Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quán Ăn Ở Dị Giới

chương 28: Sáng tỏ




chương 28: Sáng tỏ

Ở trong hoàn cung tráng lệ của Hoả Vân quốc, đáng lẽ là một trong những nơi trọng địa nhât của Hoả Vân quốc, nơi này phải có rất nhiều thủ vệ trông coi.

Thế nhưng bây giờ, giữa một khoảng không rộng lớn đó chỉ có mỗi duy nhất sự tồn tại của hai bóng người.

Một người trong đó là quân chủ của Hoả Vân quốc, người đó chính là đương kim thánh thượng hiện tại của đất nước này.

Đối diện hắn là một lão giả, tuy người này đối mặt với người được coi là quyền lực nhất của Hoả Vân quốc, nắm trong tay vận mệnh của bao số người dân thường, là người đại diện cho quyền uy cao lớn của vương quyền.

Thế nhưng người lão giả đối diện cũng không có một chút gọi là ti tiện, về khí thế, có thể nói cả hai đều sánh ngang nhau.

Một người là Hoàng đế của Hoả Vân quốc, ngồi trên vương vị, được vô số người cúng bái.

Người còn lại cũng không hề thua kém, lão giả đó chính là Ngô Lai Châu, ừ cái tên có hơi xa lạ với người đời, nhưng nếu dùng cách gọi khác về hắn sẽ không ai trên đại lục này mà không biết về hắn, không sai hắn được người đời gọi là Thân Y.

ở trên Thiên Lam đại lục, những thầy thuốc, y sĩ thì nhiều, thế nhưng chỉ có mỗi một người là Ngô Lai Châu được mọi người biết đến với thân phận Thần Y.

Để hình dung hắn nổi tiếng cỡ nào thật không khó, nó kiểu như khi ngươi gặp một thầy thuốc vừa cứu được một bệnh nhân một cách thần kỳ, trong đầu ngươi sẽ bất giác mà thốt lên.

“ Ô! Ngô Lai Châu tái thế!”

Lý giải cho điều này đó là mặc dù thần y Ngô Lai Chậu chưa c·hết, thế nhưng hành tung của hắn là một điều bí ẩn lớn, không thể xác địch, một số lời đồn rằng hắn đ·ã c·hết, thế nhưng người này cũng không ra bác bỏ.

Thêm nữa, bất cứ khi nào nghe được tung tích của hắn, đám người khi tìm đến nơi đa phần là những tên lừa gạt g·iả m·ạo thân phận hoạc là hắn đã đi khỏi nơi đó.

Nhưng vị thần y với hành tung bí ẩn đó bây giờ lại xuất hiện trước mặt của hoàng đế Hoả Vân quốc.

Lắc đầu, cho dù hắn có là thần y đi nữa thì có một số chuyện nằm ngoài khả năng của hắn. Thần Y lên tiếng thông báo tin xấu cho hoàng đế Hoả Vân quốc.

“ Mặc dù ta đã dùng cả đời người để đi khắp nơi thu thập những chứng bệnh trên khắp đại lục, thế nhưng căn bệnh của ngươi ta lại không có chút manh mối nào.”

Trầm ngâm, hắn tiết tục nói.

“ hừm, nếu ta biết nguyên do mắc bệnh có lẽ sẽ có cách.”

Nghe những lời nói của Thần Y, vị hoàng đế cũng không một chút ngạc nhiên, dường như hắn đã biết căn bệnh của mình vô phương cứu chữa.

Không, có lẽ nếu hắn nói lý do hắn mắc căn bệnh này thì người trước mặt có lẽ sẽ có cách cứu chữa hắn, thế nhưng hắn có thể nói sao? Không thể, bí mật này liên luỵ quá lớn, hắn không thể tiết lộ nó ra dù chỉ là một chút.

Thấy người đối diện trầm mặc, Thần Y cũng không cưỡng cầu, hắn biết người này có điều gì dấu hắn, thế nhưng nếu đối diện đã không muốn chữa thì hắn cũng không cưỡng cầu.

Vị hoàng đế cũng lên tiếng.

“ Mặc dù ngươi không thể trị cho ta, thế nhưng theo thoả thuận, vật này vẫn thuộc về ngươi.”

Nói xong, vị hoàng đế này lấy trong không gian giới chỉ một hộp ngọc đưa về phía Thần Y.

Ngô Lai Châu cũng không kiểm tra mà thoải mái thu vào không gian giới chỉ của mình.

Rời khỏi hoàng cung, vị thần y cũng không vội rời khỏi đế đô của Hoả Vân quốc, đã bao lâu từ lần cuối hắn đến nơi này hắn cũng không còn nhớ.

