chương 27 : vu oan giáng hoạ
chương 27 : vu oan dáng hoạ
Câu trả lời của Ngọc Nhi khiến đám người há hốc mồm, bọn họ nghĩ là với cái giá 100 linh thạch thì sẽ được nguyên vò rượu to lớn để thoải mãi thưởng thức.
Và lúc Ngọc Nhi chỉ đưa ra một chai nhỏ, tất cả cũng đều đã rất kinh ngạc, 100 linh thạch chỉ mua được một chai rượu nhỏ, nếu như vậy tính thì một vò rượu giá cả phải lên đến 1000 linh thạch, một con số đã là quá lớn với một vò rượu, thế nhưng nếu nó thực sự rất ngon thì cũng đáng giá.
Thế nhưng, bây giờ có người nói với bọn hắn là 100 linh thạch chỉ mua đươc duy nhất 1 ly rượu, thật không thể tin nổi.
Nhìn vào ly rượu với không hơn 35ml nước rượu trong đó, bọn họ cảm thấy mình bị hố.
Thế nhưng lòng tin của đám người với chủ quán là quá lơn, họ tin rằng chủ quan đây không phải coi họ là dê làm thịt mà đơn giản là rượu này thực sự đáng với cái giá trên trời đó.
Dù gì thì trước khi phán xét một việc ngươi cần hiểu rõ nó đã, bây giờ thứ đám người cần là đánh giá của người kia về ly rượu này.
Thấy mọi người nhìn mình, người đó nuốt nước bọt, có trong lòng một chút áp lực nhưng phần nhiều là sự mong đợi.
Hắn tuy không thể gọi là một nhà phê bình rượu, thế nhưng với hơn 70 tuổi, con số tuổi được coi là trung niên ở đại lục, và tu vi là tu sĩ cấp 3, thì trong suốt cuộc đời hắn đã nếm qua vô số loại rượu, tuy không phải là cao cấp nhất, nhưng cũng có thể nói là một người tương đối am hiểu về rượu.
Đối mặt với ly rượu được coi là đắt giá nhất cuộc đời mình đến bây giờ, trong lòng hắn là một sự mong đợi.
Nếu loại rượu này đúng giá trị với số tiền đắt đỏ thì thật là một kinh hỷ lớn.
Gọi nó là kinh hỷ bởi vì, đối với một tu sĩ hầu như tất cả đều có hai mục đích sống đó là tu luyện và uống rượu, thế nên ngươi có thể dễ dàng tìm được những quán bán rượu trên bất kì đâu ở Thiên Lam đại lục, từ nhưng sa mạc khô hạn hay nhưng ngọn núi tuyết vĩnh cửu.
Thế nhưng có một điều, vì rượu rất quan trọng đối với tất cả mọi người, nên dẫn đến một hiện tượng.
Những loại rượu nổi tiếng thì chỉ tiêu dùng nội bộ, dùng để biếu tặng hay cho các ngày lễ của các tông môn đồng minh.
Nhưng loại rượu tuyệt hảo thông thường sản lượng rất ít, luôn ở tình trạng cung không đủ cầu, thế nên việc những tu sĩ có tu vi yếu thưởng thức được nó là điều không thể. Đơn giản là có tiền cũng không có ai bán cho ngươi.
100 linh thạch với 35ml, mức giá này đã có thể là coi là một loại rượu quý. Ngươi đó đang rất háo hức.
Thả người chìm đắm trong hương nồng của rượu Wishky, người đó từ từ nhấp lấy ly rượu nhỏ.
Mọi người cũng chăm chú quan sát phản ứng của hắn.
Đối diện với mọi người đang là một người đàn ông rơi vào trạng thái ngốc trệ sau khi uống ly rượu.
Nhưng thật ra là người đó đang chìm ngập trong ý cảnh mà ly rượu này mang lại.
Trong ý cảnh này, người đó như trở thành một hạt giống lúa mạch, trải qua quá trình hấp thu dưỡng chất nảy mầm dần dần thành một cái cây giữa một cánh đồng lúa mạch mênh mông bát ngát.
Tiếp đó là được những người nông dân cần cù gặt hái khi đến vụ mùa, trải qua sự sàng lọc kỹ càng.
Tiếp theo là quá trình nên men công phu và đầy phức tạp để tạo ra những giọt rượu chất lượng.
Cuối cùng, hắn cảm thấy như mình được mang ra đặt đến trước mặt của một người đàn ông.
Không phải chính bản thân của hắn thì còn ai vào đây nữa,
Bản thân của hắn uống ly rượu, ý cảnh cũng kết thúc, ý thức của hắn cũng từ từ trở lại thân thể.
Người này thật ngạc nhiên, vừa rồi là?
