Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quản Hồ Tịch Lam

Chương 3: Một ngày may mắn




Chương 3: Một ngày may mắn

Con ong kia tỏ vẻ hứng thú:

- Trong đầu ngươi quả thật chứa những khiến thức kì lạ, ta không hề biết thứ ấy gọi là protein, cũng may nơi này là ý thức của ngươi, chỉ cần ngươi nghĩ ta đều hiểu. Theo thỏa thuận thì nâng cấp vật liệu không tính là vi phạm nhưng ngươi sẽ không thể thay đổi hình dạng hay chức năng của chúng.

Tịch Lam mừng rỡ:

- Vậy là đủ rồi, hãy sản xuất trước mười con, kích cỡ to bằng con ong mật bình thường là được. A aaa!

Con ong cười khẩy:

- Quá trình này chính là lăng trì, ngoài tạo ra con ong còn phải tạo các cửa thoát đằng sau lưng ngươi, sử lí lại nội tạng để có chỗ ấp trứng… Đừng c·hết nhé!

Tịch Lam ở bên ngoài giãy dụa, sùi bọt mép, ngũ quan vặn vẹo đến cùng cực. Sau nửa tiếng, có mười con ong chui ra khỏi các lỗ máu trên lưng. Tịch Lam thở hổn hển, quá trình t·ra t·ấn này cuối cùng cũng kết thúc, cái sự ban ơn ép buộc này thật sự rất khó nuốt trôi.

Sau khi mười con ong kia thu thậpn nguyên liệu về, Tịch lam bắt đầu nâng cấp chúng. Đầu và kẹp phủ sắt, cơ cánh thêm sợi cơ kim loại dạng lò xo siêu nhỏ… Kết thúc quá trình, Tầm Bảo Độc Phong bây giờ đã có thể đào xuyên đá cứng, có thể vận tải khối lượng gấp 20 lần bản thân nó, bay không tải với vận tốc 20km/h.

- Giờ thì khỏi lo về chuyện nguyên liệu, đến phần tự vệ!

Ong lớn thấy được sản phẩn của Tịch lam thì tấm tắc khen:



- Có kế hoạch cụ thể, biết cái gì cần ưu tiên trước, rất thông minh.

Tịch Lam được khen thì liền cười tự mãn. Sớm hôm sau, Tịch Lam đã có trong tay 50 con Tầm Bảo Độc Phong, 20 con Bạo Thể Độc Phong (trong bụng có chất dễ c·háy n·ổ và bi sắt, nổ như mìn Claymore) 30 Xuyên Giáp Độc Phong (trong bụng có chất dễ nổ, ngòi độc làm từ kim loại rất cứng, nguyên lý hoạt động giống súng bắn đinh) 10 con Trích Dược Độc Phong (luyện dược thô thành thuốc trị thương dạng mật ong).

Tầm Bảo Độc Phong, Trích Dược Độc Phong có kích thước khá nhỏ, chỉ bằng con ong mật nên Tịch Lam để chúng ngủ đông trong cơ thể, khi cần thì huy động. Còn hai loại Độc Phong t·ấn c·ông thì to gấp đôi con ong bắp cày khổng lồ, sải cánh lên đến 10 cm, tốc độ lao vào mục tiêu là 220km/h tuy nhiên chỉ bùng nổ trong chớp mắt. Còn bình thường thì bay không nhanh hơn Tầm Bảo Độc Phong.

Tịch Lam để chúng trong ống trúc hỗn độn, nhìn nhỏ vậy thôi chứ không gian bên trong còn nhét được cả một tòa nhà 3 tầng vào đấy lận. Nhìn thành phẩm trong tay, Tịch lam cười thầm trong sung sướng. Hắn hôm nay quả thật rất rất may mắn mà.

Tịch Lam nhìn thấy mặt trời đã lên cao vậy mà nơi này vẫn vô cùng tĩnh mịch, hình như không có sinh vật nào còn sống, ngay cả tiếng vo ve của côn trùng cũng không có. Hắn nào biết rằng Ly Hỏa là vật chí dương, có thể thiêu đốt linh hồn của vạn vật vậy nên vùng đất này đã hoàn toàn trở thành một vùng đất c·hết, phải mất vài trăm năm mới có thể khôi phục lại như cũ được.

- Đốt rừng, g·iết người xong cũng chả quay lại kiểm tra. Tiên nhân như vậy là quá sơ suất hay quá tự tin? Hay là đang giăng lưới bên ngoài để bắt những con vật tội nghiệp đang cố chạy thoát. Ài, cái nào cũng vô cùng bất lợi với ta lúc này.

Hắn vừa đi vừa cố suy nghĩ, hết đặt mình vào vị trí của tiên nhân lại đặt mình vào vị trí của người phàm. Thôn dạ trúc cũng không lớn, đi một chút là đã tới ngoài cửa thôn rồi, toan bước ra thì mẫu trùng trong cơ thể rung lên:

- Dừng lại đi nhóc con, bên ngoài có bố trí trận pháp, phàm là sinh vật sống nếu giẫm vào sẽ phát ra tín hiệu mà hình như xung quanh đây đều được bố trí những trận pháp thông báo nhỏ này.