Đường xá, nhà cửa cũng thay đổi rất nhiều, thế nhưng vẫn có những biểu tượng luôn tồn tại.

Thần y quyết định điểm dừng chân tiếp theo của mình sẽ là Thiên Phương Lâu.

Thế nhưng, hương thơm của rượu Wishky đã khiến hắn thay đổi lịch trình của mình mà ghé vào quán ăn Đại Phúc.

Đồ ăn không tồi, rượu cũng rất mới lạ và kịch xem cũng rất hay.



Thế nhưng nếu chỉ xem thôi thì có lẽ chưa đủ thú vị, cũng không có chuyện gì gấp, Ngô Lai Châu quyết định tham gia vào vở kịch này.

Tự nói ra thân phận khiến đám người ngạc nhiên, sự xuất hiện của vị thần long nghe tên nhưng không thấy người này khiến đám người ngạc nhiên.

Nhưng suy nghĩ của mọi người cũng không phải là. “ cha ơi, mẹ ơi, con có thể nhìn thấy vị Thần Y còn sống này.” mà tất cả đều cảm thấy “ Mẹ nó! Lại một người nữa giả dạng Ngô thần y.”

Việc giả dạng Ngô thần y đã quá phổ biến trên đại lục này khiến cho mỗi lần Ngô Lai Châu xuất hiện cũng đều phải chứng minh thân phận của mình, hắn cũng đã quen với việc đó.

Nhưng chưa để hắn có thời gian chứng minh thân phận, người bộ đầu đã đứng lên đoạt lời.

“ con mẹ nó, ngươi nói ngươi là Thần Y, c·hết cười ta, lại còn ‘ không sai ta chính là Ngô Lai Châu’”

“ Ngươi là Thần Y thật ta còn là cha của hắn, ngươi nghĩ một vị thần y đức cao vọng trọng như vậy sẽ hạ thân phận của mình đến quán ăn nhỏ bé này.”

Có lẽ một câu nói toạc ra chân tướng của Ngô Lai Châu khiến đám linh cảm thấy sợ hãi, bọn hắn chột dạ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc phủ nhận việc này mà không hề nghĩ xem đây có thực sự là Thần y thật hay không.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, bọn hắn vu oan cho quán ăn, trùng hợp đúng hôm nay vị thần y đang ở đó mà đứng ra giải vây cho quán. Sẽ không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được.

Trước mặt là vị thần y thật? Haha, đợi đã, các ngươi đợi 5p để ta cười đùa trò cười đầy tẻ nhạt này.

Thấy có người đoạt đáp, không tin tưởng thân phận của hắn, Ngô Lai Châu cũng không tức giận, thế nhưng người này lại nói muốn làm cha hắn.

Câu nói chí mạng khiến một người trải qua ngần ấy năm tu thân dưỡng tính như hắn cũng chỉ muốn một chiệu chụp c·hết tên vô chi này.

Thế nhưng thân phận lại không cho phép, bây giờ lại ra tay với một tên tiểu bối vì không biết mà đắc tội hắn, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.

Nhịn xuống, nhịn xuống, Ngô Lai Châu lấy trong mình một lệnh bài ra cho mọi người quan sát.

Đám người thấy vậy thì chắm chú phong tầm mắt quan sát lên bài.

Một người thốt lên, “ Ta không nhìn lầm chứ đây là một lệnh bài vô cùng tầm thường.”

Trò đùa của người này khiến đám người không chịu nổi mà bật cười, Ngô Lai Châu cũng rất nhanh nhận ra vấn đề.

Là sai lầm của hắn, vừa rồi là hắn quên kích hoạch lệnh bài khiến mọi người chỉ cảm thấy nó là một tấm lệnh bài bình thường.

Lệnh bài, một công cụ quan trọng để chứng minh thân phận của mình mà bất cứ thế lực nào cũng cần phải có.

Thế nhưng cũng luôn có những vẫn đề vây quanh chúng,

Ví dụ như, ngươi là một tổ chức sát thủ dùng lệnh bài để nhận biết nhau, thế nhưng khi á·m s·át thất bại thì lệnh bài lại trở thành vật chứng, hơn nữa còn rất dễ bị các thế lực lớn lảm giả.

Hay ngươi là một tông môn nào đó, lại bị một tên ất ở dùng lệnh bài trộm được để đi l·ừa đ·ảo, như vậy không phải quả là mất mặt hay sao.

Để giải quyết được những vấn đề này, mã hoá đã ra đời, chỉ có những người tu luyện một loại công pháp đặc biệt của tông môn mới kích hoạt được lệnh bài của tông môn đó.