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này chắc chắn vừa rồi bản thân mình bị chìm vào ý cảnh mà ly rượu này mang lại, hắn như trở thành một cuộc đời của một hạt lúa mạch. Từ lúc khi còn là một hạt giống đến kết thúc trở thành một phần của ly rượu ngon.
Không kịp chờ đợi mà nhấp thêm ly rượu lần nữa, lần này tinh thần của hắn cũng không bị lôi vào ý cảnh như vừa này, dười như chỉ có lần đầu tiên thưởng thức mới có thể cảm nhận được cảm giác đó.
Tinh thần không bị phân tán, hắn cũng có thời gian để cảm nhận toàn bộ hương vị mà ly rượu mang lại.
Cảm giác đầu tiên đó chính là đây là một loại rượu mạnh.
Với độ cồn 30-40 độ thì Wishky ở Thiên Lam đại lục đã có thể là nằm trong những loại rượu có độ cồn mạnh nhất.
Đến đây có lẽ có một số người nghĩ rằng Duy Thiên có phương pháp tinh luyện nên độ cồn trong rượu cao hơn những loại rượu khác.
Câu trả lời là không phải như vậy, đúng là nhìn sơ qua Thiên Lam đại lục mang hơi hướng cổ đại, thế nhưng với một thế giới mà rượu có một vị trí đặc thù như vậy, trong suốt ngần ấy năm, cũng có vô số thiên tài trong ngành ủ rượu được sinh ra.
Thế nên việc nâng cao độ rượu cũng không phải là việc xa lạ.
Thế nhưng nó vẫn có những vẫn đề xảy ra, ví dụ như việc giấu nghề, hay đơn giản là truyền thừa bị đoạt tuyệt khiến cho rượu ngon ở Thiên Lam đại lục tu về số lượng không thua kém như đa phần đều năm trong tay các thế lực lớn.
Còn nói về độ cồn của rượu, hãy thử tưởng tượng ở thế kỷ 21 này, người ta có thể dễ dàng tinh luyện rượu lên đến hơn 90 độ một cách dễ dàng, thế nhưng rất ít người uống đồ uống có cồn với độ cồn cao. Hay là việc ăn cay, hay dùng ngọt, đơn giản mà nói nó phụ thuộc vào khẩu vị chung của mỗi người. Dĩ nhiên luôn có một mức phù hợp với đa số mọi người.
Thế nên không phải cứ độ cồn của rượu cao là sẽ được mọi người yêu thích.
Wishky, một loại rượu tràn ngập hương vị, khiến cho bất kỳ ai thưởng thức nó cũng đều phải thốt lên tán thưởng kiểu “ Ngon đấy” hay “ Đây thực sự là một kiệt tác.”
Thật sự thì nếu để miêu tả hương vị của Wishky thì chỉ dùng một vài từ là không thể làm được điều đó, đơn giản là Wishky mang lại quá nhiều hương vị cho người dùng nó.
Wishky nó có thể mang cho mình một vị đặc chưng như vị khói, vị hoa quả, vị vani, vị hạt dẻ.
Thế nhưng loại Wisky “ tràn ngập hương vị” lại có thể mang cho mình vô số những hương vị khác nhau.
Các hương vị phức tạp này hoà quyện với nhau theo những tiêu chí riêng biệt, đó là loại thùng dùng để ủ, thời gian mà rượu đã cất hay là nhiệt độ,…
Tất cả những thứ đó đều có thể khiến một chai wisky trở lên nổi bật trong vô vàng các loại rượu khác.
Duy Thiên tuy có thể nói là copy loại rượu hảo hạn này ở trái đất, nhưng cũng không hoàn toàn rập khuộn, hắn đã cố gắng tinh chỉnh cho phù hợp với khẩu vị của con người ở thế giới này.
Hơn thế nữa, Thiên Lam đại lục là nơi thảo dược phát triển đầy mạnh mẽ và nhiều chủng loại, thế nên Duy Thiên đã mất rất nhiều thời gian để có thể mang lại hương vị này cho thực khác.
Nói đến Wishky, có vô vàng hương vị cho người ta chọn lựa, thế nhưng Duy Thiên muốn mang lại hương vị đất trời cho thực khách.
Đó là sự kết hợp giữa hương thơm ngào ngạt của cỏ cây, hương mát dịu của sinh mệnh nguyên dịch, sự ngọt ngào của mật ong và nhiều hơn thế nữa.
Nó khiến người uống có cảm giác như mình đang đứng giữa một thiên nhiên rộng lớn, xung quanh được bao bọc bởi cây cối, hoa cỏ và những điều kỳ thú.
