Chương 11: Vạn Kiếm tông
Nằm trên đùi thiếu nữ, tay trái cầm kinh sử, tay phải ôm mèo nhỏ, tai nghe khúc Cầu Hoàn, thử hỏi trên đời có mấy ai được như hắn. Đây không phải tiên thì đâu mới là tiên chứ? Tịch Lam về khoản làm màu này có vẻ rất thông thạo, những thế lực để mắt tới hắn nhìn cảnh này cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Lúc trước mặc áo quê mùa, nói chuyện “Meo meo” với hai con mèo thì giờ đã khoác lên người bộ đồ lụa băng tằm đắt đỏ bậc nhất nới này. Tên nhóc nghèo khổ bỗng hóa thiên nga, tiên phong đạo cốt tựa như trời sinh mà có. Không muốn tin tên nhóc mắt toét này là tiên nhân cũng không được, càng như vậy lại càng không muốn ra tay, chỉ có thể âm thầm theo dõi, chờ đợi thời cơ mà thôi.
“Cốc cốc cốc” lão quản sự gõ cửa nhẹ nhàng, khúc ca trong trẻo trong phòng cũng dừng lại. Cánh cửa mở ra, Tiểu Trùng mặt có chút đỏ, lui vội ra ngoài nhường chỗ lại cho Tịch Lam và lão quản sự.
- Bẩm công tử, có thiếu cốc chủ của Đào Hoa đảo đến gặp.
Tịch Lam gật đầu, hắn chỉnh lại quần áo, ôm mèo rồi theo lão quản sự đi xuống sảnh chính. Bộ quần áo này được thiết kế sao cho mỗi bước đi, tay áo, vạt áo bay phiêu phiêu trong không khí mà không cần gió. Rất đúng chuẩn hình tượng “Tiên nhân” trong mắt người đời.
Mọi người phía dưới nhìn thấy một màn này không nhịn được mà cúi đầu, đứng nép vào một bên. Ngay cả vị thiếu tông chủ kia cũng đứng dậy hành lễ:
- Hậu bối Vọng Thương Uyên, thiếu cốc chủ Đào Hoa cốc, xin bái kiến Quản tiền bối.
Tịch Lam cũng cúi người hành lễ đáp lại:
- Xin đừng gọi tại hạ là tiền bối, tại hạ mới chỉ mười tuổi mà thôi, nếu thiếu cốc chủ không phiền cứ gọi tại hạ là Tịch Lam là được.
Thương Uyên khá ngạc nhiên trước độ tuổi của Tịch Lam nhưng hắn cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi. Trên núi đâu thiếu quái vật, nếu mười tuổi mà đã lấy ra được huyết nhân sâm, gây chấn động thiên hạ mà vẫn còn sống để nói chuyện với hắn vậy thì cũng xứng để hắn xưng hai chữ “Tiền bối”.
- Vậy thì ta xin gọi là Tịch Lam đệ vậy, đệ cũng gọi ta là Vọng sư huynh cho thân mật.
Tịch Lam mỉm cười, hắn nhìn vị thiếu niên này rồi chìa tay về phía bàn trà:
- Vậy thì Vọng sư huynh, mời!
- Mời!
Hai người vừa ngồi xuống, Tịch Lam đã vỗ tay hai cái, ngay lập tức mố một đội binh mã giáp đen đến vây quanh nơi này, tầng tầng lớp lớp.
- Xin Vọng sư huynh thứ lỗi, hàng quý không thể không đề phòng.
Vọng Thương Uyên nhìn đội hình này cũng chỉ gật đầu:
- Không sao, nên làm như vậy.
Nói rồi vị thiếu chủ lấy ra một khối ngọc chữ nhật cùng một tấm kim bài bên trên có khắc “Quản Hồ Tịch Lam”. Tịch Lam nhìn tấm lệnh bài này thì hơi nheo mắt:
- Tiên gia trên núi điều tra nhanh thật, ta nhớ chưa từng tiết lộ cái tên này với bất kỳ ai cả.
Vọng Thương Uyên nghe vậy thì vội xua tay:
- Cái này không phải do ta làm, đều là do lão tổ của ta chuẩn bị cả. Thiên cơ bất khả lộ, nếu đệ muốn biết thì hãy đến Đào Hoa cốc một chuyến, đây là thẻ bài đệ tử nội môn, đệ có thể nhận hoặc không nhận.
Tịch Lam gật gù, thu tấm kim bài kia vào trong nhẫn.
- Xem ra số mệnh thật thú vị, vậy còn khối ngọc này?
Vọng Thương Uyên nhẹ nhàng đáp:
- Là cơ duyên lão tổ tặng cho đệ, để đệ tặng lại một cơ duyên khác cho ta.
Tịch Lam thở dài:
- Ông trời đúng là biết cách chơi, được nếu đây đã là thiên cơ vậy thì cứ làm theo thôi. Cái khối ngọc này sử dụng như thế nào vậy sư huynh?
Vọng Thương Uyên ôn tồn nói:
- Sư đệ cứ nhỏ máu vào là được!
