Trương Nhất Phàm ngồi câu cá cách thành đập khoảng chục mét. Chu Bân nhìn hắn câu cả nữa ngày mà không được gì, chỉ có mình là được mấy con. Nhưng Trương Nhất Phàm ngồi ở kia, nhìn như một vị sư đang nhập thiền.
Chu Bân liền mỉm cười,
- Bí thư Trương, nhìn thấy dáng vẻ của anh khiến tôi nhớ đến một người xưa. Vẻ mặt ngài lúc đó rất giống Khương Thái Công năm xưa thả câu rất có khí phách, không câu trong nước, chỉ câu trên bờ.
Trương Nhất Phàm nhìn Chu Bân:
- Hôm nay anh đừng hy vọng tôi câu được cá, đến tối dùng cá anh câu được để ăn đấy.
Ngay đến Chu Bân cũng đâu có, phải cố lên, cố gắng câu được mấy con cá.
Trương Nhất Phàm không nói tiếp, vẻ mặt trầm tư, ánh mắt nhìn thẳng xuống mặt nước. Đằng Phi ngồi ngay bên cạnh hắn, nhìn Bí thư Trương dáng vẻ xuất thần, hắn liền hỏi nhỏ:
- Bí thư Trương, sao anh lại thất thần, con cá nhỏ này đã chạy mấy vòng quanh đây rồi?
Trương Nhất Phàm lúc này mới bừng tỉnh, rất nhanh đã có con cá trích gần nửa cân nhảy lên mặt nước, bị Trương Nhất Phàm kéo lên, Đằng Phi lập tức chạy tới, gỡ miệng cá khỏi cái móc.
- Bí thư Trương cuối cùng cũng câu được một con.
Đằng Phi vui vẻ hô lên.
Trương Nhất Phàm lắp lại mồi câu, lại bỏ cái móc câu xuống, nói một câu đã có thể đi rồi.
Thả câu xuống, hắn liền thở dài:
- Tôi rốt cục đã có thể hiểu được, tại sao lại có rất nhiều vị lãnh đạo thích câu cá. Từ trước đến nay tung hoành ở trốn quan trường, lục đục với nhau, có lẽ chỉ ở đây mới có thể cảm thấy yên tĩnh, mới có thể gột sạch tâm trí của họ. Có lẽ, bọn họ nhất định phải dựa vào việc câu cá này để suy ngẫm về bản thân mình. Nhất là những người tuổi đã cao, lại càng thích câu cá.
Chu Bân nói:
- Tôi thấy Bí thư Trương không cần làm việc này, suy nghĩ của anh đã hơn hẳn những người đó. Quả thật có người câu không phải vì cá, mà còn vì cuộc đời của bọn họ nữa.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Chủ nhiệm Chu bắt đầu giảng bài.
Đang nói, bong bong cá từ dưới nổi lên, Trương Nhất Phàm gọi vội một tiếng:
- Ôi! Xem ra hôm nay có thể về sớm một chút rồi. Lần này chắc là cá lớn đây.
Sau đó hắn dùng sức kéo mạnh, cần câu không những không bị kéo lên, ngược lại còn bị kéo xuống.
Chỉ cảm thấy có một lực rất lớn từ dưới nước truyền đến.
Trương Nhất Phàm hai tay nắm chặt cần câu, chỉ thấy có một dòng nước hướng rất nhanh ra xa chạy trốn. Dây câu bị kéo ra xa. Trương Nhất Phàm định dùng sức kéo trở lại, Chu Bân ném cần xuống, chạy tới,
- Không cần kéo, không cần kéo, chắc chắn là một con cá lớn.
Lúc Chu Bân chạy đến, lực ở dưới nước đã biến mất. Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị thu dây, đột nhiên trong nước xuất hiện một vòng xoáy. Bong bóng cá vừa xuất hiện đã biến mất, Chu Bân lập tức giữ chặt dây câu trong tay Trương Nhất Phàm, hai người cùng lúc ra sức. Chu Bân nói:
- Đằng Phi, mau lấy lưới đánh cá, chắc chắn đây là một con cá lớn.
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe thấy phịch một tiếng rất lớn, dây câu bị đứt.