Một ly wishky nhỏ rất nhanh bị thực khách dùng hết, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ thoả mãn, dư vị bất tận của loại rượu mới này vẫn không ngừng khiến hắn cảm thấy thèm thuồng.
100 linh thạch quả là rất đáng giá.
Cũng không cần hỏi xem hương vị của Wishky như thế nào, mọi người ở trong quán nhìn thấy vẻ si mê của người đó cũng đều tin chắc rằng đây thực sự là một loại rượu tuyệt vời.
Những món ăn kèm rượu vẫn tiếp tục được bưng ra, càng ngày càng nhiều người được tận hưởng hương vị thiên nhiên vô tận của Wishky mang lại.
Tất cả cũng đều cảm thấy thật đáng giá, bọn họ cảm thấy mình thật may mắn vì mình có thể thưởng thức loại rượu quý giá này.
Đó là những người ở trong quán khây khoả thương thức cảm thấy viên mãn, còn những người không được uống kia cảm giác như mình bị t·ra t·ấn.
Đây mới là buổi sáng, thế nhưng hương thơm lan toả của Wishky từ quán ăn Đại Phúc đã làm cho con sâu rượu của những người đi đường trối dậy đầy mạnh mẽ.
“ mẹ nó đây là rượu gì mà thơm thế.” Một người đang chú tâm luyện công phàn nàn.
“ Ai thất đức mà mới sáng sớm đã dùng hương rượu t·ra t·ấn mọi người?” những tiếng than trời trách đất nhưng vật xuất hiên không ngừng ở gần xunh quan quán ăn Đại Phúc.
Một số người không chịu được nhanh chóng đưa ra quyết định sáng suốt.
“ Không được, tâm ma đang quẫy nhiễu, nhất định phải đi tận diệt tâm ma,” nói xong người này lại vội vã chạy đến chô đầu nguồn của hương thơm.
“ Nghe nói quán ăn này rất đắt, nhưng rượu này…” cắn rằng một người hạ quyết tâm tiến vào quán ăn Đại Phúc
Việc cho dẫn đến giống như có một đoàn người không cùng mà hợp, cùng nhau tiến về quán ăn Đại Phúc.
Không chỉ vậy, ở gần Thiên Phương Lâu lúc này, những người đang định đến đây dùng bữa cũng đều đồng loạt dừng bước lại, bọn họ nhìn sang nhau, sau đó cùng nở một nụ cười. Không cần nói một câu, đám người tự động chuyển hướng sang con hẻm bên cạnh, nơi mà quán ăn Đại Phúc đang trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Wishky cứ thế mà khiến quán ăn Đại Phúc phát hoả thêm một lần nữa.
Quán ăn Đại phúc trở nên náo nhiệt, đông khách, đồng nghĩa với việc hắn đã chiếm lấy một lượng lớn khách hàng ở đế đô, điều đó đồng nghĩa đã động đến lợi ích của một số người. Và Người thiệt hại nhiều nhất có lẽ chính là Thiên Phương Lâu.
Từ ngày mà việc làm ăn của quán Đại Phúc trở lên khấm khá, doanh thu của Thiên Phương Lâu đã giảm đi 20%.
Tuy quán ăn Đại Phúc bây giờ chỉ có thể bán những đồ ăn với nguyên liệu phổ thông, nhưng điểm lợi của nó là giá không quá đắt, nhóm khách hàng chủ yếu là các tu sĩ cấp thấp, thế nhưng đại lục này thứ không thiếu nhất đó chính là kẻ yếu. Thế nên đây có thể coi là miếng bánh to nhất.
Về cơ bản mà nói, một thế lực to lớn như Thiên Phương Lâu có vô vàng cách chèn ép đối thủ cạnh tranh với mình, ngay cả khi quán ăn Đại Phúc thể hiện ra sự không bình thường của mình đó là trận pháp diệt sát tu sĩ cấp 7.
Thế nhưng, Thiên Phương Lâu ở đế đô của Hoả Vân quốc cũng chỉ là một chi nhánh, thế nên có rất nhiều thủ đoạn không thể thoải mãi thực hiện.
Lam Ngọc tiểu thư đã trở lại tổng bộ, việc làm ăn của quán tiếp tục được giao lại cho một lão giả. Người này rất ít xuất hiện trước mắt công chúng nhưng mọi người đều có thể biết rằng thực lực của hắn không tầm thường.
Để đối phó với quán ăn Đại Phúc, Thiên Phương Lâu thực hiện một biện pháp rất hữu hiệu.
Sẽ chẳng điều gì tồi tệ hơn khi thực khách bị g·iết c·hết bởi chính món ăn mình ăn.
Nghe qua thì có vẻ là vu oan hãi hại, nhưng thực chất là đúng vậy, ngươi lại nghĩ một thế lực lớn thì phải công bằng đối đãi với ngươi hay sao.