Tịch Lam thấy lời này có vẻ khá giống trong truyện tiểu thuyết thì bật cười, hắn đưa ngón tay vào miệng Miêu Nhị, ấn nhẹ một cái. Ngay lập tức một cái lỗ nhỏ xuất hiện, máu theo đó chảy ra từng giọt, từng giọt.
Vọng Thương Uyên thấy vậy thì cũng chỉ làm ngơ, ánh mắt chỉ toát lên chút hiếu kỳ mà thôi. Sau khi máu nhỏ vào khối ngọc, một luồng khói trắng toát ra chui vào đầu Tịch Lam, nó mang theo thông tin của hàng vạn loại dược liệu cùng khoáng sản khác nhau. Từ thông tin hình dạng, tính chất, cách dùng, cho đến giá trị quy đổi. Nhưng cũng chỉ có vậy, ngoài ra không có đan dược, công pháp hay bất kỳ cái gì cả.
Tịch Lam vuốt vuốt mèo nhỏ, sau một hồi suy nghĩ thì liền lấy ra ba củ huyết nhân sâm, kích thước to nhỏ khác nhau:
- Cơ duyên này chỉ là một cuốn từ điển vật liệu thô, tuy ít hơn những gì đệ kỳ vọng nhưng đúng là nó được thiết kế dành riêng cho đệ. Đây là cơ duyên của huynh, ba cái này vốn là một củ nhưng đệ tách ra thành ba cho dễ bán, huynh chọn đi.
Vọng Thương Uyên không do dự mà chọn ngay củ nhỏ nhất. Tịch Lam thấy làm lạ định đổi nhưng hắn đã bị ngăn lại:
- Cơ duyên của ta chỉ có vậy, nếu nhận nhiều hơn e rằng sẽ không thể sống mà trở về.
Tịch Lam nghe vậy thì không cản nữa, chỉ đưa ra một viên kẹo mật ong có ruột màu cam đỏ, vỏ màu hổ phách mà nói:
- Sư huynh ăn kẹo đi, kẹo mật ong đệ tự tay làm đấy!
Vọng Thương Uyên không chút do dự cầm lấy bỏ luôn vào miệng, nuốt luôn xuống bụng như nuốt một viên thuốc. Có vẻ như đây mới chính là cơ duyên mà hắn chờ đợi chứ không phải là ba củ sâm kia.
Tịch Lam thấy vị sư huynh này vội vàng như vậy thì liền hiểu, xem ra vị kia ở Đào Hoa cốc có khả năng bói toán, dự đoán tương lai rồi. Viên kẹo ấy chứa tinh hoa của huyết sâm, do mấy con Trích Dược Độc Phong tỉ mỉ trích ra từ củ huyết sâm lớn nhất khiến giá trị dược liệu còn lại của nó cũng chỉ nhỉnh hơn hai củ nhỏ một chút mà thôi. Chọn củ to tức là chịu thiệt.
Ăn kẹo xong, Vọng Thương Uyên vội vã cáo từ Tịch Lam rồi rời đi nhanh chóng. Tịch Lam nhìn theo mà lắc đầu sau đó lại ngồi vào chỗ, tay cầm củ sâm to nhất mà lắc qua lắc lại:
- Còn hai củ to ở đây, không ai muốn mua sao?
Ngay lập tức từ ngoài cửa, một tiếng hét truyền vào:
- Vậy sao? Vạn Kiếm Tông chúng ta muốn mua chúng, không biết Tịch Lam lão đệ thấy thế nào?
Đám người đang hóng hớt ngay lập tức đổ đồn vào người vừa hét lớn. Đó lại là một thiếu niên, một thân bạch y, hông mang trường kiếm. Bên cạnh là một lão già, thân cũng bạch y, sau lưng đeo một cái hộp gỗ lớn.
- Bái kiến tông chủ, thiếu tông chủ!
Mọi người trong sảnh ngay lập tức hành lễ. Tịch Lam chỉ nhìn chứ không chào:
- Khách quan, có người dùng đan đạo truyền thừa tông môn để đổi lấy một củ nhỏ rồi, nên ta sẽ không nhận thêm đan đạo truyền thừa nữa. Không biết Vạn Kiếm Tông có trận pháp truyền thừa nào đủ mạnh để đổi lấy hai củ lớn này hay không?
Tên thiếu niên kia nghe vậy thì chỉ khinh thường nói:
- Ngươi buôn bán dưới chân Vạn Kiếm Tông của chúng ta mà không đăng ký, thuế lẫn phạt là một củ. Chúng ta chỉ cần mua một củ còn lại mà thôi! Nhưng mà ngươi hôm trước dám hạ độc quan tuần tra của chúng ta bằng kẹo mật ong vậy nên ngươi cũng phải bồi thường một củ nữa để trị thương cho hắn.
Không khí trong sảnh ngay lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, các vệ sĩ ngay lập tức tuốt đao ra sẵn sàng tử chiến bất kỳ lúc nào. Tịch Lam thấy vậy thì chỉ nói:
- Lui xuống đi, các ngươi kinh doanh không dễ dàng gì, không nên can dự vào những mâu thuẫn nho nhỏ này.