Tịch Lam nghe vậy thì liền lùi lại phía sau:

- Thì ra là vậy, một dạng cảm biến à, xem ra ta đã đoán đúng rồi.



Hắn đứng đó tần ngần một chút sau đó hỏi:

- Vậy có cách nào vượt qua không?

Con ong kia uể oải nói:

- Ta không có nghĩa vụ phải giúp ngươi, tự động não đi. Nên nhớ ngươi chỉ có năm năm thời hạn. Dù sao cũng là ký chủ nên ta sẽ cho ngươi thêm một lợi ích, ngươi không cần phải tu hành, cổ mẫu ta sẽ trở thành nội đan của ngươi, chỉ cần tìm thiên tài địa bảo hiến tế cho ta, tu vi của ta tăng cao thì ngươi cũng vậy.

Tịch Lam gật đầu:

- Cũng phải, cái này gọi là nuôi cổ nhỉ. Trong thế giới cũ, chúng ta có rất nhiều truyền thuyết và tôn giáo nói về việc này. Nay gặp cổ thật, việc thật, quả là sống lại một đời không hề uổng phí. Về tu vi vậy là xong, còn về sinh sản cổ trùng thì sao?

Cổ mẫu ngáp dài:

- Oáp! Khi ngươi trở thành Cổ Sư, vào ngày rằm mỗi tháng ta sẽ sinh ra mười quả trứng, chúng đã được thiết lập sẵn 4 hình dạng cố định, cứ ra lệnh cho Trích Dược Độc Phong ấp trứng, chúng biết phải làm gì. Ngươi hiện tại là người phàm, không đủ năng lượng để nuôi sống ta vậy nên ta sẽ tạm rơi vào trạng thái ngủ đông. Lần thức dậy tiếp theo là ngày rằm của sáu tháng nữa, tạo cổ trùng cho ngươi quá hao tốn tài nguyên. Trong sáu tháng này hãy đi tìm thiên tài địa bảo về đây, nếu không đủ thì ta buộc phải ăn ngươi để sinh tồn.

Tịch Lam gật đầu:

- Đã hiểu! Còn hai ngươi thì sao? Khế ước là gì?



Hắn nói một mình rồi bất ngờ quay đầu lại nhìn hai con mèo đen đang bám theo hắn, hai con mèo lập tức giả ngu, nằm ra đất keo meo meo.

- Bớt giả ngu, nơi này làm gì có sinh vật sống. Sự tồn tại của hai ngươi thực sự quá thu hút rồi, hơn nữa trước khi đến thế giới này ta đã bị một bóng đen nhìn giống con báo nuốt vào bụng, còn hai ngươi lại xuất hiện ở chỗ này với ta, chẳng phải là quá trùng hợp rồi sao?

Con mèo đen bự tiến lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tịch Lam:

- Thông minh, nhưng quá thông minh cũng không tốt, rất dễ khiến người khác chán ghét. Chúng ta tính ra cùng là một loại với cổ mẫu trong cơ thể ngươi nhưng chúng ta là mèo, không phải cổ. Người đời gọi chúng ta với rất nhiều cái tên, phổ biến nhất vẫn là tai ách chi thú.

Con mèo nhỏ hơn lúc này cũng bày ra tư thế ngạo nghễ:

- Giao ước với chúng ta không đơn giản như với con ong ngốc kia, cổ mẫu cần ký chủ để tồn tại nhưng chúng ta thì không. Nhiệm vụ của ngươi là chăm sóc chúng ta, bọn ta cần tiên khí, hồn khí, sát khí, tinh khí cùng mệnh cách của ngươi. Giao ước với chúng ta ngươi sẽ không có bất kỳ lợi ích nào cả.

Tịch Lam trợn mắt nhìn con mèo kia, sau một lúc thì cười khẩy bảo:

- Vậy thì trao thân cho ta thì sao? Yêu thú tu luyện tới cảnh giới nhất định sẽ hóa thành người mà nhỉ?

Tịch Lam không ngờ là câu nói bông đùa này về sau sẽ là cái hố lớn nhất cuộc đời hắn. Hai con mèo kia ngay lập tức đồng ý:

- Giao ước thành lập! Từ giờ hai người bọn ta sẽ là vợ của ngươi.

Không để hắn kịp phản ứng, hai con mèo há miệng thật to, phóng ta một luồng khói tím. Ngay lập tức trong thần thức của Tịch Lam có thêm hai con mèo khổng lồ, to không khác gì con ong kia.

- Ta là Miêu Nhất, đại diện cho chiến loạn, đây là em sinh đôi của ta Miêu Nhị, đại diện huyễn hoặc. Tiện thể nói luôn cho ngươi biết, con ong ngu trong cơ thể ngươi đại diện cho bệnh dịch. Giao ước với cả ba tai ách chi thú, trời không dung ngươi, người càng không dung ngươi. Thật không biết ngươi là ngu xuẩn hay can đảm nữa!