Mấy người chỉ còn nhìn thấy bong bóng cá lủi dần, cả đoạn dây câu bị đứt cũng ngày một xa. Chu Bân mắng một tiếng:
- Cỏ rác, cái gì mà chất lượng chứ. Cái dây câu này thật là thứ rác rưởi.
Trương Nhất Phàm lúc này mới tỉnh táo lại, hắn chỉ cảm thấy sức mạnh dưới nước thật là lớn, nếu mình không khỏe, không chừng đã bị nó lôi xuống nước. Vừa rồi rốt cuộc là loài cá gì vậy? Không ngờ nó lại khỏe đến vậy, thật không thể tin nổi.
Chu Bân thở dài nói:
- Chắc chắn đây là cá trắm đen lớn nhất cái hồ câu này, đen tuyền, khỏe đến kinh ngạc. Một người không thể kéo được, dù có nắm được trong tay, cũng không chắc là câu được.
Y nhìn đoạn dây câu bị đứt, suy đoán.
- Trước kia có một ông lão câu cá ở đây, nghe nói bị cá dụ dỗ. May mà có người đến cứu đúng lúc, ông ta mới may mắn thoát khỏi khó khăn.
Đằng Phi lè lưỡi:
- Thật sự có cá lớn như vậy sao?
- Tất nhiên rồi, ở hồ câu này, bỏ không quanh năm, cá trên trăm cân còn có. Loại cá này không thể câu được, cho dù nó có cắn móc, cậu cũng đừng mơ bắt được. Bí thư Trương vừa câu, không chừng cũng là loài cá lớn này.
Trương Nhất Phàm nói:
- Dây câu cũng đã đứt, có khi đi thôi! Về thị trấn đi.
Mọi người lúc này mới cất dọn đồ câu cá, quay trở lại xe.
Bốn người đi câu cá trên chiếc Santana của Chu Bân, Trương Nhất Phàm để xe ở nội thành. Chu Bân và Đằng Phi mang đồ để ở cốp phía sau, lão Trần lái xe, Chu Bân và Bí thư Trương ngồi ở phía sau.
Chu Bân nói:
- Con cá vừa nãy cũng đủ để chúng ta uống hết một bình, cái hồ này có nhiều loại cá, hương vị rất ngon. Bí thư Trương, đồ ăn tối nay, đích thân tôi sẽ nấu.
Trương Nhất Phàm cười ha hả nói:
- Không ngờ Chủ nhiệm Chu còn biết nấu đồ ăn? Thật không đơn giản.
Chu Bân đắc ý gật đầu:
- Đó là tay nghề của tôi, đầu bếp của khách sạn chưa chắc đã so được với tôi, chẳng qua là đồ ăn không được nhiều lắm.
Trương Nhất Phàm lấy ra điều thuốc, Chu Bân lập tức châm lửa cho hắn, Trương Nhất Phàm nói:
- Được rồi, để chúng ta ngồi cùng nhau, kiếm hai bộ bài tú-lơ-khơ, họp một bàn ba đánh bài đi!
- Cũng được! Ý này không tồi đâu.
Chu Bân lập tức đồng ý.
Đằng Phi thầm nghĩ, Chu Bân chắc cũng đã cân nhắc đến ý tứ của lãnh đạo, trong phương diện này, mình tuyệt đối không thể bằng được. Xem ra, trong chốn quan trường này, học thức sâu như biển Hãn Hải, mình phải cố gắng học hỏi Chu Bân mới được.
Bốn người về thị trấn, trời cũng đã tối muộn, Chu Bân hỏi lãnh đạo:
- Ở đây có hai khách sạn khá tốt, Bí thư Trương quyết định sẽ ở đâu?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh quyết định đi!
Ở nơi này, Chu Bân cũng khá quen thuộc, Đằng Phi tuy là người ở huyện, nhưng lại vô cùng xa lạ. Chu Bân nói chúng ta đến nhà khách Đông Hoa đi!
