Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quản Hồ Tịch Lam

Chương 12: Nô lệ




Chương 12: Nô lệ

Quân sĩ hai bên nghe vậy lập tức thu đao, nhưng khí thế tử chiến vẫn luôn cao ngất. Tịch lam tiện tay ném luôn hai củ sâm xuống dưới chân tên ngạo mạn ấy:

- Vạn Kiếm Tông một là bị ngu, hai là chán sống rồi mới để một tên ngạo mạn như ngươi làm thiếu tông chủ. Cầm lấy chúng rồi cút đi khuất mắt ta!

Tên kia máu nóng lên não, định giẫm nát hai củ sâm nhưng cuối cùng cũng phải khuất phục trước giá trị của chúng, khom người nhặt lên đưa cho lão giả bên cạnh. Sau đó thì lao tới chỗ Tịch Lam.

Hắn rất nhanh, ngay cả các binh sĩ kia chưa kịp nhận ra thì hắn đã tóm được cổ Tịch Lam mà nhấc lên sau đó rút về sau lão giả. Tịch Lam bị bóp đến nghẹt thở, mặt đỏ bừng, không ngừng dãy dụa:

- Phế vật không có tu vi còn dám giả thần giả quỷ. Ngươi là người sống sót sau đợt huyết tẩy của chúng ta, đừng tưởng chúng ta không biết! Sau đây ta cũng thông báo luôn, tên nghiệt súc này và dòng tộc của hắn là kẻ tội đồ bị truy nã, tìm thấy có thể g·iết ngay không cần báo cáo. Còn Bát Phương Thương Hội cấu kết với tội đồ, lập tức bị tịch thu tài sản và trục xuất khỏi các khu vực thuộc Vạn Kiếm Tông.

Tin này vừa ra, ngay lập tức gây chấn động toàn thiên hạ, mọi người đều nghĩ Vạn Kiếm Tông điên thật rồi, vì một đứa trẻ tuyên chiến với Bát Phương Thương Hội, tuy lần này ăn no mấy đời không hết nhưng về sau sẽ cực kỳ khó buôn bán hay giao thương với thế giới bên ngoài.

Tịch Lam sau khi b·ị b·ắt về thì thiền bị dùng hình tra khảo, chủ yếu là moi móc vị trí thác những sản vật kia, cùng nơi cất giấu của cải. Lúc tên đó ra tay, Miêu Nhị nằm trong lòng Tịch Lam đã lấy cái nhẫn trữ vật cùng ống trúc hỗn độn chạy đi rồi nên hắn giờ là người vô sản, mà hắn cũng chã biết vị trí của nàng ta ở đâu nên có t·ra t·ấn nữa cũng không thể moi móc được tin hữu ích gì.

Sau nhiều ngày t·ra t·ấn cùng soát hồn, bọn người này thấy Tịch Lam đã không còn giá trị gì nữa thì liền đập gãy hay chân hắn rồi vứt vào khu khai thác để làm nô lệ đào quặng cho tới c·hết.

Vì hai chân bị gãy nên việc di chuyển khá khó khăn, móng tay móng chân bị lột ra hết cả khiến việc đào quặng đã mệt nay lại còn vô cùng đau đớn. Cũng may là nơi này không có cai ngục vì khí tức hỗn loạn. người tu hành vào đây hấp thụ những khí này thì sẽ sụt giảm tu vi, còn người thường thì giảm thọ hoặc biến dị.

Ở nơi tăm tối này, đào được quặng mỏ nộp lên sẽ được thưởng đồ ăn và nước uống, còn không thì nhịn đói. Tịch Lam đã chứng kiến mấy tên đói quá, ăn cả xác của đồng bọn vừa mới c·hết. Thành ra nơi này xương khô, xác thối rải rác khắp mọi ngõ ngách.

- Vạn Kiếm Tông, các ngươi được lắm, ngày ta thoát khỏi đây ta sẽ g·iết sạch tất cả các ngươi!

Tịch Lam vừa giãy dụa vừa hét lên đầy căm phẫn. Hắn biết trước thể nào cũng vậy nhưng đây vẫn nằm trong kế hoạch. Có cổ mẫu trong người, mấy v·ết t·hương này ngoài đau ra thì cũng không g·iết được hắn còn soát hồn ư, đến cổ mẫu còn không phát hiện ra vậy thì soát hồn cũng chả có tác dụng gì. Lúc hắn bị vất vào đây thì cơ thể đã hoàn toàn khỏe mạnh cả rồi nhưng vẫn nên diễn một chút, như vậy mới dễ dàng hành động.

