Chương 6: Thứ bị lãng quên
Miêu Nhị hờ hững:
- Ngươi không hiểu sự đáng sợ của con ong ngốc kia, tổ tiên ngươi phong ấn nó ở đây chắc chắn có tính toán từ trước. Nhưng không trách ngươi, lịch sử về chúng ta đã bị quên lãng lâu rồi, bọn tiên gia này vì thế mới ra tay sảng khoái như vậy. Số n·gười c·hết do bọn chúng gây ra đã gián tiếp thức tỉnh chúng ta, nếu không nhờ chúng thì phải vài trăm năm nữa chúng ta mới tỉnh lại.
Tịch Lam lắc đầu:
- Là không biết, là quên lãng thật sao? Ta thấy chúng giống như cố tình làm vậy thì có, dù sao cổ mẫu mang trong mình sức mạnh không thể nào đong đếm được.
Thứ phí thể lực nhất là đi rừng, Tịch Lam nhìn bầu trời cũng không con sớm nữa vậy là quyết định ở lại chỗ này. Những ngày tháng qua hắn đã không ngừng tìm cách huấn luyện bọn ong này sao cho thật thành thạo, cuối cùng cũng tìm được cách liên kết với tinh thần của chúng trong vô thức. Khiến những con ong rời rạc có thể liên kết lại, thực hiện các hành động phức tạp hơn. Giờ hắn có thể điều khiển ong xây lều lá, tìm đồ ăn và khoáng vật một cách điệu nghệ.
Mấy con Tầm Bảo Độc Phong này cũng có vài chức năng ẩn như chúng có thể ăn mấy viên phế phẩm Linh Thạch, sau đó thực hiện một vài thần thông nhỏ nhỏ như tạo ra tia lửa, phát sáng như đom đóm hay đóng băng nước. Tịch Lam không hiểu nguyên lý lắm nhưng lại rất thích chúng.
Dưới ánh lửa bập bùng, hắn ngồi đó suy tư về con đường sáng mai phải đi qua. Đây là khu rừng, thức ăn và nước đã không còn là vấn đề quá lớn. Rắc rối duy nhất là 1 km quanh đây không có dấu hiệu nền văn minh cũng như không tìm thấy dấu hiệu sông suối.
- Phạm vi hoạt động của mọt con ong mật ở thế giới của ta lên tới 3 km, vậy nên cổ trùng dạng ong ở thế giới này đâu thể kém cạnh. Nhưng bằng cách nào đó chúng chỉ có thể hoạt động ở khoảng 1 km đổ lại, vấn đề nằm ở đâu nhỉ?
Tịch Lam vừa nằm ngửa trên một tảng đá, nhìn bầu trời xa lạ mà tự hỏi.
- Do ngươi quá yếu, chỉ có vậy thôi.
Miêu Nhị vừa nói vừa ngáp dài rồi leo lên bụng hắn nằm ngủ ngon lành, Miêu Nhất thì chạy đi đâu chả rõ và hắn cũng chả quan tâm. Tịch Lam cố nhắm mắt lại nhưng không ngủ được, từ lúc bị cổ mẫu ký sinh, hắn đã không còn buồn ngủ nữa, cho dù hoạt động mệt thế nào thì đầu óc vẫn luôn tỉnh táo. Suốt những ngày đào hang vất vả, giấc ngủ dài nhất mà Tịch Lam từng trải qua là khoảng 15 phút, còn chẳng bằng một giấc ngủ trưa.
Tịch Lam buồn chán, hắn nhắm mắt để đó, mong chờ ngày mai mau tới, hắn nghĩ về một thế giới thần tiên lạc hậu như tiểu thuyết, sau đó lại là thế giới hào nhoáng xa hoa như trong các bộ phim nói về một thế giới khác. Giá trị duy nhất của hắn hiện tại đó là những kiến thức tích lũy đến từ trái đất, hắn cần biết thế giới này cần cái gì, thiếu cái gì, như vậy mới có thể tìm ra được một con đường phú quý.
Sáng sớm, một một màn sương mờ từ từ lắng xuống. Hơi nước đọng trên cây kết thành những giọt sương mai trong vắt long lanh, tập trung hết lại đầu lá rồi lặng lẽ nhỏ giọt, rơi xuống nền rừng ẩm ướt.
- Lạnh thật!
Tịch Lam thở ra khói trắng, bộ quần áo làm từ lá cây này không thể ngăn được cảm giác rét buốt này, từng giọt sương rơi xuống da thịt nặng tựa chì, lạnh tựa băng, một cảm giác không dễ chịu chút nào.
Miêu Nhất lúc này cũng lững thững trở về, khóe miệng nàng ta còn vương rất nhiều máu. Tịch Lam thấy thế thì nhún vai “Chắc là đi bắt chuột, mèo đâu thể ăn mật ong mà sống chứ.” Nghĩ vậy nên hắn cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng ta lên, dùng nước rửa mặt, chải chuốt lại bộ lông cho đẹp.