Quán ăn Đại Phúc đang rất não nhiệt, toàn bộ bàn ăn đã bị lấp trống, những tiếng trò chuyện vu đùa khiên không khí thật vui vẻ.
Không ai nghĩ rằng trong bầu không khí này sẽ xảy ra một t·ai n·ạn c·hết người.
Chỉ thấy tại một bàn nằm gần trong góc của quán ăn, đây là nhóm 4 người đi cùng nhau.
Món ăn được đưa lên, bọn họ vui vẻ dùng bữa và hết lòng khen ngợi, dường như không hề quan tâm một trong số họ sắp sửa bỏ mạng.
Đúng vậy, đây là đám người được Thiên Phương Lâu dùng để hãm hại quán ăn Đại Phúc.
4 người đang dùng bữa vui vẻ, thì một trong số đó có biểu hiện không tốt, chỉ thấy người này sắc mặt dần trở lên xanh xao, hắn bắt đầu n·ôn ó·i và cuối cùng gục ngã xuống đất, người này cứ vậy mà đơn giản c·hết tại quán ăn.
Chưa kịp cho mọi người có thời gian phản ứng, bên ngoài đã có một nhóm quan binh xuất hiện.
“ ta nhận được một cáo trạng, đồ ăn của quán ăn này khiến cho người ăn bị n·gộ đ·ộc c·hết. Một tên linh nói với đám người.
Mọi chuyện diễn ra quán nhanh, n·gười c·hết còn chưa kịp lạnh xác thì quan binh đã ập đến, dường như bọn hắn chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra và dồn dập vậy chỉ là để quán ăn không kịp phản ứng.
Nhìn những người quan binh này như là có ý đồ mà đến, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này không bình thường, đây là có người lên kế hoạch vu hãm cho quán ăn.
Biết là thế, nhưng có thể làm sao được? Người là c·hết thật, binh linh cũng chỉ làm theo nhiệm vụ của mình thôi. Cũng không phải là cửa hàng của mình nên cần gì phải bận tâm.
Một người nhanh chí gọi thêm cho mình một ly rượu, đám người thấy vậy cũng tìm chỗ cho mình, nhanh tay điểm thêm vài phần rượu chờ đợi màn kịch sắp diễn ra.
Đám lính hùng hổ lao vào giống như một bây châu chấu đói khát phá tan ruộng đồng, đây là muốn đập phá quán chứ chẳng một chút giống đơn thuần là đến điều tra.
Thế nhưng ý định đó của bọn hắn cũng không thể thực hiện vì lúc này Duy Thiên đã xuất hiện, bên cạnh hắn là Ngọc Nhi xinh đẹp.
Thấy dự định của mình không thể thực hiện, đám lính cũng không tỏ ra quá thất vọng, có lẽ là ngay từ đầu bọn hắn đã đoán được dự định đập phá quan của mình không thể nào thành công.
Lúc này, người dẫn đầu của đám linh đứng lên phía trước ôm quyền nói.
“ tại hạ là bộ đầu của nha môn ở đế đô, nghe có người báo cáo ở quán ăn xảy ra một vụ n·gộ đ·ộc dẫn đến c·hết người, tại hạ phụ trách điều tra việc này, mong công tử phối hợp điều tra.”
Duy Thiên là chủ quán, thế nên hắn cũng biết đầu đuôi câu chuyện mặc dù không tận mắt chứng kiến, hắn cảm thấy, đây đơn giản là ăn c·hết người thôi, không có chút gì lớn.
Ngay từ đầu, những người này không hề một chú dấu diễm việc này là âm mưu, một âm mư vu oan dáng hoạ cho quán ăn.
Không hoảng loạn, trong lòng Duy thiên còn có một chút mong đợi, không biết bọn hắn sẽ dùng cách gì để vu oan cho hắn.
“ dĩ nhiên, là một công dân 3 tốt của đế đô, ta tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp điều tra.” Duy Thiên trả lời.
Thấy Duy Thiên không phản đối, đám người thở phào, mọi chuyện đang đi đúng kế hoạch.
Tiếp đó là công việc điều tra, công việc này cần nhân sĩ chuyên nghiệp, đám người đợi một lúc, vị pháp y cuối cùng cũng đến.
Vị pháp y nào cũng được coi là có tiếng trong việc điều tra, thế nên nghiệp vụ trông rất chuyện nghiệp.
Mọi việc diễn ra nhanh chóng, n·ạn n·hân được xác nhận là t·ử v·ong do n·gộ đ·ộc, còn có phải n·gộ đ·ộc thức ăn hay không cần phải từ từ điều tra.
