Chương 5: Kẹo mật ong
Sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng hắn cũng có thể ôm cái phao này và bơi về phía trước một cách chậm chạp. Có mẫu cổ trú ngụ trong cơ thể nên hắn sẽ không bị bệnh tật quấn thân, tuy nhiên vẫn biết đau và mệt mỏi. Sau vài tiếng bơi lội, Tịch Lam buông thả, cứ ôm cái phao mặc cho dòng nước nhè nhẹ cuốn đi trong vô định.
- Bây giờ ngươi định đi đâu?
Miêu Nhị nhìn vào ánh mắt cá ươn, đầy sự uể oải của hắn mà hỏi dò. Tịch Lam chỉ tặc lưỡi:
- Vào bờ trước đã, còn lại tính sau.
Cho tới nhập nhoạng tối ngày hôm đó, hắn mới dạt được vào bờ. Da dẻ ngâm nước nhiều nên mềm nhũn, nhăn nheo, chạm tí là nứt ra, chảy máu. Tịch Lam chỉ có thể ngồi yên một chỗ cho tới khi da trở lại bình thường, hắn lấy cái phao, cải tạo thành một đôi dép tạm thời.
Trước mặt hắn là một dãy núi đá vôi rất cao, có vẻ như chính dãy núi này đã hình thành một con đập tư nhiên, khiến cho toàn bộ vùng đất này ngập trong nước. Tịch Lam nhìn vách đá dựng đứng, nhão nhoét và trơn trượt do nước mưa thì cười khổ:
- Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Trước tiên tìm thức ăn đã, hơn một ngày rồi mà vẫn chưa có gì bỏ bụng, thật chán.
Tầm Bảo Độc Phong lại bắt đầu bay đi, nhưng “Tìm thức ăn” là một lệnh chung chung nên bọn chúng tìm tới những thứ mà chúng có thể ăn. Đá, lá cây, thậm chí là xương người. Tịch Lam nhìn đống “Thức ăn” trên đất mà lắc đầu nguầy nguậy.
- Xem ra một mệnh lệnh chung chung là không ổn rồi.
Có vài con ong mang về được ít quả dại tròn tròn, bé tẹo màu đỏ. Sau khi ăn thì nó chát xít, miệng lưỡi phồng rộp phải nhổ ra. Tịch lam nhớ ra gì đó, hắn ném đống xương người đi, gom quả dại và lá cây lại sau đó gọi Trích Dược Độc Phong ra.
- Các ngươi hãy biến những thứ này thành một loại mật mà cơ thể ta có thể hấp thụ. sau đó tạo hình thế này, thế này…
Ngay lập tức 10 con ong này bay tới, không ngừng ăn đám lá và quả dại cho đến khi bụng căng tròn. Tịch Lam cầm một cái lá lớn giơ ra, từng con đậu lại và nhả ra một vài giọt mật. Cứ như vậy cho tới khi mặt trăng lên tới đỉnh đầu, Tịch Lam đã có được một viên kẹo tròn to bằng ba ngón tay, màu vàng óng như hổ phách và một viên nhỏ hơn màu kẹo sữa.
Viên màu vàng có mùi rất thơm, hắn đập ra thành nhiều mảnh, một nửa cúng cho hai con mèo, một nửa trả công cho lũ ong còn bản thân chỉ ngậm một mẩu bằng ngón tay út. Thứ kẹo này vị ngọt thanh, ngậm rất lâu tan, chỉ một mẩu nhỏ như vậy mà đã xoa dịu cơn đói của Tịch Lam đi rất nhiều.
Sau khi dùng bữa, hắn mới để ý viên màu trắng có mùi hắc kia, có vẻ nó là kết tinh của c·hất đ·ộc. Tịch Lam nghĩ gì đó rồi lấy một con Bạo Thể Độc Phong ra, cho nó ăn hết viên màu trắng.
- Ồ, không c·hết!
Tịch Lam thốt lên kinh ngạc, hắn để ý thấy phần bụng khoang đen vàng của nó đã chuyển thành màu trắng vàng và tỏa ra một mùi hắc hắc.
- Ngươi bay ra xa, tự bạo cho ta!
“Vù, bùm!” Bạo Thể Độc Phong ngay lập tức nhận lệnh, nó bay ra xa và nổ tung nhu một quả lựu đạn. lần này không chỉ bắn ra các mẩu kim loại mà còn để lại một ít sương mù trắng sữa.
- Bom khí độc! Phải rồi, Độc Phong, ta quên mất điều này. Xem ra lại có một lá bài tủ để chạy thoát thân rồi.
Hắn mừng rỡ mà ôm con mèo nhảy múa như một tên dở hơi. Sau khi bình tĩnh lại, Tịch Lam liền ra lệnh cho chúng tiếp tục tìm quả dại màu đỏ kia, tiếp tục làm mật còn bản thân ôm hai con mèo mà lăn quay ra ngủ.