Ở huyện Đạo An chỉ có hai khách sạn lớn là Đạo An và Đông Hoa, nhà khách Đạo An trước kia là đơn vị nhà nước, nay đã chuyển thành khách sạn tư nhân, treo tấm biển ba sao, thật ra không đủ tiêu chuẩn. Bình thường thì được chính phủ trưng dụng, dùng để chiêu đãi khách hoặc phần lớn là dùng làm địa điểm họp như lúc này.
Một khách sạn khác là Đông Hoa, điều kiện cũng không được như bên Đạo An, Chu Bân vốn muốn đến nhà khách Đạo An, nhưng suy xét cho cùng thì hôm nay là đại thọ tám mươi của cha Hoàng Tử Kỳ, chắc chắn ở đó đã được đặt trước không ít phòng, do sợ phải chạm mặt với mọi người, y liền đề nghị đến nhà khách Đông Hoa.
Lúc xe đi ngang qua khách sạn Đạo An, Trương Nhất Phàm còn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lưu Hiểu Hiên hôm nay rốt cuộc có về không?
Ngại trên xe nhiều người, hắn không dám gọi điện cho Lưu Hiểu Hiên.
Mà lúc này, Lưu Hiểu Hiên vẫn còn đang dẫn chương trình cho buổi tiệc mừng đại thọ tám mươi của cha Hoàng Tử Kỳ.
Buổi tiệc kết thúc, Lưu Hiểu Hiên liền về phòng mình, suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm hay không, chỉ hỏi xem hắn đang làm gì thôi. Nếu tiện, cô quyết định đêm nay sẽ về Vĩnh Lâm, sẽ đến chỗ Trương Nhất Phàm.
Không nghĩ đến chuyện đúng lúc gọi điện thoại thì di động của Trương Nhất Phàm lại bận. Lưu Hiểu Hiên lấy trong túi ra mấy tấm ảnh để xem. Hồi đó chụp ảnh, đúng là cô và Trương Nhất Phàm rất thân với nhau khi còn ở Hồng Kông, hai người quấn lấy nhau, rất thân mật. Lưu Hiểu Hiên không biết làm gì lúc này, lấy hết ra ngồi xem.
Tả Thanh Lâm ngồi hát một chút, trong lòng ôm một cô gái, thấy không hào hứng lắm. Cô gái nàygiống như thiếu cái gì đó. Vừa mới ở bữa tiệc nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên, y càng có suy nghĩ, nhất định phải nắm được cô gái này trong tay.
Lưu Hiểu Hiên ăn mặc rất hợp, chiếc váy làm lộ rõ vòng eo và mông của cô. Bộ ngực của cô cũng rất đẹp, nội y màu đen, trông thật là đầy đặn, trước ngực chỗ cổ áo, có một khe rất sâu, thu hút biết bao ánh mắt của cánh đàn ông.
Cô là người dẫn chương trình số một ở tỉnh Tương, cũng có rất nhiều người đàn ông mơ tưởng đến cô, vì thế, đa số mọi người đều thấy dáng vẻ của cô thật hoàn mỹ, trong lòng không khỏi có suy nghĩ muốn thử một phen.
Sau khi tan tiệc rượu, Tả Thanh Lâm lấy cớ uống đã nhiều, quay trở về phòng, trong lòng luôn bồi hồi nghĩ đến hình bóng xinh đẹp của Lưu Hiểu Hiên. Nghĩ đến buổi trưa lúc gặp cô, trong lòng Tả Thanh Lâm cảm thấy không thoải mái.
Sau đó lại nghĩ đến chuyện mình bị Trương Nhất Phàm và Âu Dương làm cho mất hết quyền lực, sau chuyện đó, đến một chỗ để đi còn không có, trong lòng cảm thấy phát điên, buồn bực.
Ngồi ngây trong phòng một lúc, y hung hăng bóp chặt đầu mẩu thuốc lá trong tay, đi đến trước cửa phòng Lưu Hiểu Hiên, y gõ cửa.
Bọn Tả Thanh Lâm ở tại tầng gác, là tầng cao nhất của khách sạn, cũng là căn phòng trang hoàng xa hoa nhất tầng. Ngoài mấy người y và Lưu Hiểu Hiên, không còn ai khác đi lên nữa.
