Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quán Ăn Ở Dị Giới

kkk




kkk

Đám người im lặng,

Tất cả mọi người đều hướng sự chú ý của mình về phía Duy Thiên.

Đặc biệt là hai cha con Bảo Bảo, ngay lúc họ đã suy nghĩ được mất, lấy hết dũng khí để đưa ra quyết định thì chàng thanh niên trước mặt lại ngăn bọn họ này, hai người không khỏi thắc mắc xem Duy Thiên có việc gì.

Không chỉ mỗi hai người, mà có thể nói là tất cả những người ở đây đều cảm thấy thắc mắc với việc làm của Duy Thiên.

Thấy mọi người nhìn mình, hắn cũng không xấu hổ, cười cười, Duy Thiên nói ra ý định của mình.

“ Hahahaaaa, cũng không có gì, ta chỉ định nói là bệnh này ta cũng có thể chữa?”

À, à, thì ra là vậy, hoá ra chủ quán muốn nói là bệnh này hắn cũng biết cách chữa.

Nhưng khoan, bọn họ vẫn chưa hiểu lắm, đám người vẫn cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, Ruốt cuộc ngươi ngăn cản hai cha con bọn họ lại chỉ để nói ngươi cũng có thể chữa hay sao? Đây là một việc hoàn toàn không cần thiết.

Ngươi mà hai cha con bọn họ tìm đến là người có vẻ là Thần Y kia chứ đâu phải ngươi, mặc dù chưa một ai dám đảm bảo thân phận của hắn, thế nhưng trong tay cầm lệnh bài của Dược Y Các thì thân phận cũng không hề bình thường.

Người này cũng nói có thể chữa bệnh cho cô bé. Tuy là kèm theo điều kiện, thế nhưng mọi người ở đây chắc chắn rằng sẽ không có bất bì một ai có thể cự tuyệt điều kiện đầy tuyệt vời đó.

Đám người thấy đó không phải là điều kiện, ngược lại nó lại là một cơ duyên to lớn.

Chữa bệnh không những không tốn tiền, mà giờ lại được gặp cơ duyên này, có thể nói rằng cô bé này thật quá là may mắn.

Thế nhưng, đó cũng chỉ là những suy đoán của những người ngoài cuộc, những người không hề hay biết căn bệnh của Bảo Bảo mắc phải nghiêm trọng đến cỡ nào,



Đám người chẳng một ai ngạc nhiên khi Duy Thiên nói ra mình có thể chữa khỏi căn bệnh mà Bảo Bảo mắc phải, vì tất cả đều cho rằng cô bé chỉ mắc một loại bệnh tương đối hiếm gặp và cơ duyên xảo hợp chủ quán biết được cách điều trị căn bệnh này.

Thế nhưng những người trong cuộc, cụ thể hơn đó là Bảo Bảo và cha của nàng, hai người, à quên còn vị Thần Y bí ẩn, ba người đều biết rõ ràng về căn bệnh này.

Căn bệnh này hiếm gặp sao? Đúng vậy, thật sự đây là một trong những căn bệnh vô cùng hiếm gặp, không phải bất cứ vị thầy thuốc nào cũng có cơ hội thấy được nó, thế nhưng hiếm gặp không có nghĩa là nó ít người biết đến, trái lại, chỉ cần nói ra tên, tin rằng không một ai mà chưa từng một lần không nghe qua nó.

Đơn giản là căn bênh này được coi là một trong mười án phạt nặng nhất trên Thiên Lam đại lục.

Phải nói sao ta?

Các ngươi nghĩ đâu là sự trừng phạt to lớn nhất dành cho một phạm nhân? Là c·ái c·hết sao?

Nếu như ngươi nghĩ c·ái c·hết là sự trừng phạt lớn nhất đối với với một người thì ta chỉ có thể nói “ Haha, đúng là một kẻ không biết gì?.”

Cái c·hết, không một ai có thể thoát khỏi, thế nhưng giữa một bên là an bình ra đi trong vòng tay của mọi người với một bên là chịu hết những sự t·ra t·ấn mà c·hết đi thì khác biệt rất là to lớn.

Đúng vậy, h·ình p·hạt cao nhất cho một người phạm nhân đó chính là khiến cho người đó sống trọng sự đau khổ của việc t·ra t·ấn mỗi ngày và c·hết đi trong những ánh nhìn bất lực của những người thân cận.

Và thứ độc mà Bảo Bảo trúng phải là một trong mười h·ình p·hạt độc ác nhất mà các đại tông môn dành cho những phạm nhân đặc biệt.

Mặc dù không biết Bảo Bảo đã làm việc gì mà khiến các thế lực đó nhẫn tâm hạ loại độc đầy kinh khủng đó đối với một đứa bé.

Thế nhưng Thần Y có thể chắc chắn rằng, cô gái này thực sự rất kiên cường,

Khi hắn bắt mạch cho nàng, hắn rất ngạc nhiên, mắc loại độc dược này, người mắc phải sẽ chịu sự t·ra t·ấn của hàn băng, khiến cơ thể lúc nào cũng chịu sự đau đơn đến từng cơn đau mãnh liệt, và kiến hô hấp người đó gặp cản trở… cứ thế, người trúng độc luôn phải chịu sự t·ra t·ấn trong ba năm mà c·hết đi.



Thế nhưng hắn có thể cảm nhận được. loại độc đó đã ở trong cơ thể của cô bé 4 năm, công thêm theo hắn chuẩn đoán, mặc dù không được chữa trị, Bảo Bảo vẫn có có thể tiếp tục sống sót thêm ít nhất 1 năm nữa.