Để xem một loại thức ăn có độc hay không, cách hữu hiệu nhất có lẽ là tự mình ăn chúng, thế những lấy thân thử độc thật không mấy ai làm được.
Thế nên người ta phát minh ra ngân châm, chỉ cần chấm một cái, nhìn vào sự biến đổi của ngân châm mà có thể dễ dàng xác địch món ăn có độc hay không mà không hề cần lấy mạng ra thử.
Thế nhưng ngân châm cũng không phải toàn năng, vẫn tồn tại một số loại độc đặc biệt mà đến cả những người dùng ngân châm có kinh nghiệm nhất cũng không thể phát hiện.
Là một nhân sĩ chuyên nghiệp, vị pháp y này có cách để khắc phục điều này.
Lấy ra một con “ cầu cầu” một hung thú đặc biệt trông rất dễ thương, nó có một bộ lông trắng đẹp đẽ, thân hình tròn tròn, đôi mắt long lanh long lanh đáng yêu.
Cầu cầu, một loại hung thú đặc biệt và quý hiếm. không sở hữu một chú năng lực t·ấn c·ông nào, nhưng chúng nó luôn là môt bảo vật bị người khác săn tìm vì vẻ ngoài dễ thương và khả năng đặc biệt, nhận biết độc.
ở trạng thái bình thường, cầu cầu có cho mình một bộ lông màu trắng đẹp đẽ, thế như khi rời vào trạng thái trúng độc, dù chỉ dính loại độc tố yếu nhất, chúng cũng thay đổi màu sắc bộ lông. Màu của bộ lông càng đậm thì độc tố càng nặng.
với khả năng nhân biết độc và gần như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi các loại độc tố, thế nên chúng được dùng để kiểm tra đồ ăn cho vua chúa, quý tộc, hay thậm chí cảnh báo tu sĩ khi cùng họ tham gia chiến đấu.
Cầu cầu ra trận, nhưng món ăn trên bàn của bốn người kia lần lượt bí nó từ từ ăn.
Đầu tiên là món rau muống xào tỏi, cầu cầu cũng không một chút thay đổi.
Tiếp đó là món gà nướng nguyên con cũng không khiến bộ lông của cầu cầu thay đổi, ngược lại nó còn tỏ ra rất thích thú với món ăn này, có lẽ là món ăn này rất phù hợp với khẩu vị của nó.
Người pháp y thấy cầu cầu ăn uống ngon lành thì giơ ngón tay cái về phía Duy Thiên, là chủ nhân của cầu cầu, hắn biết khẩu vị của nó kém chọn ra sao, nhưng ngày hôm nay lại tỏ ra vui vẻ khi thưởng thức món ăn của quán này, điều này cho thấy tay nghề của quán ăn này rất bất phàm.
Là một người pháp y, hắn luôn luôn bận rộn với công việc, thế nên cho dù là quán ăn Đại Phúc có 2 lần 3 lượt phát hoả thì người này cũng không hề hay biết. Hắn cũng không biết sự kiện lần này là có người sắp đặt hám hại quán ăn.
Cầu cầu đang rất vui vẻ thưởng thức, thì màu sắc của món ăn dần dần thay đổi, mới đầu là một màu trắng tinh thì bây giờ đã chuyển sang màu tím.
Món ăn có độc, đã được tìm thấy.
Thế nhưng cũng không dừng lại ở đó, đợi một thời gian cho màu lông của cầu cầu trở lại màu sắc bắt đầu, nó lại tiếp tục nếm tiếp những món còn lại.
Thế nhưng ngoài món vừa rồi ra thì không có một món ăn nào khác có độc.
Nhìn vào món ăn có độc đó, đám người không biết phải nói thế nào, bởi vì đó là món salat khoai tây mầm.
Nghe cái tên thôi là biết món ăn dùng nguyên liệu để làm ra đó chính là khoai tây mầm.
ở trái đất, khoai tây mầm đã có thể coi là một c·hất đ·ộc có thể dẫn đến c·hết người, huống chi đây là Thiên Lam đại lục, một nơi nguyên liệu có thể mang bất cứ đặc tính nào.
Loại khoai tây dùng để làm salat này cũng không phải là một loại khoai tây bình thường, chúng là một loại khoai tây độc.
Khoai tây độc, một loại nguyên liệu phổ thông cấp độ 1 nhưng lại tương đối dễ dàng có thể thu hoạch, ngay cả những người bình thường cũng có thể thu hoạch nó.
Bởi vì ở môi trường tự nhiên có rất ít động vật coi nó là đồ ăn.
Với việc mang trong mình mông loại độc tính mạnh, khoai tây độc loại tên nó ra khỏi 99% thực đơn của những loài khác.
