Chương 4: Mưa
Tịch Lam khoé miệng lộ ra một vệt cười, hỏi ngược lại:
- Vậy ta có thể không lập sao? Hơn nữa ta vốn là một người tham lam, tai ách chi thú thì sao? Trời tru đất diệt thì sao? Ta luôn khao khát được vươn tới đỉnh cao của thế giới, kiếp trước không làm được vậy thì kiếp này phải làm bằng được. Con đường càng nguy hiểm thì phần thưởng của nó lại càng khiến người khác phải điên cuồng, đúng chứ?
Hai con mèo nhìn nhau cười:
- Ha ha ha, thú vị đấy, người khác muốn né bọn ta ra càng xa càng tốt dù tu ma hay tu chân đều hành xử như vậy, ngươi thì ngược lại, cũng coi nhu là có chút thú vị. Giờ ngươi chăm sóc bọn ta cho thật tốt, đợi khí nào bọn ta lớn sẽ giúp ngươi chăm sóc người anh em kết nghĩa kia. Phu quân đại nhân à!
Nói xong hai con mèo nhảy lên vai Tịch Lam và ngồi ở đấy. Hết cách, hắn đành cất bước một cách vô thức, khi bước ra khỏi cửa thôn, hắn không nén được mới quay đầu nhìn lại, coi như một lời tạm biệt với nơi này. Dù sao đại trận không có sức sát thương hay trói buộc, chỉ cần đừng chạm vào nó là được.
Nói thì dễ nhưng làm thì rất khó, dùng các con Tầm Bảo Độc Phong để dò đường, bọn chúng rất n·hạy c·ảm với môi trường, vậy nên rất dễ phát hiện vùng đất nào không đúng, vùng đất nào an toàn.
- Tên ngốc, ngươi chỉ cần cho bọn ong này đi phá mắt trận là xong rồi còn gì, tại sao lại phải khổ sở hành xác mình như vậy?
Miêu Nhị thấy Tịch Lam loay hoay, vặn vẹo thì liền không nhịn được mà gợi ý. Hắn thì như tên đầu gỗ, chả hiểu mô tê gì:
- Mắt trận là gì?
Miêu Nhị cáu tiết:
- Tên ngố này, là nơi cung cấp và điểu khiển trận pháp chứ là gì, chúng thường làm bằng linh thạch, rất mắc tiền đấy.
Tịch Lam càng nghe càng không hiểu, nếu không thể hình dung ra vật chất cũng như đặc điểm của nó thì không thể ra lệnh cho Tầm Bảo Độc Phong đi tìm được, chúng rất thụ động, sẽ không bao giờ thực hiện các mệnh lệnh không rõ ràng như là “Tìm đá” chẳng hạn.
Mệnh lệnh phải đầy đủ như “Tìm đá vôi, chúng có màu trắng hoặc vàng, không quá cứng.” Vậy là bọn chúng sẽ đi tìm các loại đá như vậy, sau đó Tịch Lam phải lọc ra cái nào là đá vôi, huấn luyện bọn chúng ghi nhớ, sau này chì cần nói “Tìm đá vôi” vậy là được.
Vậy nên Miêu Nhị càng mắng thì Tịch Lam càng nhăn nhó. Cuối cùng hắn nghĩ ra một cách:
- Tầm Bảo Độc Phong lấy chỗ ta đứng làm trung tâm, thu thập mọi vật thể to cỡ hai đốt ngón tay trở xuống trong phạm vi một trăm mét sau đó phân loại theo cân nặng ra cho ta.
Ngay lập tức, năm mươi con ong chui ra từ phía sau lưng rồi bắt đầu công việc. Khí mặt trời lên đến đỉnh đầu, trước mặt Tịch Lam đã có được ba đống lớn. Chủ yếu là than, xương, và ít đá sỏi.
Hăn vốc đám sỏi lên rồi hỏi:
- Nhị nương tử, nàng xem trong này có viên nào là linh thạch không?
Con mèo liếc mắt một hồi rồi dùng đuôi quấn lên một viên sỏi bé tí tẹo. Tịch Lam nhận lấy, viên sỏi này to bằng hạt đậu ván, màu xanh lam nhạt, hơi trong nhưng rạn nứt tùm lum giống như một viên tinh thể Aquamarine hàng thải vậy.
- Linh thạch nhìn như đá quý nhỉ?
Miêu Nhị gật đầu, chúng rất giống đá quý nên thường bị nhầm lẫn. Mà nguồn gốc của nó thì đơn giản thôi, các tinh thể thạch anh hấp thụ linh khí đất trời sau nhiều năm sẽ trở thành linh thạch, độ lớn, màu sắc cũng như độ trong suốt của tinh thể chứng minh cho giá trị của chúng. Viên phế phẩm linh thạch này màu xanh lam, có thuộc tính thủy, linh khí tỏa ra rất lạnh, nếu ngươi thả nó vào ly trà nóng có thể khiến nó bị đóng băng.
