Chương 2: Kim giáp độc phong
“Đứa trẻ này tính ra mới chỉ mười tuổi, rất nhiều kiến thức không có, chữ viết thì mới chỉ nhớ được mặt chữ, ghép từ ghép câu đều chưa học. Toán học đơn giản là cộng và trừ, hóa học, lý học hoàn toàn không có. Tiền sử bệnh cũng không…”
Tịch Lam vừa đi vừa suy nghĩ, hắn phải kiểm kê lại toàn bộ những thông tin về chính bản thân hắn, như vậy mới có thể thiết lập cách sinh tồn thích hợp nhất, mục tiêu đầu tiên là phải sống sót qua đêm này đã.
Thế giới này có tiên nhân, tu hành thần thông, có thể hô mưa gọi gió triệu hồi thiên lôi, một tiên nhân có thể đối đầu với cả ngàn quân tinh nhuệ. Để trở thành tiên nhân thì cần cái gọi là căn cơ, hằng năm các tông môn sẽ đến các thành trì tuyển người có duyên, giúp họ bước lên tiên lộ.
Các thôn xóm, thành trì phàm nhân đều được xây dựng xung quanh tông môn. Bọn họ cung phụng cho tông môn để đổi lấy sự “bảo vệ” của tiên nhân. Về cơ bản tông môn chính là tín ngưỡng và quốc gia.
Thôn Dạ Trúc này không thuộc tông môn nào cả, chỉ là một thôn xóm ẩn cư nhỏ ở vùng biên giới hỗn loạn. Địa thế bao quanh bởi một rừng trúc tím có thể xua đuổi yêu thú ăn thịt vậy nên người ở đây mới có thể sống an ổn đến vậy. Tuy nhiên giờ thì rừng trúc cũng không còn, thôn dân thì c·hết hết, đây chính thức trở thành một bãi săn bắn của yêu thú.
Tịch Lam sau khi đã nắm rõ tình hình, hắn liền để ý tới một chi tiết kỳ lạ:
- Rừng trúc tím lợi hại như vậy, hình như không phải tự nhiên mà có. Theo trí nhớ thì nó được trồng xen lẫn với trúc xanh bình thường, có lẽ đây là thứ gọi là Trận Pháp. Thế hệ đầu tiên di cư đến đây hẳn là rất có tài năng, chỉ có như vậy mới dám thoát ra khỏi phạm vi bảo vệ của tông môn, lập làng lập xóm ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Hắn dừng lại trước nơi từng là nhà của chưởng thôn, hắn cố lục lọi để tìm xem có thứ gì hữu ích không, vì trưởng thôn được xem là người thông minh và am hiểu nhiều truyện xa xưa.
Quả là như vậy, từ đống tro tàn Tịch Lam tìm được một cái đốt trúc tím kỳ lạ, nó to bằng cổ tay trẻ con, hoàn toàn tươi mới mặc dù mọi vật xung quanh đều bị lửa đốt cháy đen thui. “Lốc cốc” Hắn lắc lắc cái ống này thì nhận ra có cái gì đó rất cứng, giống một viên sỏi ở bên trong, sau khi mở ra thì phát thiên đó là một cái kén vàng óng, cứ như được đúc ra từ vàng ròng, đẹp mệ hồn.
- Em cảm nhận dược không? Là hơi thở của bệnh dịch!
Ống trúc vừa mở ra, con mèo kia liền truyền âm, con mèo còn lại gật đầu:
- Không sai được! Tuy rất yếu ớt nhưng nó đang phát ra từ cái kén nhỏ kia. Cái thôn này vậy mà lại có thể phong ấn tai thú, không đơn giản!
Con mèo đen cười khùng khục:
- Coi như là định mệnh dẫn lối đi. Chiến loạn, huyễn hoặc, bệnh dịch… Cái làng này không c·hết sạch mới là truyện kỳ lạ đấy! Cũng may, linh hồn của tên này có hơi mất kiểm soát, để d·ịch b·ệnh dung hợp với hắn đi, dù sao cô ta cũng là Cổ mẫu mà!
Con mèo há miệng, một làn khói xanh nhàn nhạt bay ra, chui vào cái kén kia. Ngay lập tức nó trở lên nóng rực sau đó chui vào tay Tịch Lam, hắn nhặt hòn đá toan đập tay mình thì ngay lập tức ngã xuống đất, ngất lịm.
- Đồng loại của ta, nhẹ tay thôi nhé, hàng hiếm đấy!
Từ trong miệng Tịch Lam, một hư ảnh con ong vàng khổng lồ hiện ra:
- Chiến Tranh, Huyễn Tưởng cũng đã thức giấc, vậy thì thiên kiếp khởi nguyên sắp bắt đầu. Dự tính của các ngươi là gì?