Và nếu là khoai tây độc đã nảy mầm, thì hầu như tất cả các loại động vật đều xa xa tránh chúng.
Tuy nhiên có một loài vẫn coi nó là một loại thức ăn mỹ vị, đó chính là loài người.
Các đầu bếp chỉ cần chính xác loại bỏ đi phần lớn độc tố của nó, thì khoai tây độc từ một nguyên liệu bất cứ con vật gfi cũng hắt hủi trở thành một cao lương mỹ vị.
Nói là loại bỏ đi phần lớn độc tố, đó là vì với những người đầu bếp có tay nghề cao, bọn họ có thể dễ dàng loại bỏ hoàn toàn độc tố của chúng khi chế biến, thế nhưng điều đó lại là phản tác dụng, món ăn lại trở thành một món khoai tây bình thường.
Có thể nói ranh giới giữa sự bình thường, mỹ vị và c·ái c·hết cũng không quá xa vời nhau.
Với món salat khoai tây độc mầm, Duy Thiên sử dụng nguyên liệu là những củ khoai tây độc đã nảy mầm, độc tố của chúng nhiều hơn, vì thế việc chế tác đòi hỏi tay nghề của đầu bếp cao hơn đáng kể, thế nhưng đi kèm với đó là món ăn làm ra sẽ ngon hơn rất nhiều so với cùng cách làm với nguyên liệu chỉ là khoai tây độc
Việc món salat khoai tây độc mầm này có độc là chuyện hoàn toàn bình thường, bây giờ việc cần xem xét là món ăn này có chế biến đúng cách để khoay tây độc mầm có độc tố phù hợp với tiêu chuẩn.
Cầu cầu lần nữa ăn lại món salat khoai tây độc mầm, nhưng lần này nó chú tâm thể nghiệm độc tính của món ăn mang lại.
Cầu cầu đổi màu, vị pháp y cũng cẩn thân quan sát màu sắc của nó, cuối cùng hắn cho ra kết luân.
“ Món ăn hoàn toàn phù hợp với độc tính cho phép.”
Vị pháp y này cũng cẩn thận k·hám n·ghiệm t·ử t·hi một lần nữa, hắn cũng nói ra kết luận của mình.
“ người này quả thực là n·gộ đ·ộc độc tố của khoai tây độc dẫn đến cái chế.”
Kết luận mâu thuẫn của pháp y khiến đám người ăn dưa cảm thấy rối não.
Là sao. Nói người kia c·hết vì độc, sau đó lại nói độc không đủ gây c·hết người.
“ ta hiểu rồi, là người này đã uống độc tố chiết xuất từ khoai tây độc để t·ự s·át.” Một người nói ra suy đoán của mình.
“ không phải, ta cảm thấy người này trước đó đã ăn khoai tây độc, đến quán ăn lại ăn thêm nữa lên lượng độc vượt quá liều lượng cho phép.” Một người khác không cho là đúng nói ra suy nghĩ của mình.
Hai người trên nói cũng rất hợp lý, nhưng rất nhanh bị pháp y bác bỏ.
Không thể nào, ta đã xem t·hi t·hể người này, lượng độc tố của khoai tây độc trong người này ở mức cho phép.
Vừa nói, hắn vừa cho người xem cây kim ngân châm vừa đâm vào thân thể người đó, cây kim chuyển màu nhưng màu sắc cũng không qua đậm, đây là biểu hiện của trúng độc nhẹ.
Vụ án cứ như vậy mà rơi vào bế tắc, đây chính là điều mà bọn họ mong đợi.
Chế tạo ra một vu án không thể phá giải, sau đó tung tin đồn, ăn đồ ăn ở quán ăn Đại Phúc dẫn đến c·hết người, việc này sẽ là một đòn cực mạng đến uy tín của quán.
Mặc dù nói món salat của quán ăn Đại Phúc là hợp lệ, thế nhưng có người ăn món đó c·hết cũng là sự thật.
Mà cái gì không biết lại càng đáng sợ, ngươi không sợ đang ăn thì đột nhiên lăn ra c·hết sao.
Nói chung, thì vụ án này nếu không thể phá, thì đây sẽ là một đòn cực mạnh giáng vào uy tin của quán ăn.
Không thể đưa ra kết luận, pháp y dự định chuyển giao vụ án cho nha môn,
Thở dài, hzzz, lại thêm một vụ án không thể phá vỡ nữa hắn gặp phải, dù rất muốn nỗi lực thế nhưng hắn cũng lực bất toàn tâm.
Duy Thiên cũng nhận ra kế hoạch của đám người, nước bẩn đã dội nên người hắn, bây giờ xem hắn có thể rửa sạch hay không.
“ chậm đã” Duy Thiên không nói câu này.
