Lưu Hiểu Hiên chạy xe trên đường, càng lúc càng thấy kinh hãi.
Tối om om thế này, đây đâu phải là đường đi, tuy rằng là chạy xe nhưng có một mình cũng cảm thấy thế giới này thật lạnh lẽo. Nếu như tự nhiên xuất hiện một u hồn ngay cả quỷ thần cũng không biết bất giác ngồi thù lù trong xe, hoặc trước mặt đột nhiên lao ở đâu ra một con quái vật mặt mũi hung tợn thì thật đáng sợ.
Đường từ huyện Đạo An đến Vĩnh Lâm không hề dễ đi, ổ voi ổ gà thì không nói, mà ven đường cũng chẳng có ai, cũng khiến người ta thêm sợ hãi..
Lưu Hiểu Hiên thử gọi một cú cho Trương Nhất Phàm, lúc này Trương Nhất Phàm đang cùng ba người bọn Chu Bân chơi bài. Hắn dự định, sáng mai gọi Chủ tịch huyện Lưu đến để hỏi một số việc.
Chuông điện thoại reo, hắn cầm lên xem số, là Lưu Hiểu Hiên.
Lưu Hiểu Hiên chẳng hề biết mình đang ở huyện Đạo An-Trương Nhất Phàm thoáng nghĩ thế, bỏ lá bài trong tay xuống, hắn ra hành lang.
_______ Hiểu Hiên, chuyện gì vậy?
Trong điện thoại vang lên giọng sợ hãi của Lưu Hiểu Hiên:
_______ Trời ơi, tối quá, làm em sợ chết đi được, em đang ở đâu vậy? Mau đến cứu em với!
Trương Nhất Phàm giật mình, vội hỏi:
_____ Hiểu Hiên, Em làm sao thế?
_____ Em đang trên đường từ huyện Đạo An đi Vĩnh Lâm, trời tối như mực, em sợ lắm, anh đến đón em được không?
_____ Sao em lại đến đó làm chi?
Nghe giọng nói sợ hãi của Lưu Hiểu Hiên như vậy, Trương Nhất Phàm hốt hoảng, cô bé này làm cái trò gì thế không biết? Chẳng phải đang làm lễ mừng đại thọ cho ông già của Hoàng Tử Kỳ ở huyện Đạo An sao?
Thôi hỏng rồi, chắc chắn cô ta quay lại tìm mình rồi. Sớm biết thế này, lẽ ra nên gọi cho cô ta, đường ở cái huyện Đạo An này thật chẳng dễ đi chút nào, ít nhất cũng phải mất hai giờ chạy xe. Nghe giọng Hiểu Hiên khóc lóc sợ sệt trong điện thoại, Trương Nhất Phàm hốt hoảng nói:
- Sao em không gọi trước báo anh, em ở yên đấy đợi anh, anh qua đó đón em ngay, nói cho anh biết vị trí cụ thể xem nào.
Hiểu Hiên nhìn ra màn đêm đen thui, ngay cả một chút ánh trăng cũng không có, cô bất giác rủa thầm ông già của Hoàng Tử Kỳ, lão già chết tiệt, sao không đẻ ở vào cái đêm có ánh trăng chứ. Xung quanh đều là núi đen thui, chết khiếp đi được.
Cô khóc nói với Trương Nhất Phàm:
- Em cũng không biết đây là đâu, dù sao đi từ hướng huyện Đạo An lại, em đã đi khoảng ba mươi cây gì đó.
- Em quay đầu đi, anh đang ở huyện Đạo An!
- Hả, sao anh không nói sớm. Thôi xong rồi, khéo em lạc đường mất.
Lưu Hiểu Hiên mặt mày ủ rũ nhìn ra, với cái bầu trời đen thui này, ngoài đèn ô tô ra, toàn một màu đen kịt.
Trương Nhất Phàm nói:
- Hoặc là em ở yên đó đợi, hoặc là quay xe lại, anh đến luôn.