Hay cao cấp hơn, một số lệnh bài chỉ được kích hoạt khi có linh khí chủ nhân truyền vào, những lệnh bài này cũng không dễ chế tác nên thường chỉ được dùng cho các cấp bậc trưởng lão hay tông chủ.

Ngô Lai Châu truyền linh khí của mình vào lệnh bài, lần này lệnh bài đã có sự biến hoá rõ rệt, không còn là một tấm lệnh bài phổ thông như vừa rồi.

Chỉ thấy chiếc lệnh bài phát sáng lên, ánh sáng màu tím chói loá hiện lên một bức tranh ánh sang, trên bức trang đó là dòng chữ “ Dược Y các” kèm theo một ký hiệu đặc thù.

Không nghi ngờ gì nữa, người này có thể không phải là Thần Y thật, thế nhưng thân phận của hắn chắc chắn đạt đến thân phận trưởng lão của Dược y các, hoặc còn cao hơn.

Thân phận người này thực sự là Thần y không đám người không chắc, thế nhưng bọn họ đã có thể chắc chắn một điều, người này đã mở miệng nói tồn tại một loại bệnh goi là gì, là cái “ Dị ứng “ gì gì đó, vụ án này đã có thể khép lại.



Ngươi bảo là có khả năng người này là người của quán ăn nên những lời hắn nói chỉ để giải vây cho quán.

Nực cười, không nói đến chuyện nói dối một chuyện nhỏ này có thể ảnh hưởng đến uy tín của Dược Y các đến mức nào, một người được coi là cao nhân sẽ làm loại việc như vậy sao?

Và cho dù đúng là người này có không quan tâm thân phận mà nói dối mọi người để giúp quán ăn, thì ngươi có thể làm gì đây, chung quy thế giới nay cũng không cần rõ mọi chuyện, có thực lực ngươi muốn nó là trắng hay đen cùng đều chỉ là một câu nói.

Thấy không thể dội nước bẩn cho quán ăn, đám người lính cũng rút quân, có lời đảm bảo của người tự xưng là Thần Y kia mọi người cũng yên tâm, thực khách tuy biết đây là một trận vu oan, thế nhưng trong lòng bọn họ cũng không hoàn toàn chắc chắn, lỡ đâu thật là do quán ăn này ra, nếu chưa chắc chắn điều gì, cũng không ai dám lấy mạng sống mình ra làm tiền đặc cược, nhưng bây giờ đã có người của Dược Y các bảo đảm, mọi người cũng cảm thấy tin tưởng.

Việc buốn bán lại bắt đầu nhộn nhịp trở lại, cũng có một số người khi xảy ra chuyện này cũng không còn nhã hứng mà kết thúc bữa ắn sớm, thế nhưng cũng rất nhanh có người khác thế vào chố trống đó.

Ở phía ngược lại, toàn bộ vụ việc được báo cáo cho lão giả quán lý Thiên Phương Lâu.

“ không sao, ta cũng đoán được rằng chuyện này cũng không thể khiến quán ăn Đại Phúc gặp khó khăn, điều bất ngờ nhất có lẽ là sự xuất hiện của Thần Y, cho người điều tra xem hắn đến đê đô vì việc gì.” Lão giả phân phó với thuộc hạ.

Duy Thiên đợi Ngô Lai Châu dùng bữa xong thì hắn mới đến chào hỏi, mặc dù nói không có sự giúp đỡ của lão giả này thì hắn cũng có tự tin giải quyết chuyện vừa rồi, nhưng dù gì mà nói người này cũng gọi là giúp đỡ quán ăn của hắn, về tình về lý thì hắn vẫn phải cảm ơn lão giả này.

“ Cảm ơn thì không cần, tay nghề của người rất ngon, đặc biệt loại rượu này cũng rất đặc biệt.” Lão giả cũng không thấy mình đã giúp việc gì quá lớn nên từ chối sự cảm tạ của Duy Thiên.

Ngươi ta khách khí, Duy Thiên cũng không thể coi là vậy, hắn lần nữa lên tiếng “ Không được, ngươi giúp ta, thế nên ta cảm ơn ngươi là việc rất bình thường.”

Thấy Duy Thiên kiên quyết, lão giả cũng không từ chối, nhận lấy một thẻ khách quý từ tay Duy Thiên hắn cẩn thận cất vào trong không gian giới chỉ.

Chỉ là một việc nhỏ, thế nên món quà cảm ơn cũng không quá giá trị, nó chỉ là một tấm thẻ khách quý, khiến cho người cầm nó có thể đến đây dùng bữa với ưu đãi giảm còn 90%.

