Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quán Ăn Ở Dị Giới

chương 24: thăm dò




chương 24: thăm dò

Món ăn được chế biến một cách tỉ mỉ được Duy Thiên cẩn thận đưa lên.

Ngay từ lúc Duy Thiên xuất hiện, vị thái tử đã không ngừng cẩn thận quan sát, đánh giá hắn.

Trong đôi mắt đầy xoả hoạt của thái tử, người chủ quán của quán ăn này là một chàng trai trẻ không mấy khiến người khác chú ý, hắn giống như một bất kì một ai mà ngươi có thể bắt gặp trên đường.

Thế những có một điều gì đó không đúng ở đây, một điều mà thái tử cảm thấy sai sai nhưng là sai chỗ nào thì hắn không thể nói rõ được.

Trầm tư suy nghĩ, thái tử vẫn không thể nghĩ ra đó là điều gì.

Linh cảm xuất hiện, thái tử đã biết điều gì khiến cho hắn có cảm giác không đúng, đó là người chủ quán này lại là tu sĩ cấp một.

Đúng vậy, thái tử rất ngạc nhiên, theo như tư liệu hắn cho người cẩn thận, tỉ mỉ thu thập được thì đúng ra người chủ quán này là không hề có tu vi thế nhưng bây giờ hắn có thể cảm nhận được người tu sĩ trước mắt là một tu sĩ cấp 1.

Đối với những người binh thường, thì việc Duy Thiên không có tu vi hay mang trong mình tu vi cấp 1 cũng đều không mấy quan trọng.

Không phải sao, ngay cả lúc Duy Thiên là một người trong mắt bọn họ thì trận pháp của quán cũng có thể diệt sát dễ dàng một tu sĩ cấp 7.

Chẳng lẽ Duy Thiên trở thành tu sĩ cấp 1 lại yếu hơn lúc trước?

Nhưng người trước mắt là một thái tử của một nước, so với những người binh thường, hắn có một góc nhìn hoàn toàn khác.

Thái tử ngạc nhiên không bởi Duy Thiên có thể tu luyện hay trong thời gian ngắn có thể trở thành tu sĩ cấp 1 mà bởi vì.

Ngay từ đâu khi biết sự xuất hiện của quán ăn, thái tử đã cho người điều tra lai lịch của quán, thế nhưng mặc cho hắn có điều tra, dò hỏi thì vẫn không bất một thế lực lớn nào thừa nhận, quán ăn này giống như đột nhiên xuất hiện, trước đó không một ai biết gì về quán ăn này.

Ngay cả người chủ quán cũng không thể điều tra ra thân thế bí ẩn của hắn.

Hắn còn nghĩ đây có thể đây là một nước cờ lớn của thế lực lớn nên bọn họ giữ kỹ, còn việc chủ quán không có tu vi là do người đó dùng vật gì đó ẩn dấu đi tu vi của mình khiến người khác không thể thăm dò.

Lại thêm trước giờ chưa một ai thấy chủ quán xuất thủ, bọn họ đều cho rằng người chủ quán này không muốn bại lộ công pháp của mình tu luyện.

Không chỉ riêng thái tử, mà hầu như tất cả những người điều tra về quan ăn đều có kết luận này do bởi thân thế bí ẩn và một vị chủ quán không có tu vi.

Thế nhưng bây giờ vị chủ quán đó lại biểu hiện ra tu vi là tu sĩ cấp 1, điều đó rất đáng để suy ngẫm.

Là vị chủ quán này điều chỉnh tu vi mình từ người bình thường sang tu sĩ cấp 1 hay sao, thật không cần thiết.

Vậy là người này là một người thường của một thế lực nào đó đẩy ra sau đó mới tấn thăng thành tu sĩ gần đây. Có lẽ cũng không phải vì chẳng ai mà giao một việc quan trọng đó cho một phàm nhân.

