Chương 13: Bí cảnh trong lòng núi
Ở trong hang tối, chẳng phân biệt được ngày và đêm, Tịch Lam buồn chán chẳng có việc gì làm, chỉ có thể lấy sách ra đọc. Hắn để mặc cho đám Tầm Bảo Độc Phong đào hang theo bản năng của chúng, không có một mục tiêu hay phương hướng xác định nào cả.
Miêu Nhị ban đầu có vẻ vui nhưng giờ thì chán không tả nổi. Nàng ta luôn tìm cách thúc dục Tịch Lam nhưng hắn chỉ bảo:
- Tầm Bảo Độc Phong rất n·hạy c·ảm với mạng lưới năng lượng, phàm là vật chất thì ít nhiều đều tỏa ra năng lượng dưới các trạng thái khác nhau, chúng dựa vào điều ấy để quan sát thế giới chứ không phải dựa vào giác quan như chúng ta. Vậy nên cứ đi theo chúng là được,…
Và Tịch Lam đã đúng, đám ong sau nhiều ngày đào bới đã dẫn hắn đến một cái không gian kỳ lạ. Vừa bước chân vào khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, bao quanh hắn không còn là những vách đá tối tăm chán ngắt mà là một khu vườn rộng bao la với những loại hoa cỏ, cây cối kỳ lạ.
- Thấy chưa, ta bảo rồi mà!
Tịch Lam bế Miêu Nhị lên mà xoay tròn trong vui sướng. Ban đầu hắn chỉ nghĩ là lũ ong dẫn hắn đến mạch khoáng linh thạch mà thôi nhưng không ngờ vậy mà lại là một động thiên chưa có ai khai phá.
- Biết rồi, mau bỏ ta xuống, chóng mặt quá!
Miêu Nhị bị quay mòng mòng thì giãy dụa thoát ra, không quên tặng hắn vài vết móng cảnh cáo. Miêu Nhất thì nhìn ngó xung quanh một hồi rồi bảo:
- Có vẻ nới này là một bí cảnh truyền thừa, ta không cảm nhận được có sát khí hay tử khí. Tuy nhiên ngươi vẫn nên cẩn thận, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả đâu.
Tịch Lam gật đầu:
- Xem ra cái khoáng mạch bên ngoài chỉ là do năng lượng rò ra từ nơi này hình thành, nơi này lớn như vậy ăn một mình không dễ nuốt. Gây chiến với Bát Phương Thương Hội, độc chiến khu rừng thảo mộc, giờ còn thêm bí cảnh chưa khai phá. Phước báo quá lớn chính là đại họa, Vạn Kiếm Tông lần này tận số thật rồi.
Hắn mỉm cười ôm hai con mèo đặt lên vai, giọng hồ hởi:
- Đi thôi, gom được cái gì thì gom. Thời gian không còn nhiều đâu, bọn họ sẽ tìm được nơi này sớm thôi, đến lúc đó đến chút cặn cũng chẳng còn mà húp…
Vậy là kế hoạch hôi của bắt đầu, Tịch Lam để lũ ong vừa đi thu thập dược liệu, khoáng sản, vừa so sánh với cuốn từ điển trong đầu. Lần này hắn thật sự vớ đẫm rồi, huyết nhân sâm, hắc linh chi, dạ bồ đề, mặc bôi quả… Tuổi đời của chúng toàn là dùng ngàn năm để tính, thậm chí một vài loại đã sinh ra linh trí, có thể rời khỏi mặt đất chạy trốn. Tuy nhiên cuối cùng bọn chúng cũng kết thúc cuộc đời của mình trong bụng hai còn báo con này.
Tịch Lam nhìn thấy cảnh tàn sát ấy thì lòng đau như cắt nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể từ từ xoa nắn hai cái bụng căng tròn mềm mại để lấy chút an ủi mà thôi. Khoảng hơn một tuần sau, khu vườn này đã bị hắn dọn quá nửa, ống trúc hỗn độn và nhẫn trữ vật đầy ắp kỳ trân dị bảo.
Miêu Nhất lúc này liền lên tiếng:
- Làm người nên biết khi nào đủ, phúc báo trời ban không phải là vô hạn.
Tịch Lam nghe vậy thì liền hiểu, hai con báo con này là một mảnh vỡ của Thiên Đạo, vậy nên mấy lời cảnh báo như này khác gì thiên lệnh. Vậy nên hắn chỉ nhún vai:
- Món quà này là tiền vốn mà ta vay từ ông trời, sớm hay muộn cũng sẽ phải trả lại. Từng này chắc cũng đủ để ta khởi nghiệp rồi, đi thôi, xem phía trước có đường ra hay không.
Vậy là hắn thu hết ong lại, ôm mèo mà bước đi không chút do dự. Càng vào trung tâm linh khí càng tràn đầy, đậm đặc đến mức ngưng tụ thành sương mờ. nơi này kỳ trân dị bảo còn quý giá hơn bên ngoài kia rất nhiều.
Tịch Lam nhìn ngó xung quanh mà chảy nước dãi, tuy nhiên chỉ dám nhìn chứ không dám đụng. Miêu Nhất thấy Tịch Lam như vậy thì õng ẹo:
- Cứ lấy thêm một chút, chắc cũng không sao đâu! Đồ tốt ai mà chả muốn chứ, phải không?