Sau đó hắn liền cúp máy, quay lại phòng, lấy chìa khóa xe từ ông Trần, ông Trần nói:
- Bí thư Trương, tôi đưa anh đi nhé!
Trương Nhất Phàm vừa đi vừa trả lời:
- Không cần đâu, có gì sẽ liên lạc qua điện thoại. Nếu sáng mai mà tôi chưa quay lại, mấy anh cứ đi Vĩnh Lâm trước nhé.
Không đợi ba người bọn họ nói gì nữa, Trương Nhất Phàm vội vã lao vào tháng máy.
Chu Bân suy đoán phải chăng xảy ra chuyện gì rồi? Đằng Phi cũng mơ hồ, Bí thư Trương đột nhiên bỏ đi, anh ta đi làm cái gì nhỉ?
Đằng Phi nói:
- Bọn mình có cần đi theo không nhi?
Ông Trần hiểu rõ, chuyện gì lãnh đạo không cho phép, tốt nhất mình đừng có mà làm. Vì vậy ông ta lắc đầu, đi theo lãnh đạo, tuy có ý tốt, nhưng rất dễ dẫn đến hiểu lầm.
Chu Bân cũng lắc đầu:
_____ Không cần thiết.
Nhỡ đâu biết được lãnh đạo có bí mật gì, không may bị mình phát hiện, ông ta lại không muốn giết người diệt khẩu sao?Tuy nói giết người diệt khẩu hơi quá chút, nhưng làm khó mình là cái chắc chắn.
Thế là ba người bọn họ ở nguyên trong phòng, nhất thời cũng không nghĩ ra được cách gì hay. Rõ ràng biết ở cái huyện Đạo An này Trương Nhất Phàm không rành lắm, bọn họ cũng chỉ biết lo lắng suông, còn nói gì đến chuyện đi nói với người khác.
Đột nhiên Đằng Phi nghĩ, không lẽ Bí thư Chương đi gặp Chủ tịch Lưu chăng?
Chủ tịch Lưu có giao lưu với Đằng Phi vài lần, hoàn cảnh của ông ta ở cái huyện này thế nào, Đằng Phi cũng biết qua đôi chút. Đằng Phi càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Trương Nhất Phàm tự lái con Audi của hắn lao vút về phía thành phố Vĩnh Lâm. Cả hai người vừa lái xe, vừa nói chuyện qua điện thoại. Lưu Hiểu Hiên cũng đã quay đầu xe, đi về hướng huyện Đạo An.
Trương Nhất Phàm nói với cô:
______ Em cúp máy trước đi, đi chậm thôi, đừng để hết pin, chúng ta mà mất liên lạc là phiền lắm đấy.
Lưu Hiểu Hiên rất nghe lời:
______Vâng, vậy anh đến nhanh một chút. Em đang sợ hết hồn rồi.
Cô nói với thêm một câu rồi mới cúp máy.
Ban đêm ở huyện Đạo An, trời đúng là rất tối, dơ bàn tay còn không nhìn thấy ngón đâu. Trương Nhất Phàm cũng rủa thầm trong bụng. Cái lão già khốn kiếp, sao lại đẻ vào cái ngày tối như bưng thế này, một tí ánh trăng cũng chẳng có.
Với khả năng chạy xe của Trương Nhất Phàm, chắc chắn tốt hơn Lưu Hiểu Hiên.
Mặc dù đường xấu, nhưng hắn vẫn chạy rất nhanh. Ngay cả mấy chỗ ổ voi ổ gà hắn cũng không giảm tốc độ. Lưu Hiểu Hiên thì vẫn đang ở trong đêm tối, với đèn của xe mình, cô cũng không dám đi quá nhanh.
Nhưng càng lúc cô càng sợ hãi, lái xe càng cảm thấy không có gì chắc chắn. Có mấy ngã rẽ, cô cũng không nhớ nữa. Rốt cục thì ngã rẽ nào mới về huyện Đạo An đây? Lúc nãy vừa tức vừa vội chạy qua, cũng không biết là đúng hay là sai nữa.