Ngày từ đầu, bọn họ vào trước làm chủ, cho rằng có thể mở quán ăn như vầy chắc chắn là có thế lực đứng sau,

Tất cả mọi người dường như vô tình quên đi một điều, một điều có thể khiến một người bình thường làm chủ quán ăn bất thường này.

Đó là truyền thừa.

cũng giống như tu sĩ cao cấp khi thọ nguyên gần hết hay gặp kiếp nạn, họ thường để lại truyền thừa cho hậu nhân hay người hữu duyên.

ở Thiên Lam đại lục, các đầu bếp truyền kỳ cũng để lại truyền thừa của mình đợi người hữu duyên.

Phải chăng, người chủ quán này có được truyền thừa của một vị đầu bếp truyền kỳ nào đó?

Thái tử cảm thấy suy nghĩ đó rất có khả năng, càng nghĩ hắn lại càng không thể vung điều đó ra đầu.

Dù là chuyện gì đi nữa, sau ngày hôm nay thái tử chắc chắn sẽ cho người điều tra kỹ càng hơn nữa về quán ăn theo hướng này, hắn thấy nếu suy nghĩ này đúng thật thì đối diện với hắn có thể là một cơ duyên to lớn nhất của cuộc đời của hắn.

Một truyền thừa mà trận pháp có thể diệt sát tu sĩ cấp 7, truyền thừa mà khiến người chủ quán này không nháy mắt một cái mà vung tay ra linh thạch ở buổi đấu giá. Chắc hắn đây là truyền thừa trong mở của bất kỳ ai.

Mặc dù đã quyết định là sau khi về kỹ càng điều tra, thế những thái tử hắn vẫn không dấu nổi sự hiếu kỳ của mình.

“ Ta cảm thấy linh khí trong người chủ quán không mấy ổn định, phải chăng là mới đột phá gần đây?” Thái tử thăm dò

Thấy có người hỏi tu vi của mình, Duy Thiên cũng không ngạc nhiên, hắn cho rằng ngay từ lúc mở cửa sẽ có người nhận ra sự khác thường của mình, thế nhưng phải đợi đến bây giờ mới có người nhận ra sự biến hoá của hắn.

Không phải sao, ngay cả Ngọc Nhi người bên cạnh hắn cũng không hề hay biết vị chủ quán của mình đã đột phá trở thành tu sĩ cấp 1.

Để mà nói, việc gặp mặt liền thăm dò tu vi của đối phương là rất bình thường trên Thiên Lam đại lục.

Đơn giản mà nói, những tu sĩ cũng chỉ thăm dò được chính xác những người có cùng cấp bậc tu vi hay thấp hơn bản thân mình.

Còn đối với nhưng tu sĩ có tu vi cao cường hơn, bọn họ cũng chỉ cảm thận người đối diện mạnh mẽ hơn mình mà thôi, còn thực sự là tu vi gì thì hoàn toàn không hề hay biết.

Dĩ nhiên là sẽ có người muốn ẩn dấu tu vi của mình đi, điều này cũng không hề dễ dàng, để làm được điều đó thông thường người này cần tu luyện cho mình một loại công pháp ẩn dấu tu vi.

Loại công pháp ẩn dấu tu vi này cũng cực kỳ ít ỏi, và bảo mật, hơn nữa tu luyện lại khó khăn, mà công dụng duy nhất chỉ là ẩn dấu tu vi của mình trước mặt người khác, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn có thể ẩn dấu, đa số các loại công pháp này khi bị nhưng người có tu vi cao cường tập chung thăm dò ở cự ly gần cũng có thể phá giải.

Cho nên ở Thiên Lam đại lục, việc một người ẩn dấu tu vi của mình nhiều khả năng người này thuộc “ Ám Dạ Ảnh” một tổ chức sát thủ hàng đầu đại lục.

Việc thăm dò tu vi của người khác phổ biến như vậy, tại sao bây giờ mới có người thắc mắc tu vi của hắn, ngay cả Ngọc Nhi cũng không hề biết hắn đột phá?

