Lúc ở khu gặp thiên tai, anh chỉ chuyên tâm cứu nạn chứ không nghĩ quá nhiều. Đến khi mọi chuyện lắng xuống, nhớ lại những hình ảnh kia, tâm trạng anh cũng khó mà bình thường lại được.
Đường Tiêu Tiêu xoay người lại ôm anh, nhẹ nhàng võ lên lưng anh.
Thời gian dài cứu hộ và xây dựng lại sau thiên tai, anh cũng chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, trên đường về cũng không có nghỉ ngơi. Dưới sự trấn an của vợ, anh nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Đường Tiêu Tiêu nhìn góc nghiêng của anh, cho khi có tiếng ngáy nhè nhẹ, cô mới giơ tay lên sờ mặt anh.
Bởi vì không có thời gian xử lý, cằm anh đã mọc đầy râu.
Bất kể là bây giờ hay là sau này, hình tượng quân nhân và lính cứu hỏa luôn rất cao lớn, vĩ đại, lại có vẻ như không ai có thể nghĩ đến, nhưng thật ra thì bọn họ cũng là người bình thường.
Chỉ là bọn họ dùng thân thể máu thịt của mình để bảo vệ tổ quốc và nhân dân.
Ngày hôm sau, lúc Đường Tiêu Tiêu tỉnh lại, bên cạnh cô đã không có bóng dáng Tống Cảnh Chi. Bọn trẻ thì vẫn đang ngủ
Cô mang giày rồi đi ra phòng khách, sau đó nghe được giọng anh từ phòng bếp.
"Vợ, bữa sáng sắp xong rồi."
Cô đi vào bếp, nhìn người đàn ông đã cạo sạch râu trên mặt rồi ôm eo anh từ phía sau.
"Chồng, anh vất vả rồi." Anh không chỉ là anh hùng của nhân dân, anh còn là anh hùng của cô, là anh hùng của bọn trẻ.
Tháng mười đến, cũng có nghĩa là cuộc thi Kỹ năng Cứu hỏa Toàn quốc sắp bắt đầu.
Không ngoài dự đoán, đội của Tống Cảnh Chi đã phát huy được hết khả năng trong số bốn đại đội của Tổng cục Cứu hỏa Tân Thị.
Bọn họ sẽ đại diện Tân Thị đến Kinh Thị tham gia tranh giải, nếu như bọn họ giành được giải thưởng thì tức là cả đội sẽ được điều đến Kinh Thị.
Bởi vì những thành phố khác đều cử đại diện của tỉnh đi, nên thời gian thi đấu lân này cũng không quá dài, dự tính là chừng nửa tháng.
Đấn lúc xuất phát, ba người đàn ông tham gia thi đấu của lầu ba đều tràn đầy vẻ ung dung, ngược lại vợ bọn họ lại có hơi lo lắng.
"Yên tâm đi, chồng sẽ để cho em được ở tứ hợp viện." Tống Cảnh Chi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"An toàn phải đặt lên hàng đầu, tranh giải là thứ hai thôi." Cô nắm lấy bàn tay trên mặt, nắm anh tay nói.
"Sao em còn lo lắng cho anh đi thi hơn cả khi làm nhiệm vụ thế?" Anh cười lên.
"Là tranh giải mà, dĩ nhiên sẽ không kiềm chế được sự hồi hộp." Cô lúng túng cười một chút: "Em và bọn trẻ ở nhà chờ anh về."
"Được." Anh chào kiểu quân đội với cô, sau đó xách hành lý lên, xoay người rời đi.
Đội Tân Thị do Tống Cảnh Chi dẫn đầu chỉ mất ba giờ để đến Kinh Thị.
Bởi vì khoảng cách gần, bọn họ không cần lên đường trước mấy ngày giống những đội ngũ khác. Cho nên lúc đến nơi, đã có không ít đội ngũ tới trước, thậm chí đã tiến hành huấn luyện. Mười hai người trong đội bọn họ đều ở chung một nhà trọ, sau khi thu xếp ổn thỏa, Tống Cảnh Chi cũng không để cho mọi người huấn luyện ngay.
"Mọi người nghỉ ngơi cho thật khỏe trước đi." Sắp xếp xong những thứ thông thường, anh gọi Tiêu Kiệt Minh cùng di ra ngoài.
"Tôi vừa hỏi rồi, ngày mốt sẽ chính thức bắt đầu tranh giải." Tiêu Kiệt Minh nói.
"Ừm, chúng ta ra sân huấn luyện xem thử trước."
Hai người đi tới sân huấn luyện. Đây là nơi do Tổng cục Kinh Thị sắp xếp, nên sân huấn luyện là có hạn.
Cả nước có tổng cộng hai mươi đội ngũ tham gia tranh tài, đã xếp hàng đầy trên sân huấn luyện.
Nhìn thấy hai người đi qua, những người đang tập luyện nhìn bọn họ với vẻ hơi đề phòng, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ đi dạo một vòng rồi về.
Bọn họ cũng hiểu được hành động của các đội ngũ khác. Đang tranh giải mà, vốn dĩ đã là đối thủ cạnh tranh, tất nhiên không muốn người ta thấy rõ chiến thuật của mình.
"Muốn có chỗ tập luyện thì phải giành." Tiêu Kiệt Minh có chút trầm lặng.
"Tạm thời không cần đợi nước đến chân mới nhảy, sáng mai chúng ta ra khu gần đây huấn luyện dã ngoại là được." Tống Cảnh Chi nói.