Chương 1: Tai ách chi thú
Thế giới này to lớn biết bao, đâu thiếu những thứ ly kỳ cổ quái. Từ thời thái cổ loài rồng đã biết bay lượn trên chín tầng trời, hoang thú khổng lồ lan tràn khắp đại địa. Nhân loại lúc ấy chỉ là một đám khỉ trụi lông, chẳng hiểu biết gì đối với thế giới quanh mình. Họ sợ chớp loè sấm động, sợ gió dữ mưa to, sợ t·hiên t·ai nhân hoạ,… Chỉ suốt ngày sống chui rúc, co cụm trong những hang động tối tăm, ẩm ướt.
Đến thời cổ đại, yêu tộc xưng vương những thần thú như long, phượng đều thoái lui quy ẩn. Loài người nhỏ bé, có linh trí, sinh sản rất nhanh được chọn làm nô lệ, thực phẩm. Xây dựng lên những triều đại thịnh vượng và xa hoa mà đến tận bây giờ vẫn không có nơi nào tái hiện lại được.
Nhưng ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh, con người đã học được cách thu nạp nguyên khí đất trời để cường hóa cơ thể, rèn đúc v·ũ k·hí để thay cho móng vuốt, chế tạo kim đan để thúc đẩy sức mạnh,… Đó là sự khởi đầu mới cho loài người, thời kỳ hoang thú đã qua, thời kỳ yêu thú cũng lụi tàn và kết thúc, bây giờ là thời đại của nhân tộc đứng lên làm chủ thế giới này…
Đêm nay trăng thật tròn, ánh vàng phủ kín khắp nơi tựa như một dải lụa băng tằm bao trùm lên cảnh vật. Thế nhưng trong rừng trúc lại chẳng hề yên tĩnh, tiếng kiếm khí xé gió thật chói tai, những thân tre già nổ đốm đốp, đổ rạp, cành lá bay tán loạn. Chốn rừng trúc hoang vu này là địa bàn của yêu thú, có hổ vương đi tuần núi, có hồ ly dụ hoặc người, nhìn chung không phải nơi mà người thường nên lui tới.
Một trận cuồng phong thổi qua, mây đen kéo đến vắt ngang trời, vạn vật ngay lập tức chìm vào trong bóng tối.
- Giết! Không để bất kỳ ai chạy thoát…
Một tiếng hô g·iết từ trên cao vọng xuống, âm vang xa tựa chuông đồng. Phía trên bầu trời có một loạt các chấm sáng li ti, nhìn kỹ thì ra đó là một đám người mặc đồ màu xanh trắng, số lượng nhiều đến không tưởng. Bọn họ chân đạp tiên kiếm, hô phong hoán vũ che lấp trăng sao, quy mô trải dài không biết bao nhiêu dặm.
Phía dưới đất, ẩn sâu trong rừng trúc là một thôn xóm nhỏ, có vẻ như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Con dân trong thôn tập trung hết ngoài sân lớn, sợ hãi khấu đầu, cứ hướng về những vị tiên gia trên cao kia mà liên tục tố khổ:
- Tiên gia đại nhân, oan cho chúng con quá, chúng con không có giấu bất kỳ yêu vật nào ở đây cả!
Từ trên cao, âm thanh chát chúa, vang như sấm rền lại vọng xuống:
- Ta không quản các ngươi có chứa chấp hay không, yêu vật đó dám trốn đến đây vậy thì tất cả các ngươi đều có tội. Giờ thì c·hết đi!
“Vút v·út v·út” Hàng ngàn thanh kiếm tạo thành một cơn mưa thép từ trên trời lao xuống, xác thân phàm nhân sao có thể chống lại binh khí tiên gia cơ chứ. Những con người khốn khổ ngay lập tức bị cắt thành thịt vụn, ngay cả rên la cũng chẳng kịp thốt ra. “Ầm, ầm” trời nổi sấm, mưa kéo đến không ngừng như đang bày tỏ sự phẫn nộ trước những hành động đáng ghê tởm ấy. Gần hai trăm người, từ già trẻ lớn bé không một ai sống sót, không một ai được toàn thây.
- Báo, không phát hiện dấu vết yêu vật, có lẽ chúng đã rời khỏi đây!
Một đám người áo trắng bay qua bay lại kiểm kê và báo cáo, vị tiên gia đứng đầu giận giữ nói:
- Tìm, tìm tiếp cho ta! Bọn chúng là tai ách chi thú, sống cần dựa vào nhân khí vậy nên không thể tách rời khỏi con người. Đến nơi khác, một khi phát hiện giấu vết phải lập tức g·iết sạch, tuyệt đối không được để cho bọn chúng nhận chủ, nếu không đó sẽ là đại họa của thế gian.
- Rõ!