Việc này có thể nói cũng là một phần thói quen của các tu sĩ ở đây, việc thăm dò tu vi người khác nó cũng giống như việc ngươi hỏi thăm tuổi người ta vậy, chẳ lẽ lần nào gặp ngươi cũng hỏi thăm người đó năm nay nhiêu tuổi?



Thế nên, những khác quen và Ngọc Nhi vẫn luôn còn cùng một suy nghĩ Duy Thiên là một vị cao nhân ẩn dấu tu vi của mình.

Mà đã là một vị cao nhân ẩn dấu tu vi rồi việc thăm dò không phải mất công mà không có kết quả, lại còn có khả năng chọc chủ quán không vui.

Dù gì trước đây bọn hắn cũng đều đã thăm dò tu vi và cho ra cùng một kết quả là nhìn từ ngoài vị chủ quán này hoàn toàn như một người thường hay sao.

Ngoài những vị khác quen, từ ngày Duy Thiên đột phá đến này cũng có rất nhiều những người khác mới đến dùng bữa ở quán.

Dĩ nhiên là bọn họ cũng thăm dò tu vi chủ quán và có cho mình một kết quả, người chủ quán này lại là một tu sĩ cấp 1?

Một chút ngạc nhiên nhưng đám người này rất nhanh sau đó cũng không quan tâm.

Ngươi tu sĩ cấp 1 kệ ngươi chứ, làm như ngươi tu sĩ cấp 1 mà ta lại dám đắc tội ngươi vậy, lỡ đâu người này lại là đệ tử của một cao nhân nào đó, đắc tội ngươi để bị g·iết giống như tu sĩ cấp 7 xấu số kia sao?

Tất cả có biết hay không biết việc Duy Thiên đã trở thành tu sĩ cấp 1 cũng đều vô tình ăn ý mà không quan tâm đến tu vi của hắn, việc hắn đã đột phá, cho đến hôm nay, người trước mắt này là người đâu tiên nói nên thắc mắc của mình với Duy Thiên.

Cũng không dấu diếm Duy Thiên thành thực trả lời.

“ Đúng vậy,mới đột phá mấy bữa nay nên mọi thứ còn chưa quen thuộc.”

Thấy Duy Thiên thẳng thắng trả lời cũng không một chút dấu diếm, vẻ mặt thành thật cũng không có chút lừa dối nào, Thái tử càng chắc chắn về suy đoán của mình.

Hắn thấy Duy Thiên là một người thành thật, mà không phải các đầu bếp thường hay chọn người truyền thừa của mình là những người thành thật hay sao?

Thái tử cảm giác suy đoán của mình có đến 5-6 phần chính xác.

Hắn cũng không định dò hỏi thêm để tránh xảy ra sơ suất, thay vào vậy thái tử hỏi thăm về hai món ăn mà Duy Thiên vừa đưa lên.

“ Cơm cari lôi điểu, là một trong những món đặc biệt của quán, món ăn là sự kết hợp vị ngon ngào ngạt của cơm cùng với phần sốt đậm đà của phần cari lôi điểu, sự kết hợp tạo nên một món ăn bùng nổ hoà quyện một cách tuyệt vời.”

“ Súp cá mặt trời, là một món đặc biệt của quán với nguyên liệu chính là cá mặt trời tươi ngon, kết hợp với những gia vị làm nên một món ăn có vị cay nồng, thích hợp ăn khi trời lạnh .” Duy Thiên giới thiệu.

Nghe những lời giới thiệu của Duy Thiên, thái tử cũng từ từ mở nắp đồ ăn ra.

Đầu tiên là món cơm cari lôi điểu trang trí theo hình bát cực rất bắt mắt, hương vị cũng không thể chê, hơn thế nữa là khi ăn còn cảm nhận được dòng điện chay quanh người, một cảm giác không tệ.

Thái tử cũng dễ dàng nhận ra năng lực cảm nhận lôi hệ của món cơm cari lôi điểu mang lại.