Tịch Lam bán tín bán nghi, hắn cho lũ ong nghi nhớ đặc điểm của viên đá này rồi nhỏ một ít mồ hôi của mình lên, và quả thật mồ hôi vừa chạm vào mặt đá liền bị đóng băng, viên đá cũng trở nên lạnh hơn nhưng màu sắc thì nhạt đi rất nhiều.
- Đừng hy vọng nhiều, viên này chỉ làm dược vậy thôi, để đóng băng chút nước nó đã sử dụng toàn bộ linh khí tích tụ của nó rồi.
Miêu Nhị lên tiếng đập tan ảo tưởng sức mạnh của Tịch Lam, hắn chỉ nhún vai nói:
- Gì chứ, hóa ra là một cục pin, nghĩ lại thì cũng hợp lý. Trận văn là mạch dẫn và linh thạch là cục pin tuy công nghệ khác nhau nhưng con đường phát triển thì tương tự, vậy thì sau này dễ sống hơn một chút rồi. Nhiệm vu đầu tiên, tìm hiểu kiến thức nền tảng của thế giới này!
Miêu Nhất lúc này cũng vểnh đuôi lên:
- Có tinh thần như vậy là tốt, tuy nhiên ngươi định làm thế nào, chúng ta sẽ không dạy ngươi đâu.
Tịch Lam nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng chỉ cười:
- Thế giới nào mà chả có sách, trong ký ức của đứa trẻ này đã có giấy và bút gỗ ruột than tre, gần giống bút chì và giấy tuyên ở chỗ ta rồi đấy thôi. Bắt đầu từ nó trước.
Mặt trời khuất núi, vạn vật càng lúc càng tối đen. “Ầm, ầm” Một tiếng sấm chấn động không gian, gió cuốn tro tàn, trên trời mây đen cuộn che lấp đi các vị tinh tú. “Lộp bộp, lộp bộp,… rào rào rào” Mưa to như trút nước, nơi rừng trúc hoang tàn này chỉ trong vài tiếng đã biến thành một vũng sình lầy đen kịt nước than.
Tịch Lam đầu đội trời cao, thân không mảnh vải, nằm ngửa trên một tảng đá to, mặc kệ nước mưa lạnh buốt, mỗi hạt mưa như là một mũi tên cắm sâu vào da thịt, rất lạnh, rất đau rát nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy thoải mái. Mười năm rồi, mười năm nằm liệt giường, bốn phía là bức tường cùng tiếng rè rè của máy thở khiến hắn tù túng đến phát điên, còn sự t·ra t·ấn nào khinh khủng hơn là biến cơ thể thành nhà tù, nhốt chính bản thân mình vào trong ấy.
Trận giông mới lớn làm sao, những lằn chớp rạch ngang trời tựa như những thanh kiếm bạc xé nát thiên khung. Tịch Lam ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn bắt đầu gội đầu, tắm rửa, để cho đám ong kia giúp mình cắt tóc, cạo lông.
Ở thế giới này toàn để tóc dài, rất khó vệ sinh nên nhiều gàu bẩn. Hắn cho lũ ong cắt trụi hết, chỉ để lại một cái đầu trọc bóng loáng như sư. Vừa mát vừa tiện chăm sóc lại da đầu.
Xoa xoa cái đầu nhẵn bóng của mình, Tịch Lam chỉ biết cười trừ. Mưa suốt một đêm, lúc bình minh lên thì nơi này đã biến thành một hồ nước rộng mênh mông. Hướng mắt ra xa, tận chân trời vẫn chỉ là biển nước mênh mông. Cơn mưa hôm qua thật bất thường, nước đã dâng cao hơn hai mét, thật may là hòn đá này đủ cao để bám vào. Nhưng cứ đứng mãi ở đây cũng không phải cách.
- Đây là thủ pháp tiên gia sao? Nhấn chìm cả một vùng đất rộng lớn, diệt tuyệt mọi sinh vật sống?
Tịch Lam nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới dòng nước chảy xiết mà hỏi. Miêu Nhị chỉ trả lời bâng quơ:
- Trong mắt tiên nhân, chúng sinh chỉ là chó cỏ, trong mắt thiên địa, vạn vật đều là chó cỏ. Ngươi cần phải làm quen với việc này, dưới núi người ăn vật, trên núi người ăn người.
- Ta hiểu, thế giới của ta cũng như vậy thôi, đó là thương sinh, đâu khác được…
Đến gần trưa, nước bắt đầu chững lại, không còn chảy xiết, mực nước cũng hạ thấp được nửa mét. Tịch Lam ra lệnh cho bầy Tầm Bảo Độc Phong đi tìm những vật nổi, dùng sáp kết lại thành phao.
Tuy thứ này hơi miễn cưỡng nhưng cũng nổi, hắn ôm lấy cái phao và nhảy ùm xuống nước, hai chân khua khoắng loạn xạ, dù sao kiếp trước hay kiếp này hắn đều không biết bơi. Hai con mèo thấy vậy thì cười sặc sụa, bọn chúng có thể dễ dàng đạp trên mặt nước mà đi như trên đất bằng, có tu vi thật là tiện lợi mà.