Sống thêm 1 năm, nghe tưởng rằng đó là điều tốt, nhưng hắn cảm thấy nếu đứa bé này trong một năm đó không thể gặp được người có thể chữa khỏi thì đôi khi c·ái c·hết là một sự lựa chọn tốt hơn.

Nhìn cô bé trước mắt, một người luôn chịu sự t·ra t·ấn từ những cơn đau dữ dội, lại có thể lạc quan, dùng ánh mắt trông mong đầy mong đợi của mình nhìn về phía chủ quán, hắn nở nụ cười. cô gái này, hắn cứu chắc.

Mặc dù bth những người mắc loại độc này hầu hết là sự trừng phạt của các đại tông môn, tuỳ tiên cứu chữa sẽ đắc tội thế lực to lớn nào đó, nhưng Ngô Lai Châu hắn không hề sợ hãi, hắn có vốn liếng để làm điều đó.

Nhưng đó là chuyện sau này, trước mắt hắn muốn xem vị chủ quán trước mặt này có bản lĩnh gì mà dám nói ra có thể cứu chữa một trong 10 loại độc đứng đầu đại lục. phải biết mặc dù có thể cứu chữa, nhưng hắn cũng cảm thấy may mắn vì vừa rồi thứ nguyên liệu quan trọng nhất trong phương thuốc là Tuyết Linh Chi vừa được hoàng đế của đế quốc này đưa cho hắn.

Đây là trùng hợp sao? Không phải đây là chú định cô bé này sẽ trở thành đệ tử của hắn.

Mặc dù Ngô Lai Châu suy nghĩ là rất nhiều, nhưng thời gian cũng chỉ trải qua vài giây ngắn ngủi, đám người vẫn đang dùng ánh mắc hiếu kì của mình về phía Duy Thiên.

Tất cả mọi người muốn xem xem vị chủ quán này sẽ làm điều gì tiếp theo.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Duy Thiên hắn cũng không xấu hổ

“ Ta cũng có thể chữa, nhưng cũng có một điều kiên, cô gái này phải trở thành đầu bếp của quán ăn.”

Wowwww đám người cảm thán, đây là trực tiếp c·ướp người. bọn hắn vừa ăn dưa xong một vở kịch, giờ lại có một vở kịch khác cho bọn hắn xem.

Nhân sinh vốn tẻ nhạt, đi ăn một bữa mà còn được xem nhiều tiết mục như vầy thật quá đáng giá.

“Một bên là hư hư thật that Thần Y, bên còn lại là một vị chủ quán của một quán ăn thần bí, thân phân của cả hai đều không tầm thường, Bảo Bảo sẽ thuộc về tay ai, mời xem chương sau sẽ rõ.”



Ánh mắt mọi người nhìn về phía người vừa mở miệng, mẹ nó đây là tường thuật trực tiếp sao? Còn chương sau sẽ rõ, người là tiên tri hay sao mà chắc chắn như vậy?

Thấy mọi người dời ánh mắt sang mình, người đó cũng bối rối.

“ ta là một người kể chuyện, thấy bầu không khí như vầy nên bệnh nghề nghiệp tái phát, mọi người không cần để ý đến ta, cứ tự nhiên tiếp tục.”

“ Ngươi đừng cản ta, mẹ nó, ta phải đ·ánh c·hết tên sa điêu này” một người nóng tính bị đám người cản lại

Không phải sao, ngay cả những người trong cuộc còn chưa tỏ ý kiến, người ở đây đã bắt đâu biên chuyện, thật là không còn gì để nói.

Chuyện nhỏ qua đó qua đi, bầu không khí căng thẳng cũng quay trở lại, đám người rất muốn biết hai cha con Bảo Bảo sẽ trả lời như thế nào, bằng lòng mà nói, bọn họ cũng không hề coi trọng Duy Thiên khi so với người có thể là vị Thần Y.

“ chủ quán, những gì người nói là thật sự sao” cha của Bảo Bảo hỏi với một giọng không chắc.

Để nói hiểu rõ về loại độc dược mà Bảo Bảo mắc phải, hăn cũng tin rằng mình hiểu không ít, suốt 4 năm trời hắn cùng Bảo Bảo đi khắp thiên hạ tìm người cữu chữa nhưng đều thất vọng. Lần này khi Thần Y bảo có thể chữa thì hai cha con hắn đã rất vui.

Nhưng để nói người trước mắt này có thể chữa được không, nói thật hắn hoàn toàn không một chút tin tưởng. người bình thường sẽ chẳng thể nào tin một lão bản quán ăn có thể chữa bệnh.

Nhưng lỡ đâu đây là sự thật thì sao?

Mặc dù điều đơn giản hơn đó là để Ngô Thần Y chữa cho Bảo Bảo, nhưng điều kiện của hắn lại là muốn Bảo Bảo trở thành một thầy thuốc, thế nên tại sao lúc nghe những điều đó hai cha con Bảo Bảo lại có chút chần chừ, hai cha con hắn đã cũng hứa với nhau trở thành những đầu bếp xuất sắc nhất đại lục.

Lỡ đâu, lỡ đâu vị lão bản này thực sự có thể chữa khỏi bênh cho Bảo Bảo, như vậy Bảo Bảo vẫn có thể thực hiện ước mơ trù sư của mình.

“ Đương nhiên là thật.” Duy Thiên tự tin trả lời.

Thấy hắn tự tin như vậy, cả đám người cũng có chút tin tưởng người ngạc nhiên nhất chắc chính là Ngô thần y.

“ Mẹ nó, chủ quán này tự tin vậy sao, chẳng lẽ ta tính nhầm, nếu vậy tự nhiên chẳng phải sẽ mất một vị để tử tốt hay sao, không được, không thể để mọi chuyện diễn ra vậy được.