Lưu Hiểu Hiên đang nhìn mấy bức ảnh, nghe có tiếng người gõ cửa, cô liền để đống ảnh trên giường, kéo cái chăn lên.
- Ai?
- Phòng bên cạnh không có nước nóng, chốt mở nước lại ở bên này, tôi sang xem một chút.
Tả Thanh Lâm nói dối mà mặt không đổi sắc, tâm không loạn.
Lưu Hiểu Hiên đâu biết đây là một âm mưu? Cô còn tưởng là nhân viên phục vụ của khách sạn, cô không thèm nhìn, mở cửa rồi quay người bước đi.
Tả Thanh Lâm vào được, giữ chặt cửa lại, Lưu Hiểu Hiên giật mình. Quay lại nhìn thấy Tả Thanh Lâm, cô liền luống cuống:
- Anh đến đây làm gì?
Tả Thanh Lâm nhìn cô nói:
- Người đẹp Lưu thật là kiêu ngạo, tôi đến xem mặt mũi thế nào.
Sau đó y liền đi tới chỗ Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên nhìn thần sắc của y không tốt, sợ đến mức hoảng loạn:
- Anh không được lại đây, tôi sẽ gọi người tới.
Tả Thanh Lâm nhìn cô mỉm cười.
- Cô hô đi, xem có ai đến không.
Lưu Hiểu Hiên quýnh lên, vội vàng chạy đến cạnh giường, lấy điện thoại di động. Tả Thanh Lâm sao có thể để cô có cơ hội này, y chạy tới, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lưu Hiểu Hiên, dùng sức ném. Lưu Hiểu Hiên bị y ném lên trên giường.
Y giật lấy điện thoại của Lưu Hiểu Hiên, tháo pin ra. Lưu Hiểu Hiên sợ rằng tên điên này sẽ làm gì mình.
- Anh không được làm điều xằng bậy, nếu anh dám động vào tôi, chức Cục trưởng anh đừng làm nữa.
Lưu Hiểu Hiên quát lên, lùi lại, đứng lên giường.
Tả Thanh Lâm nhe răng cười ha hả một trận,
- Tôi hôm nay chẳng qua là dữ thể diện cho mình, cô có cần kiêu ngạo vậy không? Để cho cô xem kiêu ngạo với tôi sẽ thế nào. Nếu muốn thì cô cứ kêu lên, ở nơi công cộng tôi còn không sợ. Chuyện này nếu bị kể ra ngoài, không ai có lợi đâu.
Tả Thanh Lâm đoán chắc là Lưu Hiểu Hiên cũng ngầm thua, sẽ không dám báo cảnh sát, càng không dám nói cho những người khác. Y biết chắc như vậy nên mới dám xông vào lộ liễu như vậy.
- Anh muốn gì?
Lưu Hiểu Hiên có chút sợ hãi, thấy mình thật là sơ suất, cô thật không ngờ ở trên địa bàn Hoàng Tử Kỳ cũng có người làm chuyện này. Lúc này cho dù mình có kêu lên, chỉ sợ không ai tin. Ngược lại còn làm hỏng thanh danh của mình nữa.
Tả Thanh Lâm nhìn Lưu Hiểu Hiên, thấy cô có đôi chút băn khoăn, hắn giơ tay kéo cái chăn, định vồ lấy Lưu Hiểu Hiên. Nhìn thấy mấy tấm ảnh, Tả Thanh Lâm hơi sửng sốt, cầm lấy một tấm ảnh, đột nhiên cười phá lên.
Trong tấm ảnh, Lưu Hiểu Hiên và Trương Nhất Phàm hai người quấn quýt, thân mật với nhau. Chỉ cần không phải thằng ngốc cũng biết được đây là chuyện gì. Tả Thanh Lâm giơ tấm ảnh chụp lên, nhìn sang Lưu Hiểu Hiên thấy mặt cô đỏ bừng.
Tả Thanh Lâm không ngờ đến vẻ mặt này, hưng phấn giống như là một người mắc bệnh nan y, nhìn thấy biển quảng cáo trên cột điện ven đường, liền ôm lấy cái cột điện rồi hô được cứu rồi.
- Ha ha…
Quả thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được thì chẳng tốn chút công sức nào!