Sáng ra, mặt trời chiếu rọi, trước mặt Tịch Lam xuất hiện hai mươi viên kẹo tròn nhỏ to bằng ngón cái và một viên kẹo trắng sữa to đùng. Hắn nhón lấy một viên xem như bữa sáng, cúng sáu viên cho hai con mèo, ba viên để trả công cho đám ong. Vẫn còn dư mười viên xem như là nguồn lương thực dự phòng.
Hai con mèo này vậy mà cũng rất hảo ngọt, loắng cái đã chén sạch phần của mình sau đó làm nũng đòi hỏi được ăn thêm. Tịch Lam làm mặt nhăn nhó cố chống lại sự mềm mại nhưng đâu ngờ là bọn chúng lại dùng huyễn ảnh mê hoặc, ăn sạch sẽ đống kẹo ấy cùng số độc kia.
- Hai con mèo nhà ngươi ăn hết viên kẹo độc rồi? Ổn chứ?
Miêu Nhị thấy Tịch Lam không giận mà lại ân cần quan tâm thì chỉ cười khẩy:
- Tai ách chi thú vốn không thể c·hết, chút độc này bõ bèn gì chứ, chỉ là viên kẹo hơi cay cay chút mà thôi.
Tịch Lam có hơi choáng, thứ độc mới nếm chút đã đau rát miệng, phồng rộp cả lên vậy mà với hai con mèo này chỉ qua là hơi cay cay thôi sao? Còn nói như thể nó là một thứ rất ngon vậy.
Hôm nay trời rất trong và xanh, cả đêm hôm qua đám ong đã vừa đi tìm nguyên liệu vừa đi dò đường, vách núi dựng đứng này trải dài hàng km, không tìm được lối thoát. chỉ còn một cách leo l·ên đ·ỉnh núi sau đó đi qua sườn bên kia.
Ngước đầu nhìn lên, ước chừng khoảng hai chục mét là tới, cũng không cao lắm, chỉ là quá dốc và trơn trượt. Sau một hồi suy tính, Tịch Lam liền nghĩ ra một cách hơi ngu ngốc như hoàn toàn khả thi:
- Ta sẽ đào hang xuyên núi!
Hai con mèo nghe vậy thì cười khanh khách:
- Với cơ thể này, vậy thì tới ngày tháng năm nào chứ?
Tịch Lam vỗ vỗ vách đá:
- Đá vôi rất mềm, hơn nữa ong của ta có thể đào đất bằng sóng siêu âm, thiết kế đặc biệt đấy, cơ dưới cánh của chúng có tần số rung động cực cao khiến cho chúng không khác gì một mũi khoan. Để tranh bọn chúng kiệt sức ta đã có một kế hoạch rất hay.
Tịch lam chia 50 con Tầm Bảo Độc Phong thành 3 đội. 10 con đầu có nhiệm vụ tìm thức ăn, 20 con sau ngủ đông giữ sức, đào hang chỉ có 20 con, khi chúng mệt thì 20 con kia sẽ thế chỗ…
Mấy ngày sau, công việc liền đi vào ồn định, lũ ong bắt đầu thào việc, tốc độ đào hang cũng lên tới 50cm mỗi ngày. Chúng đục đá thành từng khối như viên ngạch, Tịch Lam chỉ cần bẻ chúng ra như bẻ bánh quy rồi ném đi vậy là được. Ba tháng sau, hang động thông qua núi cũng đã hoàn thành. Nói là lên núi không bằng nói chỗ hắn ở là một cái hố sụt khổng lồ, mấy con ong đào theo bản năng sẽ hướng lên trên thay vì sang ngang. Hai con mèo kia cũng vô cùng ngạc nhiên với tốc độ này, Còn Tịch lam thì mừng khôn xiết, trong quá trình đào hắn phát hiện ra một ít vàng, thạch anh, vài viên phế phẩm linh thạch bé xíu và quặng Crom.
Thứ này rất hiếm, hắn tìm ra nó trong một viên cầu kim loại to bằng ngón tay, bề mặt rỗ lỗ chỗ, nhưng lại rất nặng và sáng bóng. Có vẻ đó là một thiên thạch loại nhỏ đã rơi xuống vùng núi này. Đầu sắt của lũ ong không thể đục qua nó, nó làm xước cả mấy viên thạch anh vậy nên có thể khẳng dịnh nó là một viên Crom cực kì tinh khiết.
Sau khi nâng cấp lũ ong với đầu bọc Crom cho hiệu quả đào đất cao hơn gấp hai lần, tuy vậy cũng chỉ tìm được có một mẩu này thôi, chia cho năm mươi con có chút hơi miễn cưỡng, nên chỉ bọc phần đầu, phần còn lại vẫn là làm từ sắt.
Phía bên trên mặt đất là một mảnh rừng rậm bất tận, xanh ngắt, không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu của nền văn minh ở đâu cả. Tịch Lam quan sát một hồi rồi than thở:
- Quanh đây chỉ có cái thôn nhỏ trong hố sụt này thôi sao? Sống như vậy hình như có hơi quá tách biệt với thế giới này rồi, rất không hợp lý…