Chưa kịp để hắn mở miệng, đã có người nhanh hơn hắn.
Đó là một lão giả ngồi trong góc quán ăn, hắn đã chú tâm quan sát mọi việc diễn ra từ đầu đến cuối, và khi thấy đám người định đi thì mới lên tiếng.
Thấy người đoạt sự chú ý của mình, Duy Thiên cũng không vội vã, hắn muốn xem lại là ai nữa đây.
“ ta biết người này tại sao c·hết. “ Người này nói ra câu nói kinh người.
Phải biết vị pháp y nổi tiếng dùng đủ biện pháp cũng không dám đưa ra kết luận, vậy mà người này chỉ ngồi một chỗ từ đầu đến cuối mà dám nói ra mình biết nguyên do.
“ Lão gia, ngươi cũng không thể nói bừa, đây là làm rối người thi hành công vụ.”
không quan tâm lời cảnh cáo của tên bộ đầu, lão giả tiếp tục mở miệng.
“ người này c·hết do c·hất đ·ộc của khoai tây độc, và đĩa salat khoai tây độc đó cũng không hề có vấn đề.”
Vâng, một câu nói mà ai cũng biết, đó không phải câu nói vừa rồi của vị pháp y hay sao, có cần ngươi phải nhấn mạnh lại không?
Nhấn manh? Nhấn manh? Một số ngươi hình như đã hiểu gì đó.
Không để mọi người mù đoán, lão giả tiếp tục lên tiếng.
“ Món ăn không có vẫn đề, nhưng người này có vẫn đề.”
Thấy có người nói ra huyền cơ, tên bộ đầu có vẻ chột dạ nhưng hắn vẫn mạnh mẽ phản bác.
“ Vẫn đề gì, ở đâu ? vẫn đề chỗ nào? Là người này là đàn ông hay là vì hắn tu vi thấp?”
Không quan tâm thái độ của tên bộ đầu, lão giả tiếp tục giải thích.
“ ta biết có một chứng gọi là dị ứng ( mẫn cảm) một số người bị bệnh này sẽ phản ứng mãnh liệt với một số thứ cụ thể, theo ta thấy người này mắc chứng dị ứng đó, và thứ hắn dị ứng đó chính là khoai tây độc, thế nên cho dù không đủ lượng độc nhưng vẫn có thể khiến hắn c·hết.”
Tên bộ đầu sắc mặt không mấy tốt đẹp, có lẽ sự thật đúng là bị lão giả đó nói ra, không thể thế được hắn nhanh chóng bổ cứu.
Ngươi là ai? Ngươi nó có bệnh này là có sao? Ngươi bảo bệnh dị ứng, đó là bệnh gì? Ở đây có ai từng nghe qua tên của bệnh đấy chưa? Ngươi cho rằng ngươi là thần y nên thích nói gì thì noi sao.
Quả thật, không chỉ những người ở đây, mà có lẽ là hầu như tất cả mọi người ở đại lục này đều chưa từng nghe thấy tên bệnh đó.
Vuốt vuốt râu, lão giả từ tốn thừa nhận.
“ không sai, người đời gọi ta là thân y, xin tự giới thiệu ta là Ngô Lai Châu.”
Đám người hết sức im lặng, cái tên Ngô lai Châu có thể nói không một ai không biết.
Lão giả nói ra tên mình đám người ở đây cũng sực người bừng tỉnh.
“Là thần y, thần y Ngô Lai Châu” đám người gào thét như gặp được thần tượng của mình.
Hồ Nam, hắn đã quyết tâm không những phải sống mà còn sống tốt.
Ngay cả khi hắn đã giả điên giả dại để trốn tránh, thì đám người vẫn không bỏ qua mà tìm đến hắn, điều đó có nghĩa là gì, có nghĩa là cho dù hắn làm gì thì vẫn luôn có người muốn mạng của hắn, bọn họ không tự ra tay đơn giản chỉ là muốn thấy hắn tự kết liễu bản thân mình.
Nhưng Hồ Nam chắc chắn sẽ không để bọn họ toại nguyện, hơn nữa hắn còn phải sống thật tốt để chọc tức những người đó.
Rời khỏi bãi rác, hắn bắt đầu công cuộc xin việc của mình.
Từ là thánh tử của Phong Dực Môn, Hồ Nam không chỉ biết mỗi tu luyện, ngoài ra hắn cũng học được những thứ mà một công tử hay học, đó là cầm kỳ thi hoạ.
Tuy không thể gọi là xuất chúng nhưng cũng có thể coi là một tú tài, hắn nhắm đến những công việc như quản lý sổ sách, viết chữ, hay ca hát, kể truyện ở trong tửu điếm.