Tịch Lam nhìn nàng ta mà bật cười:
- Đồ tốt ai cũng muốn nhưng cần có mạng nhỏ để sử dụng. Những thứ này rồi sẽ quay về tay ta thôi, nhưng không phải lúc này, đây không phải cơ duyên thuộc về ta, càng không phải thứ ta dùng máu huyết để đánh đổi, vậy nên dù có nói thế nào, thèm khát ra sao ta vẫn sẽ không đụng vào.
Miêu Nhị xì một tiếng:
- Hừ, ngươi chả giống tu sĩ gì cả. Tu sĩ vì đạo cũng là vì bản thân, cơ duyên trước mặt không lấy thì thật ngu ngốc, của người khác thì sao chứ, tu hành vốn là kháng thiên mà tới, luật lệ, quy tắc chỉ qua là rác rưởi mà thôi.
Tịch Lam lắc đầu phản đối:
- Chính vì suy nghĩ này nên Vạn Kiếm Tông mới trở thành thứ thối nát như vậy. Tiên hay phàm thì đều phải tuân theo luật, chỉ khi sống dưới chế độ pháp trị thì tiên mới không dám làm càn, phàm không dám nổi loạn. Chỉ khi ấy đám trẻ kia mới có cơ hội sống, nhân gian mới nhìn thấy được ngày mai.
- Hừ, chán òm!
Miêu Nhị phất đuôi quay đầu đi giận dỗi, tuy nhiên trên khóe miệng lại nở một nụ cười hài lòng. Nếu Tịch Lam dám lấy mấy thứ ấy, hai con mèo này cùng con ong kia sẽ g·iết c·hết hắn ngay, thiên tuyển chi tử không nên là người như vậy.
Sau khi đến trung tâm, Tịch Lam ngỡ ngàng khi thấy một hồ mước màu xanh lam, lấp lánh ánh kim sa. Đây chính là thứ gọi là linh dịch, do linh khí hóa sương ngưng tụ lại mà thành, một giọt thôi cũng có giá cả trăm linh xu.
Tịch Lam thấy vậy thì cởi quần áo ra định nhảy xuống, Miêu Nhị thấy vậy liền can:
- Dừng lại, đây không phải cơ duyên của ngươi!
Tịch Lam lắc đầu:
- Đây không phải cơ duyên của ta mà là của ong nhỏ, cũng đến lúc thức tỉnh trở lại rồi!
Miêu Nhị định nói gì đó nhưng Miêu Nhất đã cản lại, hai đứa chúng nó vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Tịch Lam đặt chân xuống hồ, ngay lập tức kích hoạt thiên phạt g·iết c·hết hắn.
Nhưng Tịch Lam không hề xuống nước, hắn chỉ ngồi ngay sát mép nước, trạng thái giống như ngồi thiền. Từ sau lưng hắn đám Tầm Bảo Độc Phong chui ra chui vào liên tục. Chúng bay ra hút lấy một bụng linh dịch rồi lại bay vào cung cấp nó cho cổ mẫu. Sau ba ngày, kén vàng cổ mẫu đã nứt ra một khe hở, sau chín ngày, cổ mẫu Kim Giáp Độc Phong đã hoàn toàn thức tỉnh.
- Thiên Phạt!
Ngay lúc ấy, cả hai con mèo cùng lúc gầm lên đầy giận giữ, bầu trời bên trong bí cảnh lập tức tối sầm, sấm sét nổi lên kiên hồi. “Đoàng” một đạo kinh lôi màu tím đánh xuống ngay chỗ Tịch Lam đang ngồi, biến hắn hành một con heo quay.
Tịch lam nhìn hai con mèo đen kia miệng nhếch lên giật giật như muốn nói gì đó rồi tắt thở. Trong lúc ý thức mơ hồ, một giọng nói từ đâu văng vẳng trong tai của hắn:
- Hà cớ gì lại phải làm như vậy?
Tịch Lam thều thào:
- Vì như vậy sẽ thú vị hơn!
Giọng nói kia lại vang lên:
- Đáng để đổi cả sinh mạng sao?
Tịch Lam cười:
- Khà khà, không đáng. Nhưng ngươi ở đây nói chuyện với ta chứng tỏ ngươi cần ta hơn ta cần ngươi. Điều này làm ta rất vui.
Giọng nói kia lại vang lên:
- Đúng là ta cần một con chó để làm việc và không con chó nào tốt hơn ngươi, điều này làm ta hơi khó nghĩ. Tạo ra một con chó khác ưu việt như ngươi rất mất thời gian, thay vì thế huấn luyện con chó là ngươi, khiến ngươi biết vẫy đuôi nghe lời vẫn là phương án tốt nhất.
Tịch lam ngay lập tức giận dữ:
- Bắt ta làm chó ta sẽ cắn ngươi đó, nghĩ kĩ chưa?
Giọng nói kia có vẻ khá vui:
- Nuôi chó dữ bị nó cắn là lẽ thường tình, tuy nhiên ta vẫn có cách huấn luyện những con chó ấy. Đầu tiên cần phải cho ngươi biết ai là chủ, ai là chó. Ta sẽ lấy đi mọi thiên phú tu hành cùng cơ duyên đã sắp đặt trước cho ngươi, từ giờ ngươi phải tự thân vận động. Ngoài ra có vẻ kiếp trước ngươi khá thích quan hệ xác thịt nhỉ, vậy thì ta sẽ dùng nó để trừng phạt ngươi…