Là một thái tử của một nước, trí thức của hắn cũng không tầm thường, hắn cũng đã từng thử qua thịt của chim lôi điểu và biết chúng có thể mang lại khả năng cảm nhận lôi hệ cho người dùng.

Thế nhưng mang lại cảm giác rõ rệt như vầy thì là điều không thể, thái tử cảm thấy một phần cơm cari lôi điểu có thể bằng với 100 con chim lôi điểu khi xét về khả năng mang lại khả năng cảm nhân lôi hệ. Dĩ nhiên nó vẫn là rất thấp.

Món cơm cari lôi điểu khiến thái tử bát ngờ, hắn không ngờ người trước mắt này tuy nhìn còn trẻ tuổi nhưng tay nghề cũng không chút binh thường.

Bất ngờ của món cơm cari lôi điểu mang lại khiến tâm trạng của thái tử trở nên chờ mong với món súp cá mặt trời với giá 2000 linh thạch.

Không làm hắn thất vọng, mở nắp đồ ăn ra đĩa súp như một đại dương thu nhỏ với trong tâm là phần thịt cá mặt trời đỏ rực, tô điểm cho nó là những nguyên liệu.

Tổng thể mà nói, phần súp cá mặt trời như một mặt trời đang phát sáng, xung quanh bao vây là những đám sóng mặt trời.

Nhẹ nhành lấy cho mình một thìa súp từ trong bát, thái tử từ tốn đưa lên mũi ngửi ngửi.

Một hương thơm cay nồng từ sự kết hợp hoàn hảo của các nguyên liệu mang lại cho người thưởng thức một cảm giác tràn đầy năng lượng.

Không kịp chờ đợi, Thái tử nhanh chóng cho thìa súp vào miệng.

Ngay lúc món súp tiếp xúc với khoang miệng, một vị cay của món ăn toả ra bốn phía, so với món cari lôi điểu, món súp cá mặt trời lại càng cay hơn nữa.

Đối với một số người, vị cay chính là tinh hoa của ẩm thực, đó là một vị mà chỉ những người thực sự yêu thích mới cảm nhận được cảm giác hương vị đầy đặc biệt và khó quên mà bất cứ thứ gì khác sẽ không thể mang lại.

Các mặt trời, một loài cá sống ở dung nham núi nửa, hấp thụ nhiệt độ cao quanh năm của các ngọn núi lửa, nên thịt của chúng là một nguyên liệu tràn đầy nhiệt lượng.

Lại thêm kết hợp cùng với những nguyên liệu mang lại cảm giác cay nóng như ớt địa ngục, tiêu boom, hành ngàn lớp,…

Tổng thể món ăn như một ngọn núi lửa như muốn bừng cháy trong khoang miệng người dùng.

Nuốt xuống ngụm súp các mặt trời, sự cay nồng của món ăn không làm thái tử bỏ cuộc, trái lại nó càng làm cho vị giác của hắn trở nên kích thích.

Thái tử cảm thấy trong người hắn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, một nguồn năng lượng cũng nhanh chóng chảy khắp các tế bảo của hắn, bây giờ hắn cảm thấy mình tràn đầy sức lực.

Một bên là hương vị cay của món ăn, một bên là cảm giác thăng hoa tràn đầy sức lực mà món ăn mang lại khiến người dùng không thể ngừng lại.

Rất nhanh, một phần súp cá mặt trời được thái tử giải quyết xong.

“ nước! nước!” Thái tử như muốn gào thét.

Mặc dù hắn là một người rất thích đồ cay, và món súp cá mặt trời vừa rồi thực sự là một món ăn tuyệt vời, thế nhưng cũng không thể tránh khỏi đó là món ăn cay nhất mà từ trước giờ hắn đã từng ăn.

Đưa cho thái tử một cốc sữa để làm dịu đi dư âm của món ăn, Duy Thiên dơ món tay cái lên tán thưởng hắn.

“ Hảo hán”



Là người nấu ra món ăn, Duy Thiên biết rõ món súp cá mặt trời này cay đến cỡ nào, hắn thực sự nể phục khẩu vị người đối diện này.