Cùng đợt với hắn có khoảng gần trăm đứa trẻ cả nam cả nữ rất khỏe mạnh, trên đầu có ấn một dấu sắt nung, đây là là minh chứng cho việc chúng là nô lệ. Kinh doanh sinh mạng là một mỏ vàng béo bở, những ngày qua hắn đã tìm hiểu trong sử sách, rất ít nơi chấp nhận hình thức nô lệ này.

Vạn kiếm tông lấy võ làm đầu, gây chiến khắp nơi, ai ai cũng sợ. Bọn họ sống nhờ c·hiến t·ranh chinh phạt vậy nên nguồn nô lệ luôn luôn dồi dào, gần như độc quyền trong lĩnh vực buôn bán này.

Nô lệ phân ra làm hai loại, những đứa bé có tiềm năng sẽ được chọn ra và huấn luyện thành tử sĩ, dấu ấn trên đầu sẽ là thanh kiếm. Còn những đưa còn lại nhận dấu chữ “Nô” thì trở thành nô lệ gia súc, thay thế gia súc làm việc trên đồng hoặc trong mỏ quặng, đó là giá trị cuối cùng của chúng.

Cách thức đào tạo cũng rất tàn nhẫn, bọn chúng sẽ bắt phụ nữ khắp nơi về nhốt lại, chặt tứ chi, móc mắt, cho uống thuốc, đan được biến họ thành một cái máy đẻ đúng nghĩa. Những đứa trẻ sẽ được phân loại ngay từ lúc trào đời, khi chúng đủ 10 tuổi sẽ được khắc ấn và đưa đi làm việc.

Tịch Lam nhìn những ánh mắt vô hồn, không có hy vọng thì thở dài:

- Vạn kiếm tông à! Đúng là một thứ ung nhọt của thế gian…



Từ trong bóng tối, hai đôi mắt sáng quắc từ từ tiến lại, hóa ra đó là hai con mèo đen của hắn:

- Tiên gia là thế đó, vậy nên bọn họ phải c·hết!

Tịch Lam giả bộ ngồi dậy, tựa lưng vào vách đá mà nói nhỏ:

- Hai nàng đến trễ quá!

Một con mèo nhảy vào lòng Tịch Lam sau đó nôn ra một cái nhẫn và một ống trúc:

- Mỏ quặng canh phòng rất nghiêm, không dễ xâm nhập như vậy. Hôm nay nhân lúc xe hàng hóa từ ngoài vào nên mới vô được.

Tịch Lam đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của Miêu Nhị, môi mệt mỏi và đau khổ những ngày qua đã hoàn toàn biến mất.

- Nàng nói sai rồi, không chỉ đám tiên nhân rác rưởi này phải c·hết mà những kẻ ủng hộ chúng, những con quái vật chúng tạo ra cũng phải c·hết. Hôm ta bị vứt vào đây có khoảng 100 đứa trẻ nô lệ đi vào cùng, nàng đoán xem đến hôm nay có bao nhiêu đứa còn sống?

Miêu Nhị lắc lắc đuôi:

- Chắc là hơn một nửa nhỉ? mới có ba ngày thôi mà.

Tịch Lam lắc đầu, hắn chỉ đống xương bị gặm nham nhở bên cạnh:

- Sai, không còn đứa nào còn sống cả!

Tịch Lam ngừng một lúc rồi gằn giọng:

- Ngay ngày đầu tiên, lũ thợ mỏ ở đây đã bắt sạch bọn chúng, nếu là nữ thì b·ị h·ãm h·iếp tập thể đến c·hết, sau đó thì bị xé nhỏ ra làm thức ăn còn nam thì bị đoạt xác, có vẻ quá trình ấy rất đau đớn, đến giờ tiếng la hét tuyệt vọng của chúng vẫn còn văng vẳng bên tai của ta. Có một vài đứa nhìn ta với ánh mắt cầu cứu nhưng ta không thể làm gì, chỉ có thể nhìn bọn chúng b·ị h·ãm h·iếp, bị ăn thịt, bị đoạt xác… Một cảm giác không hề dễ chịu chút nào.

