- Trả tấm ảnh lại cho tôi!
Lưu Hiểu Hiên lao đến, bị Tả Thanh Lâm đẩy ra, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, y đột nhiên thay đổi ý định.
Tả Thanh Lâm cầm tấm ảnh, cười nhạt:
- Thật không thể ngờ được, bề ngoài cô Lưu xinh đẹp đến vậy, hóa ra cũng có một tấm thân dơ bẩn. Tôi nghĩ cô có kiêu ngạo đến đâu cũng chỉ giống như một con đĩ, bán thân nuôi miệng. Hừ! Tả Thanh Lâm tôi có ngày hôm nay, chính là do Trương Nhất Phàm gây ra, tấm ảnh này tôi sẽ giữ làm kỷ niệm!
Tả Thanh Lâm cầm tấm ảnh bước đi, Lưu Hiểu Hiên hoảng sợ, hô to:
- Đứng lại!
Tả Thanh Lâm đứng lại, lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nhớ nói với tên tình nhân của cô, nếu không phục chức lại cho tôi thì hắn hãy chuẩn bị chết chung đi!
Lưu Hiểu Hiên nghe xong câu này, cơ thể như không còn chút sức lực nào, ngồi sụp xuống đất. Nguy rồi, chuyện này thật sự hỏng rồi!
Nhìn Tả Thanh Lâm nghênh ngang bước đi, Lưu Hiểu Hiên nắm chặt chiếc di động, nhưng cô không biết nên làm gì bây giờ. Nếu chẳng may việc này bị vạch trần, đối với Trương Nhất Phàm, đây quả thực là một chấn động lớn.
Nếu vì chuyện này mà tiền đồ bị hủy hoại, thì chẳng phải là mình đã làm hại hắn hay sao?
Lưu Hiểu Hiên rơi vào trạng thái hoảng loạn, lòng rối như tơ vò!
Tả Thanh Lâm cầm tấm ảnh, cười lớn trong lòng, ha ha ha… Có tấm ảnh này trong tay, ông đây còn sợ không thể thoát khỏi cảnh đen tối hay sao? Trương Nhất Phàm ơi Trương Nhất Phàm, mày có nằm mơ cũng không thể ngờ được, cái chuôi này đã rơi vào tay Tả Thanh Lâm tao!
Tả Thanh Lâm quay về phòng, trong lòng rất sảng khoái. Đúng lúc chiếc điện thoại ở đầu giường reo vang, Tả Thanh Lâm nhấc máy:
- Ngài có cần mát xa không? Chúng tôi sẽ phục vụ thật tốt!
Một giọng nói nũng nịu, dịu dàng vang lên, Tả Thanh Lâm cười lạnh:
- Được! Nếu cô cảm thấy đủ xinh đẹp, cơ thể đủ quyến rũ thì lên đây.
Gác điện thoại, Tả Thanh Lâm dù sao cũng đã cố gắng, hôm nay xem như được hãnh diện, rốt cục đã có thể nói chuyện một cách thoải mái. Từ khi y biết được Trương Nhất Phàm đã đưa một gã vào vị trí Phó cục trưởng ở Cục Công an, sau đó liên kết với Âu Dương Mạc khiến y bị mất toàn bộ quyền lực, y hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến chuyện này.
Lần này có tấm ảnh chụp hai người Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên ngoại tình thì tại sao phải sợ y nữa chứ? Nghĩ đến đây, Tả Thanh Lâm trở nên đắc ý. Nhưng suy nghĩ của y vẫn còn ở lại chỗ Lưu Hiểu Hiên, người phụ nữ này quả nhiên có ngoại tình.
Hơn nữa, vì bản thân y không thể thu phục được người phụ nữ này mà trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Vừa mới nhìn đến tấm ảnh, y lập tức thay đổi suy nghĩ. Nếu Lưu Hiểu Hiên là người phụ nữ của Trương Nhất Phàm, vậy bảo cô ta nói chuyện với Trương Nhất Phàm là được, mình cũng không thể đi quá giới hạn, nếu không sẽ khiến lửa giận của Trương Nhất Phàm bùng lên, thì ngược lại, mình cũng không thể có được kết quả tốt.