Uống xong một ly sữa đầy, thái tử cảm thấy vị giác đã dần dần trở lại bình thường.

Thế nhưng, nước mắt nước mũi của hắn bắt đầu chảy, một phản ứng bình thường khi người ăn đồ cay, lại thêm trong người bây giờ như có một nguồn năng lượng vô tận muốn phát tiết.

Lấy trong mình ra số linh thạch cần trả đặt lên bàn.

“ Cáo từ “

Một câu ngắn gọn, thái tử nhanh chóng rời khỏi quán ăn.

Thái từ rời khỏi, việc làm ăn của quán vẫn diễn ra bình thường, rất nhanh trời cũng đã tối, một ngày làm việc của quán ăn Đại phúc khép lai.

Tối hôm nay, Duy Thiên quyết tâm ủ rượu thành công, không quan tâm mọi thứ, hắn nhanh chóng vào phòng thời gian thực hiện các thí nghiệm của mình.

Từ xa xa nhìn bóng lưng của Duy Thiên, trong lòng Ngọc Nhi cảm thấy thật khó diễn tả.

Ngày hôm nay, sau khi nhận được lời đề nghị của thái tử và nàng cũng hạ quyết tâm đưa ra quyết định đồng ý.

Thế nhưng cũng không có nghĩa là dễ dàng thực hiện, trong cả ngày hôm nay, nàng như một người mất hồn, cả ngày chỉ suy nghĩ xem sẽ lấy lý do nào để Duy Thiên mà hắn có thể đồng ý.

Đối diện với một người sống chung, duy nhất thực sự tốt với mình trong mấy năm ở trong phòng thời gian. Nàng cũng không muốn không lời mà biệt.

Thế nhưng bây giờ cũng chưa biết mở lời với hắn thế nào.

Trong bất giác, Ngọc Nhi đi theo Duy Thiên, xem hắn chú tâm thực hiện những thí nghiệm ủ rượu của mình. Mặc dù hắn có thể không biết đang có một người âm thầm quan sát hắn, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy vẻ nghiêm túc chú tâm của hắn, Ngọc Nhi cũng đã mãn nguyện.

Chỉ trong chớp mắt, thời gian của Thiên Lam đại lục cũng sắp sửa trở sáng.

Cảm thấy không thể đợi lâu hơn nữa, nếu bây giờ không đi, Ngọc Nhi sợ rằng nàng sẽ không nỡ xa “ Ngôi Nhà “ này.

Cuối cùng, vẫn là không một lời mà từ biệt.

Tại một nơi xó xỉnh nào đó ở đế đô của Hoả Vân quốc.

Một nơi mà sẽ chẳng có bất kì một ai muốn đến nơi này, và dù chẳng may có việc phải qua con ngõ này, người ta sẽ cũng cố gắng dùng hết tốc độ của mình để nhanh chóng vượt qua nó.

Nơi này gọi là “cái bang” một nơi tụ tập của những người ăn xin ở đế đô.

Nói là cái bang, nhưng đó chỉ là cái tên những kẻ ở đây tự đặt, còn những người khác lại thích gọi nơi này với cái tên " bãi rác ".

Ở bãi rác này, nơi mà mùi phân và nước tiểu trộn lẫn với nhau khiến không khí trở nên thật kinh khủng.

Ngươi đòi hỏi gì từ những người ăn xin. Tắm sao? Ngay cả ăn họ còn không đủ no. Nhưng điều quan trọng nhất là những người này là kẻ ăn xin, người sạch sẽ vậy thì ai sẽ cho tiền ngươi.

Lúc này, một tên ăn mặc rác rưỡi hối hả chạy về thông báo.

" Là Trần Nguyệt Hoa tiên tử đến, Nguyệt Hoa tiên tử đến phát đồ ăn."

Câu nói của người chạy về khiến đám người ăn xin đang lười biếng bỗng trở nên phấn chấn.