- Được rồi, đi thôi! Hành trình tiếp theo sẽ rất gian nan đấy!
Tịch Lam đặt hai con mèo vào cái giỏ lá mới đan hôm qua, khoác nó trên lưng rồi tiến vào trong khu rừng âm u phía trước. Hắn không có kinh nghiệm đi rừng, nên khá là chật vật. Cây cối chen chúc nhau, tầng tầng lớp lớp cản bước chân. Nhưng thứ đó vẫn không đáng sợ bằng những con vật như rắn, rết, vắt. Hắn vừa đi vừa run, chỉ nghĩ đến cảnh con vắt bám lên người, chui vô nơi không nên chui mà không khỏi rùng mình.
Tuy nhiên điều ấy không sảy ra, đi cả quãng đường dài nhưng hắn tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của côn trùng hay thú nhỏ.
- Cái này không hợp lý nha!
Tịch Lam lẩm nhẩm trong miệng, Miêu Nhất nghe vậy thì cười khẩy.
“Cơ thể ngươi chứa ong ngốc, bọn côn trùng theo bản năng sẽ cố ngắng rời xa ngươi nhất có thể, còn thú nhỏ thì đã bị ta ăn sạch rồi chứ có gì mà hợp hay không hợp, tên ngốc xít.”
Tuy nghĩ là vậy nhưng nàng ta không nói ra, chỉ tiếp tục công việc liếm láp của mình. Sau nhiều ngày tiến về phía nam, Tịch Lam cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng rậm ẩm ướt, đến một khu rừng thưa. Nơi này địa hình bằng phẳng, dễ di chuyển hơn cả. đặc biết là có các loại cây bụi kỳ lạ.
Vào buổi tối, cả khu rừng thưa bỗng biến thành một sân khấu ánh sáng, màu vàng của nấm, màu trắng hơi xanh của các loài hoa kỳ lạ. Một mùi hương thơm dịu nhẹ của các loại phong lan rừng, lan tỏa khắp nơi.
- Tầm Bảo Độc Phong, đến lúc hoạt động rồi! Thu hoạch cái này, cái kia cho ta…
Tịch Lam mừng rỡ như vừa mở được một rương báu, nơi này vậy mà có vài loại cây khá giống với trái đất, ví như phong lan, hoa loa kèn. Tuy không biết tên nhưng nếu thực sự cùng họ với các loài trên trái đất vậy thì đó là một nguồn dược liệu quý.
Hắn chỉ tập trung vào việc thu hoạch hoa, quả và hạt giống. Những cây nhìn giống sâm thì chỉ thu hoạch cây già mà thôi. Tuy nói là thế giới khác, chả ai quan tâm tới vấn đề đạo đức nhưng cũng không nên vì thế mà ra tay khai thác đến tận diệt.
Số hoa cỏ hắn thu được chất thành từng đống, sau khi phân loại thì nhét hết vào ống trúc hỗn độn. Thật thú vị khi cái ống này có thể hút vật to hơn miệng của nó gấp ba lần, như vậy thì mấy cái cây này vẫn có thể giữ nguyên trạng thái mà không cần cắt nhỏ ra. Một đặc điểm nữa mà hắn vô cùng thích là nó có giữ vật liệu tươi lâu, giống như một cái tủ lạnh chân không vậy. Quả là xứng đáng với hai chữ pháp bảo.
Sau mấy ngày không ngừng càn quét, Tịch Lam cuối cùng cũng đến được một con suối nhỏ. Hắn nhìn dòng nước chảy róc rách mà cười lớn:
- Có nước tức là có sự sống, xưa nay các thôn bản, thành trì đều xây gần nguồn nước, ha ha ha!
Hai con mèo thì có vẻ ghét nước thấy rõ, chúng nhảy lên đầu Tịch Lam ngồi. Hắn cũng chỉ biết thở dài, tự mình lội nước, men theo đó mà đi. Sông suối là đường cao tốc trong rừng rậm, nói vậy cũng không sai. Chưa đến nửa ngày Tịch Lam đã tìm được sông lớn.
Tịch Lam sai Tầm Bảo Độc Phong gom cỏ hai bên bờ, chọn những loại mà có thân xốp, hoặc rỗng. Kết hợp với dây rừng và keo ong, rất nhanh một cái bè cỏ dã chiến đã ra đời.
Bè nhỏ xuôi theo dòng nước, lênh đênh dập dềnh như trái bưởi. Tịch lam để mặc cho nó trôi đi đâu thì đi, lũ ong vẫn luôn trinh sát phía trước nên chỉ khi nào gặp xoáy nước, thác ngềnh thì hắn mới uể oải điều chỉnh bè vào sát bờ mà thôi.