Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quản Hồ Tịch Lam

Chương 10: Huyết nhân sâm




Chương 10: Huyết nhân sâm

Tịch Lam sau khi nghịch mèo chán chê thì liền tiếp tục công cuộc dạo phố, giờ hắn đã có tiền, khỏi đến chợ quỷ làm gì cho phiền phức. Cứ đường chính mà đi, cứ cửa hàng lớn mà vào. Sau khi quan sát lượng khách vào ra, Tịch Lam chọn lấy một cửa hiệu được nhiều người ghé quá nhất.

- Bát Phương bao càn khôn, kinh thương ắt phát tài! Để câu này ngay trước cửa, Bát Phương thương hội quả nhiên có khí phách.

Tịch Lam chép miệng, đi vào trong sảnh chính. Nơi này tụ tập đủ mọi kiểu người, có người rách rưới lôi thôi như ăn máy nhưng cũng có người lịch sự nho nhã giống thư sinh hoặc một thân giáp trụ giống như lính. Vừa mới đến quầy, chưa kịp hỏi gì thì đã có hai vị mỹ nữ đon đả tiếp đón:

- Chào mừng khách quan đến với Bát Phương thương hội, xin hãy đưa ra thẻ bài thân phận.

Tịch Lam gật đầu, tay đưa ra một tấm thẻ gỗ. Ngay lập tức hai vị mỹ nữ này liền tỏ thái độ khinh bỉ đến cùng cực, một người trong đó hét lớn:

- Tiểu Trùng, ra tiếp khách!

Quát xong thì họ rời đi luôn, thật muốn đánh giá một sao cho dịch vụ ở nơi này. một lúc lâu sau, một cô bé đen nhẻm từ phía trong chạy ra, nhìn thì giống tỳ nữ hơn là nô lệ.

- Khách quan, xin hỏi khách quan hôm nay cần mua bán gì ạ?

Tịch Lam nhìn một lượt trên dưới cô bé rồi hỏi:

- Ngươi là Tiểu Trùng? Chức vị gì?

- Bẩm khách quan, Tiểu Trùng là nô tì phụ bếp ở đây ạ!

Cô bé ngây ngô trả lời, Tịch Lam nghĩ nghĩ gì đó rồi hỏi:



- Chúc mừng ngươi Tiểu Trùng, gặp phải khách quý là ta đây, sau ngày hôm nay ngươi sẽ đứng trên tất cả. Giờ thì ta cần một giám bảo sư có kinh nghiệm về dược liệu, có thứ ta cần phải bán!

Cô bé nghe Tịch Lam khoác lác như vậy thì có chút bối rối, nhưng nó vẫn chạy đi tìm quản sự nói chuyện. Sau một lúc một ông già từ bên trong đi ra, ông mời Tịch Lam lên một quầy trung tâm, nơi tụ tập rất rất nhiều người sau đó dùng một giọng hờ hững hỏi:

- Vị khách quan này, có mặt hàng quý gì cần giám định thì mau lấy ra để mọi người cùng chiêm ngưỡng!

Tịch Lam vốn chỉ định bán một lượng lớn rễ cây kỳ lạ nhưng nghe tên này nói vậy thì liền tức tối, dù sao cần củng cố cái danh phận “Tiên nhân” này nên hắn quyết định lấy ra những thứ kia.

- Lão già, mở to mắt mà nhìn đây!

Tịch Lam đút tay vào áo là lấy ra một củ Hoàng sâm to gấp bốn lần cái củ mà hắn đổi ở cái thôn kia, sau đó là một chục cây nấm nhìn giống linh chi to chà bá, vài chục bó cỏ phát sáng, một túi đá quý thô, mấy bó hoa lan kỳ lạ…

Vật phẩm chất đầy bàn, thậm chí rơi cả xuống đất mà chưa lấy ra hết. Lão nhân kia thấy vậy thì vội hét lên:

- Người đâu, phong tỏa khu vựa này, đừng để ai trộm đồ của công tử!

Ngay lập tức từ trên lầu cao, có hơn mười thủ vệ mặc giáp đen, tay cầm trường đao bay xuống đứng vậy quanh quầy hàng của Tịch Lam. Hắn nhìn vậy thì chỉ cười:

- Ha ha ha, là lão già ngươi thức thời, ta không định bán nó ở đây nhưng giờ thì khác rồi.

Tịch Lam lấy ra một củ sâm nhỏ xíu, màu đỏ chót như máu đặt lên bàn. Ngay lập tức cả sảnh chính như bùng nổ:

- Là huyết nhân sâm, chỉ một củ này cũng có thể khiến cho mấy tông môn đánh nhau sứt đầu mẻ trán, không ngờ ta lại có phúc phận nhìn thấy nó ở đây!

Lão nhân kia toát mồ hôi hột!



- Khách quan, thứ này, thứ này chúng ta không dám mua bán, xin ngài hãy thu hồi lại đi!

Tịch Lam cầm củ sâm giơ lên rồi hỏi:

- Nếu Bát Phương thương hội cũng không dám mua vậy thì ai sẽ mua nó đây? Các vị ở đây xem náo nhiệt có muốn mua không? Ta bán rẻ cho!

Tất cả mọi người ngay lập tức im thin thít, củ sâm này chính là bùa đòi mạng a, ai dám giữ nó ở nơi thanh thiên bạch nhật này chứ. Tin Tịch Lam có huyết nhân sâm ngay lập tức được lan đi với tốc độ chóng mặt, ngạch cửa của cái chi nhánh Bát Phương thương hội này sắp bị người hiếu kỳ đến xem đạp bằng rồi.