Miêu Nhị định nói gì đó nhưng thôi, Tịch Lam giơ tay cầm lấy một cái hộp sọ méo mó, có vẻ trước khi c·hết người này đã gào thét trong đau đớn rất nhiều. Tịch Lam nhìn vào hốc mắt sâu hoắm, đen thui ấy, lòng không kìm được căm phẫn:

- Thế giới của ta cũng từng trải qua chế độ nô lệ nên ta không có quyền phán xét chế độ ở nơi này. Tuy nhiên thời đại mà ta sống nó tốt hơn thế này rất nhiều, những đứa trẻ này ít nhất sẽ không phải c·hết như vậy. Đại đa số chúng sẽ được đến trường, được bảo vệ bởi pháp luật, chỉ có một số ít còn bị l·ạm d·ụng, h·ành h·ạ nhưng vẫn tốt hơn thế này rất nhiều lần. Được nuôi dạy trong môi trường ấy khiến ta thực sự phẫn hận với tình cảnh hiện tại, các quy luật đạo đức của ta không chấp nhận một thế giới như vậy!

Miêu Nhất lúc này mới tiến tới, nàng nhẹ nhàng nói:



- Nếu cảm thấy phẫn hận vậy thì cứ làm theo ý mình, cứ g·iết chóc cho đến khi nào ngươi thỏa mãn, hãy đốt cháy thế giới này và dựng lại nó từ tro tàn đi. Đó là sứ mệnh của chúng ta và cũng là lời nguyền của ngươi, kẻ được chọn.

Tịch Lam cười một cách ngượng ngạo, hắn vuốt ve cái hộp sọ như đang xoa đầu một đứa bé, sau đó đặt lại vào đống xương cũ.

- Đào Hoa đảo, hy vọng các ngươi tốt hơn nơi này một chút. Ân huệ về việc nhắc nhở ta hành tung đã bị lộ cũng như cuốn từ điển ấy đã trả xong, vậy nên cho đến khi gặp lại, tốt nhất đừng làm ta thất vọng.

Tịch Lam đeo nhẫn vào tay, hắn lấy từ bên trong ra một bộ quần áo mới, khoác lên người. Các tên thợ mỏ khác thấy vậy thì ngay lập tức nhào tới. Tịch Lam liếc mắt, nhặt một đoạn xương đùi sắc nhọn đâm thẳng vào cổ họng của một tên, sau đó đá bay tên còn lại.

Hắn nhìn đám súc vật này rồi cười lớn:

- Khà khà! Chó đúng là không bỏ được thói ăn phân, các ngươi khi vào đây đã bị phế cả rồi, cho dù đoạt xác thì cũng chỉ là để kéo dài mạng sống, vậy mà còn dám t·ấn c·ông ta? Hôm nay ta sẽ tự tay g·iết sạch các ngươi để trấn an vong hồn những đứa trẻ tội nghiệp ấy.

- Meo!

Miêu Nhất kêu lên một tiếng, khí huyết của Tịch Lam như muốn bùng nổ. Các cảm xúc phẫn nộ, kiêu ngạo, khát máu không ngừng được gia tăng. Thì ra đây chính là “Chiến Loạn”.

Hắn mở nắp ống trúc, một bầy ong lên tới cả trăm con bay ra, chúng bu vào vách hang và p·hát n·ổ, đánh sập lối vào duy nhất của khu mỏ này. Kinh khủng nhất là bọn chúng còn sinh ra khí độc, mấy tên thợ mỏ ngay lập tức ôm cổ ho khục khặc như gà, cổ họng, xoang mũi của chúng phù nề nghiêm trọng, không thể thở được.

Tịch Lam ung dung tới chỗ đống xương chọn ra hai thanh xương thẳng và to nhất, đập chúng vào nhau để tạo ra những cạnh sắc nhọn:

- Mọi người, tuy có hơi muộn nhưng hãy cùng ta trả thù nào!

Hắn bước tới như một tử thần, những bước đi thật nặng nề. Những tên kia rúm ró lại, vừa ôm cổ vừa lùi lại phía sau.

- Giơ lên sát đao thì sẽ c·hết dưới sát đao, các ngươi hẳn từng là tiên nhân nhỉ, vậy thì không nên bò lết như vậy, mất mặt lắm.

“Phập” Nói dứt lời, Tịch Lam cầm khúc xương đâm thẳng vào tim những tên xấu số đó, từng tên từng tên một đều ngã ngục trong vũng máu. Những con ong tỏa ra tìm kiếm kẻ sống sót, dù có trốn ở đâu cũng vô dụng thôi, Tịch Lam sẽ tìm tới và nghiền nát trái tim xấu xí của chúng.