Tả Thanh Lâm dù sao cũng là một người lọc lõi trong chốn quan trường, biết rõ đạo lý nếu làm quá sẽ phản tác dụng, y cũng không dám vượt quá giới hạn. Những chuyện thế này, chỉ có thể để Lưu Hiểu Hiên đến nói chuyện với Trương Nhất Phàm, đến lúc đó xem phản ứng của Trương Nhất Phàm thế nào.
Nếu tối nay, mình động đến người phụ nữ của hắn, thật chẳng khác nào đưa chuyện này vào ngõ cụt.
Đúng lúc Tả Thanh Lâm đang cân nhắc sẽ cò kè mặc cả với Trương Nhất Phàm như thế nào thì chuông cửa vang lên. Tả Thanh Lâm biết, đó là gái matxa của khách sạn đã đến cửa, đã đến lúc matxa rồi.
Tối nay, phải có một bữa ăn ra trò. Tả Thanh Lâm đứng lên mở cửa, cô gái đứng ở cửa cũng không ngại ngần gì, nũng nịu lên tiếng:
- Có phải ngài cần mát xa không?
Tả Thanh Lâm cũng không nói gì, nhưng liếc mắt đánh giá cô ta vài cái, rồi giơ tay kéo cô gái vào.
- Thưa ngài!
Cô gái hơi luống cuống khi thấy vẻ mặt háo sắc của Tả Thanh Lâm. Nhưng không đợi cô ta phản ứng, Tả Thanh Lâm đã ôm lấy cô ta, ném lên giường.
Cô gái nhìn thấy vẻ gấp gáp của y, tỏ vẻ rụt rè, tươi cười nói:
- Thưa ngài, tôi chỉ đến để mát xa. Ngài đừng làm bậy!
Tả Thanh Lâm có gì mà không biết? Khi còn ở Cục Công an, có loại gái nào mà y chưa từng thấy? Gọi điện thoại đến đây mà còn nói là chỉ đến mát xa ư? Dám diễn trò ở trước mặt y, thật đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Thấy đối phương nói vậy, y lại không vội. Y lấy trong túi ra một xấp tiền, khoảng hai nghìn nhân dân tệ, ném lên giường:
- Chỉ cần tôi cảm thấy vui vẻ thì tất cả chỗ này sẽ là của cô.
Cô gái nhìn thấy tiền, ánh mắt sáng hẳn lên. Mình mới có mười tám, mười chín tuổi, Tả Thanh Lâm khoảng bốn, năm mươi tuổi. Tiền ở ngay trước mặt, làm sao có thể làm cao được nữa, tuổi tác thì có vấn đề gì? Thế rồi cô bèn ngồi xuống, giọng đầy khiêu khích hỏi Tả Thanh Lâm muồn phục vụ cái gì.
Tả Thanh Lâm thấy cảnh này, chỉ có mình và cô gái , liền cầm lấy hai chân cô ta kéo lại, sau đó…
Điều gì xảy ra tất cả mọi người đều biết.
Trong phòng vang lên những âm thanh rất lớn, hơn nữa ở khách sạn loại nhỏ này, thiết bị cách âm không được tốt. Bọn Tiểu Cảnh và Tiễn Trình lúc quay lại, có thể nghe được tiếng qua cánh cửa, mấy người cười thầm, nói:
- Cục trưởng Tả hôm nay mang đầy một bụng tức tối, e rằng sẽ trút giận lên một cô gái nào đó ở đây.
Ba người không biết, lúc này Lưu Hiểu Hiên đã rời khỏi khách sạn, lấy xe chạy suốt đêm đến thành phố Vĩnh Lâm.
Hôm nay quả thực Tả Thanh Lâm đầy một bụng tức, dường như mang cô gái này ra để dày vò, nằm ở trên giường mà trông không khác gì cái xác. Điều duy nhất chứng minh cô còn sống là cái miệng của cô không ngừng thở gấp và rên rỉ.
Tả Thanh Lâm cuối cùng cũng trút hết ra, y nằm trên giường hút thuốc, ánh mắt nhìn cô gái mới chỉ mười tám, mười chín tuổi:
- Cô đi tắm đi rồi cầm lấy tiền về đi, không cần ở lại đây đêm nay.
Cô gái bị người đàn ông to lớn dày vò đã đủ thảm rồi, thấy Tả Thanh Lâm đột nhiên đổi sắc mặt không hài lòng, cô liền che phía dưới lại, chạy vào toilet.
