Xế chiều hôm đó, anh dẫn các đội viên đến nhà ăn ăn cơm tối thì có một đội ngũ đi tới trước mặt.
"Tống Cảnh Chi?" Người đi đầu hô tên anh.
Anh dừng bước lại nhìn đối phương. Người này có chút quen mắt nhưng anh không thể nhớ được tên. Chắc là lính cứu hỏa của địa phương khác mà anh đã gặp khi làm nhiệm vụ.
"Sau khi anh xảy ra chuyện ở Từ Sơn, tôi còn tưởng rằng anh đi luôn rồi chứ, không ngờ lại còn có sức đi tranh giải, Tân Thị các anh không còn ai khác sao?" Người kia cười nói.
Thì ra người này tới để khiêu khích, Tống Cảnh Chi chỉ híp mắt nhìn anh ta.
Anh nhớ ra rồi, lúc cứu hộ ở Từ Sơn, người này là đội trưởng của một chi đội cứu hỏa khác.
Lúc đó anh ta âm thầm so tài với Đội Cứu hộ Tân Thị do anh lãnh đạo, so sánh xem ai cứu nhiều người hơn. Anh thì cảm thấy ai cũng đi cứu nạn, không cần phải làm thế cho nên cũng không để ý, không ngờ lại gặp lại ở đây.
“Anh có ý gì?" Lưu Quân nhìn anh ta, nắm chặt quả đấm kêu răng rắc.
Lưu Quân đã biết anh ta từ lúc ở Từ Sơn. Nhất là khi Tống Cảnh Chi bị thương vì cứu Đường Tiêu Tiêu, anh ta còn đứng hẳn lại giễu cợt cả đội bọn họ.
"Lưu Quân." Tiêu Kiệt Minh ve vai anh ta, gây chuyện trong thời gian thi đấu là sẽ bị hủy tư cách tranh giải.
An cơm." Tống Cảnh Chi dẫn cả đội đi vào nhà ăn.
"Tôi tên là Vương Thụy Hoa, hy vọng anh tốt số một chút để không gặp phải bọn tôi." Đối phương gọi với theo sau lưng anh, giọng nói đó khiến cho người ta vô cùng khó chịu.
"Đội trưởng, chúng ta cứ bỏ đi như vậy sao?" Người lên tiếng là Từ Chinh.
Anh ta đã đi theo Tống Cảnh Chi từ khi nhập ngũ, nghe Vương Thụy Hoa nói vậy thì dĩ nhiên là không nhịn được.
"Cãi cọ không phải là bản lĩnh, chúng ta là quân nhân, là lính cứu hỏa." Tống Cảnh Chi nói.
Anh nhìn tất cả đội viên, biết giờ phút này tâm trạng bọn họ cũng y như Từ Chinh vậy, ai cũng vô cùng muốn xông lên đấm cho kẻ khiêu khích một cái.
"Lên sân đấu mới thấy được bản lĩnh thật sự." Tiêu Kiệt Minh nói.
Với tư cách là đội phó, bây giờ anh ấy là người phụ trách tư tưởng chính trị của toàn bộ đội ngũ.
"Nếu mọi người không đói thì chúng ta đi ra ngoài huấn luyện dã ngoại ngay đi." Tống Cảnh Chi nhếch môi.
"Ai nói không đói bụng chứ, sắp chết đói rồi." Không có cơm ăn là không được, mọi người chỉ thiếu điều chạy đi tìm cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh dẫn theo mọi người đi ra ngoài huấn luyện dã ngoại. Những đội ngũ khác đều cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao bọn họ lại chưa tới sân huấn luyện.
Không phải bọn họ chưa từng nghe hai cái tên Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh của Tổng cục Cứu hỏa Tân Thị. Hai người đều được Tổng cục Cứu hỏa Tân Thị dốc sức đào tạo, giờ đây Tân Thị còn cho hai người ở cùng một đội đi tranh giải. Nếu bọn họ có giải, thì tức là Tổng cục Cứu hỏa Tân Thị đã đưa hẳn hai Đại tướng một lần cho Kinh Thị.
Những người khác nghĩ như thế nào thì nhóm Tống Cảnh Chi không biết. Sau khi kết thúc huấn luyện dã ngoại buổi sáng, anh để cho mọi người về nhà trọ nghỉ ngơi.
Một là để mọi người gìn giữ thể lực, hai là để tránh phát sinh những xung đột không cần thiết với những đội ngũ khác.
"Đội trưởng, những người khác đều đang tập luyện, chúng ta cứ nghỉ ngơi như vậy có ổn không?" Trần Lỗi hỏi, anh ta đã ngồi bên cửa sổ nhìn sân huấn luyện thật lâu.
"Lúc nghỉ ngơi phải ôn lại thật kỹ những động tác lúc huấn luyện." Tống Cảnh Chi nằm trên giường nhắm mắt thư giãn.
"Mấy động tác đó đã khắc ở trong đầu rồi." Lưu Thắng Á cười nói, còn không phải ngày nào cũng luyện Sao.
"Đa số động tác của chúng ta đều đã được đội trưởng sửa đổi, bây giờ mà đến sân huấn luyện thì chẳng phải bày ra cho người khác nhìn sao." Có đội viên nói.
Có vẻ như đến lúc này mọi người mới chợt hiểu ra tại sao bọn họ không đến sân huấn luyện.
Nhưng nếu như Tống Cảnh Chi biết suy nghĩ của bọn họ, anh sẽ chỉ cười ha ha mấy tiếng. Đơn giản là anh cảm thấy việc cuống cuồng lên, giành sân huấn luyện là vô nghĩa thôi được không?
Hơn nữa cường độ huấn luyện bình thường đã rất nặng, trước khi thi đấu nên nghỉ ngơi cho khỏe, để thân thể có trạng thái tốt nhất, chuẩn bị tranh tài.