Trần Nguyệt Hoa, con gái của lại bộ thượng thư, không chỉ biết đến bởi thiên phú và nhan sắc, Trần Nguyệt Hoa còn được biết đến với một lòng nhân hậu, nàng rất hay đi giúp đỡ những người nghèo đói ở đế đô.

Hôm nay, Trần Nguyệt Hoa muốn đi làm từ thiện, Lâm Tịch cũng cùng đi với nàng.

Từ sau ngày hôm đó, bức tường vô hình giữa hai người dường như hoàn toàn xoá bỏ, bây giờ đã có thể chắc chắn nói là hai người này một cặp.

Trần Nguyệt Hoa muốn đi đâu, hắn theo nàng.

Hai người tay trong tay tiến về bãi rác.

Dù là chưa tới nơi, đám người ăn xin đã tụ tập chào đón, một số còn không kìm được mà quỳ xuống.

" Kính chào tiên nữ, kính chào tiên nữ."

Trần Nguyệt Hoa cũng không lấy làm lạ, những việc này nàng đã trải qua nhiều, cho dù nàng có bảo họ đừng gọi mình là tiên nữ, cũng không cần quỳ thì lần sau đến mọi người vẫn sẽ như vậy.

Lấy từ trong không gian giới chỉ ra rất nhiều lồng bánh bao, đặt xuống, Trần Nguyệt Hoa cũng không dừng lại mà đi tiếp đến điểm tiếp theo.

Ngay cả khi nàng chưa hoàn toàn rời đi, phía sau cũng đã trở nên hoàn toàn mất kiểm soát. Khắp nơi vang lên tiếng.

" Của ta, của ta, tất cả là của ta."

Đám người hỗn loạn lao vào nhau tranh dành đồ ăn, một cảnh tượng thật đáng gớm ghiếc.

Lúc này ở đàng sau, một người với tướng mạo bẩn thỉu, phong thái bất cần đời lao lên hướng về phía đám người.

Người ăn mày đó như một vị tướng quân liều mình lao vào vòng vây của quân địch.

Dùng sức mình, người này ra sức chen lấn hướng về phía lồng bánh bao.



Với sức mạnh đáng kinh ngạc, không phụ sự mong đợi, người ăn mày đã có cho mình ba cái bánh bao trắng.

Không nhiều, nhưng so với đám người đa số chỉ có mỗi một cái thì trên khí thế là một sự hoàn toàn nghiền ép.

Bánh bao trong lồng rất nhanh bị đám người c·ướp đoạt sạch sẽ, bọn họ lại hướng đến những cái bánh bao trên người khác.

Dĩ nhiên, 3 chiếc banh bao trên tay của tên ăn mày kia rất nhanh sẽ là đối tượng tuyện vời được nhắm đến của đám người.

Không nói nhiều, cũng chẳng lấy một chút do dự một số người không ngần ngại lao về phía hắn.

Ba đánh một không chột cũng què, cho dù sức lực có là lợi thế, nhưng đều là tên ăn mày, người kia cũng không thể đấu lại đám người.

Những nắm đấm hướng về phía hắn, những cú sút cũng không thương tiếc dẫm lên người hắn.

Nếu vẫn cố chấp, có lẽ hôm nay thực sự sẽ có người phải c·hết ở đây.

Thế nhưng người ăn mày đó vẫn không có dự định buông bỏ ba cái bánh bao, hắn cố gắng nhét tất cả vào miệng của mình.

Đám người thấy vậy cũng càng đánh ra sức hơn.



Nhưng cho dù như vậy, người đó vẫn cắn chặc răng chịu đựng.

Không biết vì bánh bao đã bị người này liều mạng nhét thành công vào mồm hay đám người sợ gây ra nhân mạng mà một số đã bắt đầu bỏ đi.

Những người khác thấy vậy cũng không còn ra tay với người ăn mày đó nữa.

Lết cái thân mình đầy thương tích về chỗ nằm, bây giờ ta mới có thời gian quan sát người ăn mày bí ẩn đó.