Đám người này nhận lệnh sau đó rời đi, trước đó còn không quên châm một ngọn ly hỏa, đốt sạch cả rừng trúc này thành tro tàn, nước mưa cũng không thể nào dập tắt được. Sáng sớm hôm sau, khung cảnh nơi này thật sự hoang tàn và yên ắng. Mặt đất phủ đầy tro và than, những con gió thoảng qua cuốn lớp bụi xám bay lên, tạo thành từng vòng xoáy, hất tung chúng lên trời rồi rơi xuống, tựa như một cơn mưa tuyết suốt ngàn dặm.
“Cộc” một âm thanh khô khốc vang lên, từ dưới đống tro tàn, một thân ảnh nhỏ bé, đen thui từ từ chui ra. Đứa bé này là người duy nhất còn sống trong phạm vi ngàn dặm, trong tay nó vẫn đang ôm hai con mèo đen nhỏ xíu.
- Cha, mẹ!
Nó hét lớn, hét đến khàn cả cổ nhưng chẳng ai đáp lại. Hôm qua nó nghe thấy tiếng hét của cha mẹ nó, tiếng cầu xin của dân làng. Nó quá sợ hãi ôm lấy hai con mèo nhỏ mà cha nó đi rừng bẫy được rồi trốn trong một cái hố thóc chứ không ra trình diện. Lúc l·ửa b·ùng l·ên, bọn nó lý ra đã phải c·hết c·háy rồi mới đúng. Nhưng chả hiểu tại sao nó không c·hết, bản thân nó cũng không hiểu.
Đứa trẻ đi ra trước sân lớn, nó sững sờ buông rơi hai con mèo xuống, nơi này bây giờ phủ đầy xương trắng, nó tuy nhỏ nhưng cũng đã từng thấy qua người ta hỏa táng n·gười c·hết mấy lần, nhìn đống xương bị chặt vụn trước mắt, nó biết rằng toàn bộ thôn xóm, bạn bè, cha mẹ nó đều nằm ở đấy.
- Oa, oa, oa!
Nó bật khóc, nhưng xung quanh lại chẳng có ai dỗ dành nó nữa, hai con mèo nhỏ kia thấy chủ mình buồn thì tiến tới dụi đầu an ủi. Đứa trẻ này khóc mãi, khóc mãi cho đến khi ho ra máu rồi ngã khụy.
- Ký chủ lần này quá yếu đuối rồi, chỉ bị nhiễm chút ly hỏa mà đã hồn phi phách tán. Quanh đây không có người sống, hai chị em ta phải làm sao đây?
Một con mèo chạy lại đặt chân lên mũi đứa nhỏ rồi lắc đầu, con mèo kia nhìn lên trời rồi nói:
- Không có vậy thì tạo ra, không phải lần trước du hành có bắt được một linh hồn đến từ thế giới khác đó hay sao, cho nó nhập vào đứa bé này là được.
Nói là làm, con mèo đó tiến tới hà một hơi vào mặt đứa nhỏ, sắc mặt nó ngay lập tức hồng hào trở lại.
- Khụ, khụ, khụ! Đau c·hết ta rồi…
Thật thần kỳ, đứa bé con vậy mà có thể cải tử hoàn sinh.
- Đây là đâu, ta nhớ mình đ·ã c·hết trong thí nghiệm dịch chuyển ý thức rồi mà! Cái gì đây, đau đầu quá
Nó bắt đầu bò bò như con cún, sau đó nói bằng một ngôn ngữ lạ hoắc. Sau một lúc, đứa bé này mới trấn tĩnh lại.
- Vậy là thí nghiệm đó đã thành công, ý thức của ta đã bị dịch chuyển đến thế giới xa lạ này. Nhóc con à, cám ơn vì đã nhường cơ thể này cho ta, ở thế giới cũ ta đã bị ám toán, phải nằm cả đời ở trên giường bệnh. Ta sẽ lại lần nữa đăng đỉnh phong vân, thù của ngươi của thôn Dạ Trúc này ta sẽ giúp ngươi báo…
Sau khi điều chỉnh lại ý thức cùng làm quen với cơ thể mới, “đứa bé” này liền đứng dậy vươn vai:
- Ngươi là Quản Hồ, ta là Tịch Lam. Vậy thì bây giờ tên của ta sẽ là Quản Hồ Tịch Lam, đây coi như là một cách để tưởng nhớ về ngươi, tên của ngươi sẽ trở thành nỗi kh·iếp sợ cho toàn bộ thế gian này, công lý phải được thực thi.
Tịch Lam nói thầm, trong cơ thể có một luồng khí nhàn nhạt từ từ tan biến, bây giờ linh hồn hắn đã hoàn toàn dung hợp hoàn mỹ với cơ thể, kế thừa toàn bộ ký ức và ngôn ngữ. Điều này đã giúp hắn bớt đi rất nhiều thời gian để thích ứng với thế giới mới lạ này.