Thế nhưng thứ hắn nhận lại chỉ là những lời từ chối vì chẳng có một chủ quán nào muốn nhận một tên ăn xin.
Nhận ra vẫn đề, Hồ Nam ra sông tắm rửa bản thân, hắn cũng không quên mà tiện tay trộm cho mình một bộ đồ mới.
Sau khi đã làm sạch bản thân và khoác lên mình một bộ đồ mới, có thể nhìn thấy hắn trở nên dễ nhìn hơn đáng kể.
Tuy không thể so với vẻ điển trai trước kia, nhưng bây giờ Hồ Nam cũng có thể xem là một người đàn ông trung niên có phong độ.
Tiếp tục công cuộc tìm kiếm việc làm, lần này có vẻ khả quan hơn khi đã có một số tin hiệu tốt, không phụ sự mong đợi, đã có một quán đồng ý nhận hắn vào làm.
Đó là một quán bán vải vóc, chủ quán nhận Hồ Nam vào làm nhân viện.
Tưởng chừng rằng công cuộc tìm việc của hắn sẽ kết thúc tốt đẹp, thế nhưng chưa kịp vào làm thì chủ quán lại thông báo không nhận hắn nữa, người này cũng không đưa ra một lý do gì.
Không bỏ cuộc, Hồ Nam tiếp tục tìm kiếm công việc, thế nhưng việc trước đó lại tiếp tục diễn ra, một số quán đã đồng ý cho hắn làm việc thế nhưng không hiểu vì sao sau đó lại thay đổi quyết định.
Một vị chủ quán thấy hắn đáng thương liền tiết lộ nguyên do.
“ Không biết cậu đã đắc tội ai, nhưng vừa rồi có người đến cảnh cáo không cho nhận câu, ta không thể đắc tội đám người đó nên đành để cậu chịu thiệt.”
Lời nhắc nhở thiện ý của chủ quán khiến Hồ Nam nhận ra vẫn đề, hắn đã nghĩ quá đơn giản, đám người đó có thể nào nhìn hắn tốt.
Rời khỏi cửa hàng, trời bắt đầu mưa như tâm trạng của Hồ Nam lúc này, không có một chút ánh sáng nào nữa cho cuộc đời của hắn.
Hồ Nam đi trong mưa, hắn cảm giác cuộc sống này thực sự quá khó khăn, cảm giác bị người khác nhằm vào, bị sỉ nhục, bị khinh bỉ thật tồi tệ.
Cầm thanh kiếm gãy trên tay, Hồ Nam lại nghĩ đến chuyện t·ự s·át, nhưng rồi hắn lại cất nó đi, Hồ Nam vẫn là không t·ự s·át nổi, hắn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến c·ái c·hết.
Ngồi vô định tại một góc phố, chẳng quan tâm những hạt mưa ngày một nặng hạt rơi xuống người, Hồ Nam như một người không còn mục tiêu sống.
Thẫn thờ nghĩ lại những kí ức đẹp đẽ ở Phong Dực Môn, nghĩ lại những lần được người khác chú mục, hắn lại nghĩ đến tình cảm của tông chủ đối với hắn như chính là đối với một người con trai, nước mắt của Hồ Nam chậm rơi nhưng cũng rất nhanh biến mất theo những giọt nước.
Tưởng chừng Hồ Nam hắn sẽ phải ngồi chịu cơn mưa này đến khi nó kết thúc thì hắn cảm giác trời bỗng dưng không còn đổ mưa, không phải, đó là có một chiếc ô đã che cho hắn.
Ngước mắt lên nhìn, một cô gái xuất hiện trước mắt hắn, một câu nói cũng được người cô gái đó nói ra.
“ Ngươi không sao chứ?” cô gái che dù cho Hồ Nam, nàng ân cần hỏi hang hắn.
Trong một buổi trời mưa, hai người vô tình gặp nhau, đó có thể là tín hiệu cho thấy một mối tình sắp bắt đầu.
Thế nhưng hắn cũng không phản ứng lại sự hỏi han ân cần đó, tiếp tục đứng dậy hắn lại muốn trở lại bãi rác xưa cũ.
Bước đi, bước đi, để mặc người con gái đó ở lại
“ Sao ngươi lại có thể thô lỗ đến như vậy?” cô gái tức giận
Hắn cũng không để ý đến những lời cô gái nói, Hồ Nam tiếp tục bước đi.
Nhưng rồi Hồ Nam bất ngờ ngã xuống đất, thân thể ốm yêu dầm mữa đã khiến hắn ngất xỉu.
chương 6k từ, nay đi nhanh quá không có thời gian đứng lại sửa sai luôn
thế nên sẽ có nhiều lỗi sai chính tả, mai cố gắng đi nhanh mà cẩn thận xem sao.