Chạy xe ban đêm và ban ngày hoàn toàn khác hẳn nhau. Ban ngày cô còn thi thoảng nhìn ven đường, chứ buổi tối mà lại không phải là cao tốc, cũng không có biển báo, là cô hoàn toàn mất phương hướng.
Cái nơi khỉ gió này, Lưu Hiểu Hiên rủa thầm mấy câu, cô ngoái đi ngoái lại, thấy hướng mình đang chạy có cái gì đó không đúng, lúc này trong lòng lại càng cuống hơn.
Cô lại gọi mấy cuộc cho Trương Nhất Phàm, hắn đã đi được nửa đường, bèn hỏi:
- Hiểu Hiên, em đang ở chỗ nào?
____ Em không biết nữa.
Hiểu Hiên càng lúc càng sợ hãi, đèn ô tô rọi lên một cái dốc trụi thui lủi. Gió lạnh phất phơ, cỏ cây ven đường xào xạc không ngừng. Lại càng khiến cho đêm tối thêm phần âm u ghê rợn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Em ngó xung quanh xem.
Hiểu Hiên nhìn về phía đèn chiếu, chiếc xe lại vừa hay ở đoạn khúc quanh, ánh sáng màu tuyết trắng của đèn ô tô giống như mặt trời nhỏ, chiếu vào mấy hòn đá phía trước.
Là mấy cái mả, sắc mặt Hiểu Hiên nhợt nhạt hẳn đi, nhìn thấy mấy tờ giấy trắng bay phất phơ, làm cô bị kích động co rúm lại.
____Á
Giọng hét thất thanh vang lên trong điện thoại, Trương Nhất Phàm giật bắn cả người:
_____ Hiểu Hiên, Hiểu Hiên, Hiểu Hiên…
Hơi thở dồn dập vang lên trong điện thoại, làm cho Trương Nhất Phàm cũng căng thẳng đến cực điểm. Lấy hết sức hét lên trong điện thoại:
_____ Hiểu Hiên, Hiểu Hiên.
Hiểu Hiên vừa đáp lại một câu:
- Là mộ…
___Tút tút
Sau đó là một loạt âm thanh cúp máy tuôn ra. Thôi xong, hết pin rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn điện thoại, nghe thứ âm thanh trong điện thoại, u uất vô cùng.
Điện thoại của Hiểu Hiên hết pin rồi, thế này là thế nào nhỉ?
Trương Nhất Phàm ngước nhìn lên, vừa nãy Hiểu Hiên có nhắc đến cài gì mổ mả .
Toi rồi, lẽ nào cô ta bị lạc đường? Cái con bé này!
Lần theo ánh đèn, cũng may không xa phía trước có một thôn nhỏ.
Trương Nhất Phàm chạy xe đến, gõ cửa gọi:
______ Bác ơi, cháu là người qua đường, hôm nay trời tối quá, một người bạn của cháu bị lạc, cho cháu hỏi ven đường gần đây, có chỗ nào có mồ mả ạ?
Mở cửa là một ông cụ khoảng chừng bẩy mươi tuổi, ngó nghiêng Trương Nhất Phàm một lúc, đột nhiên đóng cửa đến rầm một cái, trong phòng vang lên tiếng nói:
_____ Mau tắt điện đóng cửa, có ma, có ma..
Liền sau đó đèn điện trong phòng cũng tắt ngóm, Trương Nhất Phàm đành thở dài, tiếp tục ghi sang nhà khác.
Trong cái đêm tối thế này, có người lạ đến gõ cửa nhà mình mà lại hỏi về chuyện mồ mả ở đâu? Ông cụ kia chắc sợ phát khiếp, Trương Nhất Phàm hiểu ra, bất giác không nhịn được cười.