Tịch Lam nhìn đám người bu như kiến chỉ để xem một củ sâm nhỏ mà con mèo không thèm ăn thì liền phì cười, hắn quay ra bảo lão già quản sự:

- Tiểu Trùng là viên ngọc quý, sau này nhớ bồi dưỡng nó đàng hoàng! Sắp xếp cho ta một phòng trà để đợi khách quý. Số dược liệu này quy thành linh thạch cho ta, ngoài ra thông báo cho mọi người, ta sẽ đổi của sâm này lấy truyền thừa đan dược, trận pháp ai đến sớm thì có thể mua lại nó với giá hời.

- Như ý công tử!

Lão già kia ngay lập tức khom người như con tôm, đích thân dẫn Tịch Lam lên phòng. Đi được nửa đường, Tịch Lam nhìn thấy hai bóng dáng đáng ghét kia thì liền nói:

- Người làm sinh ý cần có cái tâm, cho dù khách có thực sự là ăn mày đi nữa thì cũng nên phục vụ cho đàng hoàng. Bát Phương thương hội các ngươi làm vậy dễ khiến khách nhân chúng ta một đi không trở lại, cần phải chấn chỉnh lại đi!

Lão già kia nghe vậy thì vội quỳ xuống, dập đầu xin lỗi rối rít. Hai vị mỹ nữ kia thì càng thảm hơn, dập đầu đến chảy cả máu. Tịch Lam để diễn cho tròn vai “Tiên nhân” nên đã làm một việc hơi hà khắc:

- Lão quản sự có sai nhưng đã xin lỗi ta, còn các ngươi phải dợi đến lúc này mới xin lỗi, có hơi muộn rồi. Người như các ngươi có mắt cũng như không, móc chúng ra đi, ta sẽ để cho hai ngươi một con đường sống.



Cả hai cô nàng nghe vậy thì vội vàng quỳ lạy, đập đầu xuống đất còn mạnh hơn lúc trước. Tịch Lam lắc đầu:

- Ta có phải sát thần đâu mà các ngươi lại sợ hãi như vậy. Quản gia, giúp họ một tay đi, hôm nay là ngày vui, không nên sát sinh, chút trừng phạt nhỏ này là đủ rồi!

- Tuân lệnh công tử!

Lão quản qua búng tay, ngay lập tức có hai thủ vệ bay lên, dùng tốc độ nhanh như chớp móc ra bốn tròng mắt tươi roi rói. Tịch Lam gật đầu rồi đi vào phòng đóng cửa lại. Lúc này hắn mới thở ra một hơi, chân tay bủn rủn hết cả. Tuy cách này có chút tàn nhẫn nhưng “Tiên” chính là người ăn người, không được phép quên, càng không được do dự.

Một lúc sau, lão quản sự vội vã đi lên, trên khay còn mang theo một cái mâm. Bên trên là nhẫn trữ vật và một hóa đơn.

- Bẩm công tử, số thảo dược công tử có giá trị một vạn chân linh xu, đã đổi thành một ngàn cực phẩm linh thạch rồi ạ. Đây là nhẫn trữ vật dành riêng cho hội viên thương hội chúng ta, sau này công tử chỉ cần mang nó vào bất kỳ chi nhánh nào của Bát Phương đều sẽ được ưu tiên muan bán trước và hưởng giá ưu đãi.

Tịch Lam cầm cái nhẫn lên cười nhẹ, hắn deo vào ngón cái, ngay lập tức cái nhẫn xiết lại, điều chỉnh sao cho vừa khít với ngón tay.

- Thú vị, cuộc giao dịch tiếp theo của ta ngươi không được, gọi người quản lý từ thương hội chính đến đi! Đưa ống trúc này cho họ, bảo họ sắp xếp người có thể thương lượng tới.

Tịch Lam đặt ống trúc lên khay, lão nhân khom người hành lễ rồi đi xuống. Lão ta vừa đi thì Tiểu Trùng đến, có vẻ cô nhóc này đã được tắm rửa, trang điểm đàng hoàng. Trên thân còn mặc một bộ áo lụa mỏng tanh, giống cánh ve.

- Công tử, Tiểu Trùng đến phục vụ công tử theo phân phó…

Giọng cô bé run nhẹ, Tịch Lam nhìn một lượt rồi ngán ngẩm:

- Ta mới mười tuổi, không cần kiểu phục vụ bổ mắt đau thận này. Đi xuống thay bộ khác kín đáo hơn cho ta! Lúc lên nhớ cầm theo sách lịch sử và thơ văn.

Tịch Lam đóng cửa tiễn khách, Miêu Nhị thấy vậy thì õng ẹo nói:

- Ngươi là trâu già chứ nghé con gì. Thân dưới cứng hết rồi kìa! Tuy cô nàng đó mới lớn nhưng cũng đầy đủ cả đấy chứ, tựa như một trái đào chín căng mọng, chỉ cần với tay là hái được rồi. Ài tiếc quá, tiếc quá!

Tịch Lam nghe mà tức lắm, hắn mới mười tuổi, dù linh hồn đã 40 nhưng cái caon giun nhỏ trong quần này có thể làm gì được chứ. Vậy là hắn đè ngửa Miêu Nhị ra mà cù bụng:

- Người đẹp bao nhiêu cũng chẳng thể sánh bằng yêu, mau lớn lên đi, đến lúc đó ta hái đào của hai nàng là được rồi. Hì hì!