép của tôi?” Vua hổ, không biết chân anh ta thể nào à? Anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi và đôi dép không?

Giang Hạo cười: “Anh cầm giúp em.” Anh cầm túi từ tay cô, sau đó đi vào nhà, anh cũng thấy ngại ngùng.

Tại Hi không biết chuyện gì, chỉ biết mùi cơm thơm nức mũi, bé nhảy nhót theo sau lưng Giang Hạo: “A, mẹ có mua cá nướng con thích ăn, cá nướng đó, con ngửi là biết ngay.”

Kiều Tâm Duy không có chỗ trút giận, nếu không phải có bác Tần đứng đây thì cô đã đánh anh rồi.

Bác Tân vỗ tay cô nói: “Hèn gì bác giới thiệu vài người mà cháu cũng không thích, thì ra chồng cháu trông như vậy, lần này đã làm hòa rồi hả?” Kiều Tâm Duy vừa ngại vừa không biết phải nói sao: “Không có, bác Tần, bác đừng hiểu nhầm, anh ta là anh ta, cháu là cháu, anh ta...” Quay đầu lại thì thấy Giang Hạo lấy cơm ra, Tại Hi quá lùn nên không thấy được đồ trên bàn ăn, anh bế bé lên, gò má và gương mặt dính sát nhau kia trông y hệt.

Bác Tẩn cười nói: “Đây là chuyện tốt mà, bác sang thì thấy cậu ta đang dọn nhà, tên nhóc này rất hiểu chuyện. Cháu đó, chịu khổ nhiều năm rồi, chồng thật vẫn tốt nhất.” Kiều Tâm Duy cau mày: “Anh ta lớn rồi, không phải thằng nhóc gì đâu.” “Lớn hơn cháu thì càng tốt, biết chăm sóc người khác.” “Bác Tần, có nhiều chuyện bác không biết thôi, nếu anh ta tốt thì sao cháu phải chạy tới đây sinh con một mình chứ?” Bác Tần gật đầu: “Cũng phải, cháu cứ ăn cơm trước đi, bác về nhà ăn cơm đã.”

“Vâng.” Kiều Tâm Duy đi vào, sàn nhà đã được quét dọn sạch sẽ, bàn trà được lau chùi láng bóng, ngay cả bóng đèn bị cháy ở phòng khách cũng được thay mới, cả nhà sáng trưng.

“Mẹ, mau tới ăn cơm đi, con đói rồi.”

Giang Hạo đã đổ đồ ăn ra bát, nhanh nhẹn tỏ vẻ như chủ nhà: “Đứng ở cửa làm gì? Mau vào ăn cơm đi, đã nguội rồi.”

Kiều Tâm Duy hít sâu hai cái để giữ bình tĩnh, tôi nhịn, xem như trả ơn anh đã quét dọn nhà cửa giúp. Đang ăn cơm thì nghe Giang Hạo hỏi: “Mai em đi làm à?”

“Ù.”

“Đi làm gì gấp thế? Em không mệt à? Nếu không thì mai chúng ta đưa Hi Bảo đi chơi nhé?” Mặt Kiều Tâm Duy đen lại nói: “Đi chơi sẽ mệt hơn.” “Ngày thường em đi làm thì Hi Bảo ở đâu?”

Kiều Tâm Duy đang ăn cơm, không muốn trả lời: “Anh không cần phải biết làm gì.”

Nhưng Tại Hi lại không biết giữ miệng nói: “Cháu đến thư viện với mẹ đó, chơi với mấy bạn nhỏ.”

À, thì ra cô làm việc ở thư viện.

