Cuộc thi lần này ngoài các hạng mục cá nhân như sơ tán vật tư cứu người 400 mét, vách đồ nặng lên lầu, vác thang lên lầu 60 mét, chạy 5000 mét,..., còn có các hạng mục nhóm như cứu trợ chướng ngại vật 100 mét, tấn công vào trong khi có hỏa hoạn tầng lầu, dập lửa vào sâu cứu người, phối hợp dập lửa bằng súng pháo,....
Từ khi Tống Cảnh Chi dẫn đội ngũ lên sân khấu, đã cảm nhận được một ánh nhìn từ trên bục chủ trì.
Anh giương mắt nhìn sang, là một người đàn ông trung niên, ngồi ở chính giữa bục chỉ trì. Anh thấy người này hơi quen, nhưng lại không nhớ rõ là đã gặp ở nơi nào.
Nhưng rất nhanh, anh đã vứt bỏ tất cả tạp niệm, cùng các đội viên hô lên khẩu hiệu.
"Dám lên núi đao, dám xông vào biển lửa, không sợ hy sinh!"
Ánh mắt người đàn ông trung niên vẫn dừng lại ở trên người Tống Cảnh Chi, cho đến khi người bên cạnh ông ấy cắt ngang suy nghĩ của ông ấy.
"Người trẻ tuổi kia chính là học sinh trung học mà năm đó ông đặc biệt tuyển dụng ở tỉnh Hồ Nam sao?"
"Đúng vậy, chính là người bị lão Liêu cướp đi mất." Người trung niên nở nụ cười, hóa ra người này chính là Ngụy Dũng, tư lệnh tổng cục phòng cháy chữa cháy của Kinh Thị.
"Nghe nói lúc cậu ấy ở Từ Sơn đã vì cứu người mà bị thương, không biết khôi phục thế nào rồi." Ngụy Dũng nhìn về phía người bên cạnh.
"Ha ha, hỏi thăm tình hình từ tôi đúng không? Yên tâm đi, khôi phục rất khá, nhiệm vụ động đất ở miền Trung lúc trước, cậu ấy cũng tham gia, biểu hiện rất nổi bật, khả năng dẫn dắt đội rất tốt." Người bên cạnh Ngụy Dũng là chính ủy Từ Thương Hải của tổng cục phòng cháy chữa cháy của Kinh Thị.
"Bởi vì phải tham gia thi đấu, nên điều lệnh tăng lên làm trưởng chỉ huy cấp bốn vẫn bị gác lại, chờ kết quả của cuộc tranh tài lần này."
"Nhanh như vậy đã được thăng làm chỉ huy trưởng?" Ngụy Dũng hướng mắt về phía Tống Cảnh Chi.
"Làm sao, ngay cả mắt nhìn của mình mà cũng không tin sao?" Chính ủy Từ nở nụ cười.
"Là tôi không tin lão Liêu." Ngụy Dũng hừ một tiếng.
Hóa ra năm đó lúc Ngụy Dũng đến họp ở Hồ Nam, trùng hợp gặp mấy tên trộm đang trộm đồ, ông ấy đang chuẩn bị đuổi theo.
Lúc này không biết Tống Cảnh Chi từ đâu chạy ra, rất nhanh đã đuổi theo mấy tên trộm kia. Chờ đến khi tất cả mọi người chạy đến, bọn trộm cũng đã bị Tống Cảnh Chi đánh cho nằm sấp trên mặt đất.
Thấy Tống Cảnh Chi đeo cặp sách, ông ấy bèn lên tiếng hỏi anh, có phải còn đang đi học hay không. Quả nhiên, khi đó Tống Cảnh Chi mới 17 tuổi, còn đang học cấp ba.
Ngụy Dũng cảm thấy đây là một mầm non tốt, bèn hỏi tên và địa chỉ của anh.
Tuy rằng được tuyển thẳng, nhưng cục phòng cháy chữa cháy cũng không phải do một mình Ngụy Dũng quyết định, sau khi Tống Cảnh Chi vào bộ đội vẫn phải huấn luyện rồi kiểm tra lại, ai biết trong quá trình này anh đã bị chính ủy Liêu để ý đến.
Đợi đến lúc Ngụy Dũng đi tìm, Tống Cảnh Chi đã vào cục phòng cháy chữa cháy của Tân Thị.
Trận đấu chính thức bắt đầu, không thể không nói, Tống Cảnh Chi thật sự là đội trưởng rất tốt. Anh có thể khai thác đầy đủ tiềm chất cá nhân của mỗi người, hơn nữa còn vận dụng nó.
Cuộc thi đấu cá nhân tiến hành tổng cộng năm ngày, trong tất cả cuộc thi cá nhân, xếp hạng cá nhân của đội Tống Cảnh Chi đều ở phía trước.
Nhất là bản thân anh, trong cuộc thi cá nhân chạy 5000 mét, lấy thành tích vượt qua vị trí thứ hai hơn 2 phút rưỡi đã giành được vị trí thứ nhất.
"Đây là người sao? Là người bay mới phải?" Ngay cả đội viên cũng bị sức bật của anh làm cho khiếp sợ.
"Cho nên bình thường khi người này huấn luyện cùng chúng ta, đã giấu thực lực sao?" Tiêu Kiệt Minh nhìn về phía Lưu Quân.
“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?" Lưu Quân cũng đã ngây dại, lúc trước khi Tống Cảnh Chi huấn luyện ở Tân Thị, thành tích nhanh nhất cũng chậm hơn bây giờ một phút.