Ngô Lai Châu từ chối nhận không chỉ bời vì hắn cảm thấy chuyện vừa rồi chỉ là một chuyện bé, hơn nữa hẳn thấy có lẽ cả đời mình cũng sẽ không còn quay lại quán ăn này nên tấm thẻ là không cần thiết. Nhưng nếu đồng ý nhận, hắn cũng tôn trọng món quà nhỏ này, đó là đạo làm người.

Duy Thiên cũng không định hỏi thăm về thân phận của người đối diện, lão giả cũng không định ở đây thêm lâu nữa.

Mọi việc tưởng chừng như đã có thể kết thúc ở đây nhưng mẹ nó mới có 2k chữ, phải bôi bôi thêm.

Một người từ ngoài quán ăn chạy vào, đó là một người đàn ông, hắn còn dắt theo một cô bé rất đối xinh xắn.

Hai người nhanh chóng hướng về phái Duy Thiên, có lẽ là có sự nhầm lẫn, người bọn họ muốn tìm không phải Duy Thiên mà là Ngô Lai Châu, vị thần y trong truyền thuyết.

Người đàn ông trung niên tướng mạo cũng toát lên một khí chất lịch lãm, phong độ của một người đàn ông trung niên tuổi 50.

Con gái của hắn thì ngược lại, đó là một sự đáng yêu vượt mức cho phép, chỉ thấy cô bé mặc một chiếc váy trắng, trên đầu còn cài một chiếc nở nhỏ nhỏ xinh xinh.

Không một lời chào hỏi, hai cha con nhanh chóng quỳ trước mặt của Ngô Lai Châu lấy lợi thế.

Khi mọi chuyện đã đúng theo dự định người cha lúc này mới lên tiếng nói ra mục đích của bọn hắn.

“ Ngô Thần Y, tại hạ nghe tin Ngô Thần y xuất hiện, đã nhanh chóng xuất phát từ một vạn tám ngàn dặm, không ngừng nghỉ đến để gặp ngày, mong ngài có thể chữa bệnh giúp con gái của tại hạ.” Vừa nói, hắn cũng không quên lau lau những giọt nước mắt.

Không biết đó có phải là những giọt nước mắt thật không, như Duy Thiên cảm thấy đó thự sự là nội tâm của người đàn ông này, mặc dù cách diễn đạt có vẻ hơi khác lạ.

Đứa bé gái cũng mếu máo lên tiếng.

“ xin ngài cứu bảo bảo, bảo bảo rất đáng thương, bảo bảo không có mẹ, bảo bảo bị bệnh, bảo bảo không muốn cha bảo bảo buồn về bảo bảo, xin ngài chữa hết bệnh cho bảo bảo.”

Nhưng lời nói của bé gái thật xúc động, nếu, là nếu, nếu như không xem thấy động tác của nó.

Có lẽ muốn học cha mình mà khóc để người đối diện thông cảm, thế nhưng có lẽ là chưa đủ nhập tâm hoặc kinh nghiệm không đủ, bảo bảo không thể khóc, rất nhanh chí, con bé nghĩ ra một kế mà nó cảm thấy hoàn mỹ nhất.

Chỉ thấy nó dụi dụi lấy mắt, không biết cố tình hay cố ý mà hai đầu ngon tay cái lại chạm vào cái miệng nhỏ xíu xinh xắn của bản thân, sau đó len la lén lút đưa len khoé mắt của mình.

bé con tưởng chừng mình đã giấu rất kỹ nhưng mọi người ở đây đề phát giác ra hành động đáng yêu đó.

Ngô Lai Châu cũng không sinh khí, liếc mắt sơ qua người bé gái, hắn cảm thấy người đàn ông trung niên không nói dối, bé gái này không chỉ mắc bệnh mà còn là đặc biệt nghiêm trọng.



Đỡ bé gái dậy, gặp nhau là có duyên, một người mang tấm lòng thầy thuốc sẽ không thể nào thấy c·hết mà không cứu, hơn nữa bệnh nhân còn quỳ xuống cầu xin hắn, dù thế nào hắn cũng phải khám cho cô bé này.

Đỡ cô bé dậy, Ngô Thần Y như bước vào trạng thái hoàn toàn khác, khí chất của hắn cũng thay đổi, bây giờ hắn cho mọi người cảm giác đây chính là vị thần y trong truyền thuyết.

Thở một hơi dài, Ngô Lai Châu cảm thấy đúng như hắn suy đoán, nếu không thể cữu chưa kịp thời, cô gái này không thể sống quá hai năm.