Sau khi tàn sát hết các thợ mỏ, hắn đặt lại hay khúc xương dính đầy máu thịt về chỗ cũ rồi ngồi xuống thở hồng hộc. Tác dụng của Miêu Nhất đã tan đi, lúc hắn hận ra thì toàn thân đã bê bết máu và thịt vụn. Đây là lần đầu hắn g·iết người, g·iết rất nhiều người.

Tịch Lam nhìn bàn tay nhuốm đầy máu của mình rồi hỏi:

- Những linh hồn của kẻ này đi về đâu? Ta chưa g·iết được hồn phách chúng mà nhỉ?

Miêu Nhất trả lời:

- Đó là tế phẩm cho ta nên ta ăn rồi. Tất cả đều tan biến thành hư vô, trở lại với thiên địa, không còn lại gì cả.



Tịch Lam gật đầu:

- Vậy à, đáng đời chúng! Còn linh hồn những đứa trẻ này thì sao?

Miêu Nhị nhìn vào đống xương đó rồi nói:

- Được quỷ sai dẫn đi rồi!

Tịch Lam kinh ngạc:

- Quỷ sai?

Miêu Nhị gật đầu:

- Có dương thì có âm, có tiên nhân thì có quỷ sai, có thiên đình thì có địa phủ. Thiên đạo hóa thân tạo ra địa phủ, giúp linh hồn có nơi đi về, giúp luân hồi chuyển dịch, vạn vật tuần hoàn.

Tịch Lam nghĩ gì đó rồi hỏi:

- Vậy người xấu có bị trường phạt khi xuống nơi ấy không?

Miêu Nhị trả lời ngay:

- Không! Thế giới này đâu chỉ có loài người, cớ sao thiện ác lại do loài người đứng ra phân định? Thiên đạo vô thường, không phân thiên ác, vậy nên nếu muốn trừng phạt kẻ xấu tốt nhất là trừng phạt khi chúng còn sống ấy. C·hết rồi thì ai cũng như ai, t·ử v·ong vốn công bằng với tất cả, chỉ qua là cơ hôi luân hồi sẽ khác nhau mà thôi.

Tịch Lam không hài lòng với câu trả lời này lắm nhưng cũng chỉ có thể gật đầu. Sau khi rửa sạch máu, thay lên bộ quần áo mới, hắn đi đến cuối đường hầm, nơi có một cái khe nứt nhỏ:

- Nơi này có không khí lưu chuyển, nó chỉ vừa xuất hiện khi v·ụ n·ổ hang xảy ra. Tầm Bảo Độc Phong đào một thông đạo ở đây đi!

“Kít kít” lũ ong ngay lập tức lao vào ra sức đục đá cứng, tiếng kim loại cắt đá ở tốc độ cao nghe rất chối tai. Sau mấy tiếng, một thông đạo sâu hai mét đã hình thành. Tịch Lam bước vào, hắn không ngoảnh dâu lại, chỉ nói nhỏ:

- Còn 20 con Bạo Thể Độc Phong, ta sẽ dùng chúng để xây mộ cho mọi người, an nghỉ đi.

Ngay lập tức bầy ong này bay ra, đậu vào các ngóc ngách, cột kèo của mỏ rồi p·hát n·ổ, toàn bộ phần trần hầm ngay lập tức s·ụt l·ún và đổ sập, tất cả mọi thứ giờ đây hoàn toàn chìm trong đất đá.

Việc này gây động tĩnh cực kỳ lớn. Vạn kiếm tông vì vậy mà hỗn loạn một phen, mỏ linh thạch này được dự đoán có trữ lượng rất lớn, có thể là mỏ lớn nhất từng dược ghi nhận. Họ đã tốn rất nhiều tiền và thời gian để khai phá. Vừa mới chính thức đi vào hoạt động chưa được hai năm thì đã sụp đổ. Bọn họ vừa mới phái một đội nhân mã rất lớn đi thám hiểm chỗ Tịch Lam hái thuốc, không còn dư người để khắc phục hậu quả, ngay cả nô lệ đưa đến ngày đêm đào bới cũng không thể nào khơi thông được, tình trạng s·ạt l·ở rất nghiêm trọng.

Chỉ có thể chọn tìm một nơi khác đào, nhưng quá trình này có thể tốn vài năm để tìm ta các mạch dẫn an toàn cũng như xây thông đạo ổn định để khai thác lại. Dự tính chi phí phải bỏ ra rất rất lớn, Tịch Lam chơi đòn này thực sự quá hiểm rồi.