Tả Thanh Lâm nhìn qua cánh cửa thủy tinh mờ thấy một thân hình mảnh khảnh. y liền cười nhạt, lấy trong túi ra cái thẻ công tác, giấu xuống phía dưới xấp tiền, sao đó mặc lại quần áo như cũ.
Đợi đến khi cô gái trẻ tắm rửa sạch sẽ đi ra, Tả Thanh Lâm nói:
- Tôi giữ lời hứa, chỗ tiền đó là của cô, cầm đi!
Cô gái vui sướng, nghĩ đến cảnh thô bạo vừa rồi, mình cũng không phải chịu thiệt. Vừa rồi Tả Thanh Lâm tiện tay rút ra, cũng khoảng hai nghìn nhân dân tệ. Làm ăn như vậy, mình có chịu khổ, chịu mệt nữa cúng được.
Nhưng ngay lúc cô đến cầm tiền, đột nhiên phát hiện giữa đống tiền lộn xộn có một tấm thẻ công tác.
Cô gái lúc này trợn tròn mắt. Đây… đây…
Cô không hề nghĩ tới việc vị khách mình tiếp hôm nay là một nhân vật lớn. Đường đường là một Phó Cục trưởng! Cục Công an không phải là chuyên đi bắt gái mại dâm sao?
Cô gái nhặt hết tiền, run run đứng lên, đem tiền cung kính đặt xuống bàn, nhìn Tả Thanh Lâm nói:
- Tôi xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tiền này tôi không dám nhận đâu. Xin ngài hãy bỏ qua cho tôi!
Tả Thanh Lâm búng tàn thuốc:
- Cô nói gì vậy, tiền này là tôi đưa cho cô, nói cho cùng, hôm nay không phải là tôi đi làm nhiệm vụ. Cầm lấy đi!
Cô gái nào dám lấy? Nhất định xua tay:
- Không được, không được, chỉ cần ngài tha cho tôi, lần sau tôi sẽ không dám đi …nữa.
Tả Thanh Lâm nhìn cô mỉm cười:
- Ngồi xuống đi, cô tên là gì?
Cô gái kéo lại quần áo, nhìn ông chú này, không, phải là ông bác mới đúng, cúi đầu nói:
- Tôi tên là tiểu Mai.
- Tiểu Mai!
Tả Thanh Lâm cũng biết có lẽ cô ta không nói thật, tuy nhiên, y cũng không thèm để ý. Tối nay, Mai đã làm cho y thấy khoái cảm, làm cho tâm tư buồn bực của y tốt lên rất nhiều.
Vì thế, y cũng không muốn làm khó Tiểu Mai, chỉ nói:
- Ừ, cô là một cô gái không tồi. Thế này đi, nếu cô không lấy tiền, thì hãy nhớ số điện thoại của tôi, sau này có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Tả Thanh Lâm lấy một cái bút chì, viết số điện thoại cho cô ta.
Tiểu Mai cầm trong tay, cảm kích nói:
- Cảm ơn Phó Cục trưởng Tả, cảm ơn ngài!
Một cô gái như cô, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với một nhân vật như Phó Cục trưởng cục Công an, thật giống như một tấm giấy thông hành, một tấm bùa hộ mệnh. Cầm số điện thoại này, cô thậm chí còn có chút xúc động.
Hôm nay tuy không có tiền, nhưng cũng đáng giá, có thể gặp một nhân vật như vậy, hai nghìn đồng thì có là gì? Nếu y muốn, mình sẽ tình nguyện mang cái nhan sắc này ra cho y dày vò vài lần.
- Đừng khách sáo, dù sao các cô làm việc cũng không dễ dàng gì.
Tả Thanh Lâm đi đến, sờ nắn vai Tiểu Mai:
- Sau này cô chỉ cần nhắc đến tên của tôi, ở huyện Đạo An này, không ai dám động đến cô!
Tiểu Mai gật đầu, lại cảm ơn rồi rít, lúc này mới mở cửa rời khỏi phòng Tả Thanh Lâm.
Tả Thanh Lâm nhìn thấy cô ta run run, mỉm cười đắc ý, coi như cô bé này thức thời. Chỉ có điều nghĩ đến việc mình vừa đưa cho cô ta số điện thoại kia, y còn cười lớn hơn.