Ôi chao! Đây không phải là Thánh Tử của Phong Dực Môn hay sao?

Nói đúng hơn là cựu Thánh Tử của Phong Dực Môn.

Quả thật không hổ là thiên chi kiêu tử, người trên người, ngay cả tranh đồ ăn với ăn mày hắn cũng tỏ ra cho thấy mình là một rồng phượng trong loài người, không phải, bây giờ chỉ còn là giun đất trong loài chấy.

Nhìn Hồ Nam bây giờ, nếu không nói sẽ chẳng còn có một ai nhận ra được đây chính là người từng làm thánh tử của Phong Dực Môn, một thiên tài kiếm thuật.

Còn đâu một thiên chi kiêu tử, một chàng trai phong lanh tuấn dật, một người kiêu ngạo của Phong Dực Môn?

Bây giờ chỉ có một người đàn ông trung niên ốm yếu, bẩn thỉu đang tranh dành đồ ăn thừa với những tên ăn mày khác.

Nghe nói, khi người ta trải qua một cú sốc cực lớn, họ không gượng qua được thì có thể qua một đêm sẽ biến thừ một người trẻ thành một lão già.

Tưởng chừng đó chỉ là một tin đồn không căn cứ, thế nhưng Hồ Nam, một người phải trải qua rất nhiều cú sốc cùng một lúc có vẻ hắn chứng minh mình chính là minh chứng cho tin đồn đó.

Hồ Nam, một người đầy kiêu ngạo, mọi người đều cho rằng khi biết được thân thể của mình đã bị phế bỏ, một người như hắn sẽ không chịu được mà tự kết liễu bản thân.

Nhưng khi cầm con dao trên tay, Hồ Nam mới thấy được sự hèn nhát của bản thân.

Cho dù là sống nhục như một con chó, nhưng hắn vẫn không thể tự kết liễu cuộc sống của mình.

Là Hồ Nam hèn yếu hay sao?

Đúng vậy hắn thực sự hèn yếu.

Chỉ cần một đao, kết cục của hắn chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại, nhưng hắn không làm được.

Hồ Nam s·ợ c·hết, thế nên hắn chấp nhận tất cả để tiếp tục sống.

Cho dù là bỏ qua mối thù g·iết sư phụ, bỏ qua tôn nghiêm của mình tranh dành với mấy kẻ ăn xin bần thỉu khác hay thậm chí là giả điên giả dại để những người hắn gây thù trước kia bỏ qua cho hắn.

Đang nằm rúc người trong đống rơm giữa trời đông lạnh giá, Hồ Nam không dám hy vọng ngày mai tốt hơn, hắn cảm thấy sống tạm như vầy là đã đủ.

Một người bí ẩn đang tiến về phía hắn, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đánh giá Hồ Nam.

" Không nghĩ Thánh Tử lại đến bước đường này, haizz!" Thở dài hắn lấy trong người một cái hộp đặt trước mặt Hồ Nam.

" Có người đưa người vật này, có lẽ sẽ giúp được ngươi."

Ngước mắt nhìn lên, Hồ Nam thấy được một gương mặt rất quen thuộc với hắn, người đối diện là Trường An.

Trường An, một người từng khúm núm trước mặt hắn để lấy lòng, bây giờ lại đứng trên cao nhìn xuống.

Cũng không quan tâm lời nói của Trường An, Hồ Nam nhắm mắt nghỉ ngơi như muốn trốn tránh thực tại.

Thấy Hồ Nam không lấy hộp quà, Trường An cũng không ngoài ý muốn, hắn để lại hộp quà rồi rời đi.

Nói đúng hơn là rời khỏi tầm mắt của Hồ Nam nhưng vẫn bí mật theo dõi tình hình của hắn.

Trường An muốn chắc chắn kế hoạch của chủ nhân sẽ thành công mỹ mãn.

mấy bữa trước không ra, mấy nay cố gắng ra bù.

Theo dự đoán khi ổn định ngày 1c 3k từ