“ cô bé này dính hàn băng độc, nếu không thể cứu chữa, một hai năm sống không qua.”

Lời nói của Ngô Thần y như một lời kết án dành cho một cô gái bé nhỏ chưa kịp khám phá hết cuộc sống tươi đẹp này.

Thế nhưng, hai cha con họ lại không lấy một chút kinh ngạc nào, có lẽ câu nói đó đã không chỉ mỗi một lần họ nghe qua, một câu nói về c·ái c·hết mà khiến người khác không còn cảm giác gì về nó, chắc hẳn bọn họ đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

Thế nên, cả hai cũng không bối rối, người cha nhanh chí hỏi.

“ Vậy ngài có thể có cách nào chữa được loại độc này không?”

“ Có nhưng rất quý.” Ngô Thần Y trả lời.

Tưởng chừng như lại một lần nữa cả hai cha con sẽ lại thất vọng mà rời đi, thế nhưng người đại phu lần này họ tìm đến lại nói cho bọn họ rằng hắn có cách chữa khỏi căn bệnh của Bảo Bảo.

Kinh hỷ đến quá nhanh, hai người họ chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh cả hai đã lấy lại được tinh thần.

Rầm! rầm! rầm!

Ơ đ·ộng đ·ất hả? không phải, đó là âm thanh phát ra khi người đàn ông trung niên đó liên tục khấu đầu trước Ngô Thần Y.

“ xin ngài hãy cứu lấy đứa bé, cái giá có đắt cỡ nào thì tại hạ cũng có thể trả.”

Thấy cha mình như vậy, bảo bảo cũng rất thương tâm, lần này không cần lừa dối, nước mắt của Bảo Bảo cứ vậy mà tuôn rơi. Nàng cũng học theo mà khấu đầu trước vị tiên sinh kia.

Ngô Thần y cũng rất nhanh đỡ hai cha con dậy, không để bọn hắn làm chuyện như vừa nãy nữa, nói thật cả đời hắn đã gặp biết bao nhiêu là bệnh nhân, thế nhưng như hai người cha con này, chưa kịp gì đã quỳ xuống khấu đầu thì có lẽ là lần đầu tiên.

“ chữa khỏi loại độc này rất khó, cần phải có một loại nguyên liệu đặc biệt, loại này rất khó tìm, thế nhưng rất may hôm nay ta lại lấy được nó.”

Nói xong, Ngô Thần Y lấy trong không gian giới chỉ ra một chiếc hộp, nếu nhìn không sai đây có lẽ chính là chiếc hộp mà vừa nãy hoàng đế của Hoả Vân quốc đưa cho hắn.

“Cứu đứa bé cũng được thế nhưng các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, đó là cho con bé trở thành đồ đệ của ta.” Ngô Thần y ra điều kiện.

Có thể nói, vật phẩm trong chiếc hộp này rất quý giá, thế nhưng nếu dùng nó đổi lại được một vị để tử thiên phú kinh người thì thật quá đáng giá.

Vừa rồi khi bắt mạch cho Bảo Bảo, hắn không chỉ biết được cô bé này bị trúng Hàn Băng độc mà còn cảm thấy được thiên phú to lớn của nó, đó là một thể chất đặc thù khiến con bé rất mẫn cảm với những loại thảo dược.

Ngô Lai Châu tự tin, nếu Bảo Bảo theo mình học nghệ, 40 năm sau chắc chắn sẽ không hề thua kém bản thân.

Một điều kiện rất là dễ dàng đáp ứng dành cho hai người, cũng không thể nói là điều kiện vì bái một vị thần y làm sư phụ có lẽ là ước mơ của biết bao nhiêu người.

Tưởng chừng hai người có thể thoải mái đáp ứng thế nhưng hai cha con Bảo Bảo lại yên lặng.

Một lúc sau, dường như đã đưa ra quyết định nào đó, hai người định đồng ý thì Duy Thiên cản bọn họ lại.

Vì vừa rồi. “ Đinh, nhận thấy có người phù hợp với vị trí đầu bếp của quán ăn, mời kí chủ mau chóng thu nhận.”

Vừa rồi là hệ thống thống báo với hắn, muốn hắn ra tay tranh đoạt hai người này.

sau một ngày bay bằng đôi canh của mình, bay cao cao cao cao cao quá thì hôm nay có dấu hiệu mệt mỏi,

hẹn mọi người ngày mai,

thông báo một tin buồn, truyện flop quá, ngày có mỗi 7-8 lượt đọc chán chả buồn nói