Kiều Tâm Duy: “Hi Bảo, ăn cơm không được nói chuyện.” Cô nhìn Giang Hạo, cảnh cáo: “Anh mau đưa hộ khẩu đây cho tôi, tôi phải chuyển tên Hi Bảo vào hộ khẩu, có hộ khẩu mới đi học được.” Đây là chuyện quan trọng. Giang Hạo nói: “Hộ khẩu cứ để anh, chuyện đi học đơn giản thôi, để anh liên hệ cho, vườn trẻ của cán bộ quân khu không tệ, còn được học hai thứ tiếng.” Lòng Kiều Tâm Duy hồi hộp, nghe ý của anh là muốn đưa Hi Bảo về thủ đô, anh muốn chiếm Hi Bảo làm của riêng: “Không được!” Cô lập tức phản bác: “Hộ khẩu của Hi Bảo phải theo tên tôi, nó là con tôi, tôi sẽ không để nó rời khỏi tôi!”

Đừng nghĩ Hi Bảo còn nhỏ, nhưng có nhiều điều bé nghe vẫn hiểu, nhìn bộ dạng nổi giận của mẹ, mặt bé cũng nghiêm trọng hơn. Giang Hạo sờ mặt bé, nói: “Đừng nói mấy lời này trước mặt con, Hi Bảo, mau ăn cơm đi.” “...” Kiều Tâm Duy buồn bực, cô không phải là đối thủ của Giang Hạo.

Ăn cơm xong, quét dọn xong, Tại Hi xem TV một hồi thì ngáp, giờ này là giờ đi ngủ của bé. Kiều Tâm Duy ôm bé vào phòng ngủ, dỗ một lát thì bé ngủ ngay. Cô đi từ phòng ngủ ra, thấy Giang Hạo đang đứng đợi ở cửa: “Sao? Con ngủ rồi mà không đi à?” Giang Hạo không nói gì, giữ vai cô, ép cô vào tường.

“Anh làm gì thế? Thả tôi ra!”

Giang Hạo nhìn cô, trong mắt tràn ngập tình yêu, anh nói: “Anh định hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ đi tìm em, anh đã tự nhủ rằng cho dù em có làm khó kiểu gì thì anh vẫn sẽ không buông tay, bây giờ có Hi Bảo, anh càng phải làm thế. Nếu em muốn ở đây thì anh cũng ở lại đây, nói chung là anh sẽ không rời khỏi em và con.”

Kiều Tâm Duy nghiêng mặt, không nhìn vào mắt anh, khoảng cách gần như vậy rất nguy hiểm, anh phả hơi bên tai cô, vừa nóng lại vừa ngứa. Cô không biết mình đang giận hay ngại ngùng, mặt đỏ ửng, đỏ mặt là bẩm sinh rồi, cô không sửa được.

Một lát sau, cô nói: “Tùy anh, anh không còn quan hệ gì với tôi cả.” “Ai bảo chứ, Hi Bảo là con trai anh, em là mẹ ruột của con trai anh, sao em lại không có quan hệ gì với anh hả?” “Giang Hạo, anh đừng quá đáng!” Kiều Tâm Duy giận tới mức nói chuyện không còn lưu loát nữa: “Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Giang Hạo nhắm mắt, nói sâu xa: “Được, chúng ta cùng lùi một bước nhé, em xem, Hi Bảo đã tới tuổi đi học rồi, em không muốn cho nó môi trường học tốt nhất sao? Em không muốn cho nó hoàn cảnh sinh hoạt và học tập tốt nhất à?”

Cô muốn chứ, sao lại không muốn cho được? Cô ngày đi làm tối làm thêm, khổ sở kiếm tiền, nhịn ăn không dám mua đồ là vì muốn tạo cuộc sống tốt hơn cho con trai còn gì.

Xem như là vì Hi Bảo, em nghĩ lại lời của anh đi, những điều kiện tốt kia đều là những thứ mà nó vốn phải có.” “Ý của anh là...” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, nhìn Giang Hạo chằm chằm: “Trách tôi ngăn thằng bé hưởng thụ những điều kiện đó ư?”

Giang Hạo hít sâu một hơi: “Anh không có ý đó.”

“Thế anh có ý gì?”

“Chúng ta phục hôn nhé.”

Kiều Tâm Duy nhìn anh, tàn nhẫn trả lời: “Anh đừng mơ nữa!”