Con mèo nghe thấy con ong bự này nói vậy thì chỉ chân vào Tịch Lam:
- Đi theo hắn! Ngàn năm trước chúng ta tự chủ trương ban thiên phạt nên bị đám tiên nhân thối phong ấn. Lần này đi theo hắn, kẻ đến từ thế giới khác xem xem có gì thú vị hơn không, dù sao chúng ta cũng chỉ là một mảnh rất nhỏ ý chí của Thiên Đạo, ngay cả tư cách làm đạo đồi, đạo nô cũng không có. Chúng ta cần một cách nhìn khác để có thể hoàn thiện bản thân.
Con ong kia có vẻ suy nghĩ gì đó sau đó gật đầu:
- Ta là cổ, lục thân bất nhận. Nếu muốn có được ta vậy thì phải vượt quan thử thách, ta sẽ không vì hắn đến từ thế giới khác hay vì hai ngươi là đồng loại mà hạ thấp tiêu chuẩn của mình.
Hai con mèo cũng cười lớn:
- Cứ tự nhiên!
Trong giấc mơ, Tịch Lam gặp được một con ong rất lớn, lớn như một tòa nhà vậy.
- Hỡi kẻ đánh thức ta, hãy xưng danh!
Một giọng nói truyền thẳng vào não của hắn khiến Tịch Lam bất giác giật mình:
- Quản Hồ Tịch Lam! Ngươi là ai?
Giọng nói kia lại âm vang:
- Ta là Kim Giáp Độc Phong, là cổ trùng đầu tiên, từ lúc thiên địa hình thành đã có ta. Tổ tiên ngươi ngàn năm trước đã phản bội lời thề, phong ấn ta trong hỗn độn trúc. Ngươi là con cháu của hắn, nhất định phải trả lại món nợ này…
Tịch lam nhìn con ong khổng lồ này rồi lên giọng:
- Tổ tiên ta là tổ tiên ta, ta là ta! Ngươi đã là tồn tại cao hơn cả loài người, sánh ngang trời đất vậy nên chắc chắn sẽ không chắp nhặt mấy chuyện nhỏ nhoi ấy. Nói đi, cái giá để ngươi phục tùng là gì?
Con ong kia nghe vậy thì cười:
- Hà hà! Khá lắm, rất dẻo miệng. Đúng vậy, năm đó là do ta tự nguyên bị phong ấn vì tổ tiên ngươi là tên phế vật, chả khác gì con rối, nhàm chán đến cực điểm. Thế này đi, ta sẽ không giúp ngươi tuy nhiên sẽ cho phép ngươi điều khiển con cháu của ta.
Từ dưới mặt đất, bốn con ong to bằng cái xe máy từ từ chui lên.
- Nơi nay là không gian ý thức của ngươi, hãy dùng trí tưởng tượng của mình để biến đổi hình dạng của chúng theo cách ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi tạo ra chúng. Tuy nhên thành phần của chúng sẽ lấy từ cơ thể của ngươi, một khi thành hình thì sẽ không thay đổi được nữa. Vậy nên hãy suy nghĩ cho cẩn thận.
Tịch Lam hơi nghi hoặc:
- Điều kiện chỉ vậy thôi sao?
Con ong kia cười khinh bỉ:
- Đó không phải điều kiện mà là sự ban ơn, ngươi hiện tại không đủ tư cách đưa ra điều kiện với ta. Chút năng lực này coi như là một khoản đầu tư vào ngươi, nếu trong vòng năm năm ngươi không làm ta cảm thấy thú vị vậy thì ta sẽ g·iết ngươi và tìm ký chủ khác.
Tịch Lam nhún vai:
- Ta đang chơi Shark Tank sao, được thôi! Dù sao đời trước ta cũng là một nhà khoa học đa diện đấy, trò gọi vốn đầu tư vào một sản phẩm hư vô, ta làm nhiều rồi…
Hắn mỉm cười, chút vốn này quả thực hợp ý hắn, dẫu sao trên đời không có bữa ăn nào là “miễn phí” cả. Sau khi quan sát con ong, Tịch lam liền bắt đầu suy nghĩ:
- Nếu lấy nguyên liệu từ cơ thể vậy thì loại đầu tiên ta cần là con vật có chức năng thu thập nguyên liệu bên ngoài. Đầu phải nhọn thế này để đào đất, kiềm phải to thế này để gặm cây, cơ dưới cánh cần tăng lên để chịu tải nặng…
Sau khi loay hoay một lúc, loài ong đầu tiên đã ra đời, tên chúng là Tầm Bảo Độc Phong. Tịch Lam nghĩ nghĩ gì đó rồi hỏi:
- Sau này ta có thể cải tạo lại nguyên liệu làm ra chúng không? Ví dụ như càng này thay bằng kim loại. Trữ kim loại trong tế bào và liên kết cúng bằng Protein, tạo ra một lớp vỏ kim loại bao phủ mô sống, giống như cách răng hình thành.