Chương 23: Nội tâm của Ngọc Nhi
Câu hỏi của người lạ mặt khiến trái tim nhỏ bé của Ngọc Nhi như đứng lại.
Mặc dù trong mấy ngày này, bất cứ ai vào ăn ở quán cũng đều thấy được nụ cười tươi đẹp trên đôi môi nhỏ đỏ mọng của nàng.
Nhưng tận sâu trong trái tim nhỏ bé của Ngọc Nhi, có một mối thù khiến nàng không thể nào có được sự hạnh phúc của riêng mình như những người khác.
Ngọc Nhi cô gái trẻ nhưng gánh vác trên vai trọng trách to lớn là báo thù cho c·ái c·hết của cha mẹ.
Không biết những gì mà nàng đã phải trải qua, nhưng ta có thể chắc chắn rằng Ngọc Nhi là một cô gái đầy mạnh mẽ.
Thế nhưng cô gái mạnh mẽ đó khi biết mình trúng độc, không còn có thể tu luyện được nữa cũng đã rơi vào tận cùng của sự tuyệt vọng.
Đã có những giây phút, trong đầu của nàng tồn tại một suy nghĩ là kết liễu cuộc sống bi thảm của chính mình, thế nhưng vẫn đang luôn có một lý do to lớn khiến nàng phải tiếp tục gượng chống.
Trớ trêu thay lý do đó lại là sự cừu hận không thể nào có thể tiêu tan trong tâm trí của cô gái.
Ngọc Nhi cố gắng để có thể tiếp tục sống, chỉ đến khi mối thù được báo, cuộc sống đầy bất hạnh này mới có thể kết thúc.
Nàng đã từng ảo tưởng rằng ngày nào đó mình tu luyện thành cường giả, sẽ chính tay cầm đao đâm ngàn nhát g·iết c·hết cừu nhân.
Nhưng bây giờ thân thể bị trúng độc, hy vọng mong manh của Ngọc Nhi gần như tan biến.
Ngọc Nhi không bỏ cuộc, tuy độc tính mà nàng trúng thì chỉ có mỗi bảo vật của Mộc Linh quốc mới có thể hoá giải, nhưng nàng tin một ngày nào đó mình sẽ tìm ra cách giải được loại độc này.
Thế nhưng mọi chuyện có thật sự dễ dàng như những gì Ngọc Nhi ước nguyện, câu trả lời là không.
Một sự thật phũ phàng là với tình cảnh của nàng như bây giờ thì chả có một chút lý do gì khiến Mộc Linh quốc sử dụng bảo vật chữa trị cho nàng.
Thế nhưng, còn sống là còn cơ hội, một suy nghĩ có vẻ ngây thơ đó lại là động lực để Ngọc Nhi tiếp tục sống sót.
Nhưng bây giờ lại có người hỏi nàng có muốn chữa trị thân thể khỏi độc tố hay không?
Ngọc Nhi như muốn dùng hết sức lực của bản thân gào thét lên là có, nhưng nàng biết trên đời này sẽ không có ai ngoài cha mẹ tự nhiên tốt với người mà không cần lý do.
“ Ngươi muốn ta trả giá cái gì?”
Thấy ngọc nhi tỏ vẻ đề phòng mình, người bí ẩn đó cũng không tỏ ra khó chiu. cười nói.
“ ta muốn nàng gả cho ta.”
Một lời cầu hôn trực tiếp của một người bí ẩn mới gặp lần đầu khiến Ngọc Nhi bỡ ngỡ.
Nàng biết với sắc đẹp của mình thì việc một người đàn ông bị chinh phục rất dễ hiểu.
Nhưng người đối diện này cũng quá thẳng thắn, không biết những lời đó khiến người con gái cảm thấy rất ngại ngùng.
Tử nhỏ đến giờ, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, hay đúng hơn là nàng chẳng dám nghĩ đến việc đó.
Với một con người sống trong tình cảnh bị kẻ thù của mình nuôi nhốt, có thể c·hết bất cứ lúc nào thì tình yêu thật quá là điều xa sỉ.
Ngay cả khi được Duy Thiên đấu giá, thoát khỏi sự trói buộc của Lâm Thanh Thành, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm một tình yêu cho bản thân.
Đơn giản là Ngọc Nhi biết, nàng sẽ không thể nào buông bỏ được việc báo thù, và việc đó có thể khiến nàng gặp phải c·ái c·hết bất cứ lúc nào.
Tình yêu, đó là thứ mà Ngọc Nhi không xứng có được.
Thế nên, đối diện với một lời cầu hôn của người lại mặt, ngoài một chút ngạc nhiên ban đầu, Ngọc Nhi cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Đúng vậy, ngoài cái thân thể này ra thì còn điều gì khiến người khác trả giá để giúp đỡ nàng, đâu phải ai cũng như chủ quán.
Trong tiềm thức, Ngọc Nhi đã bất giác coi Duy Thiên trở thành người duy nhất đối tốt với nàng, Ngọc Nhi có thể thật tâm cảm nhận được Duy Thiên luôn muốn giúp đỡ nàng. Đó là đánh giá của nàng sau khi cùng Duy Thiên chung sống với nhau mấy năm trong phòng thời gian.
Thế nhưng, Ngọc Nhi cảm thấy mình đã nợ hắn rất nhiều, nàng không muốn lợi dụng lòng tốt của một người ngây thơ như Duy Thiên, khiến hắn đắc tội chống lại cả Thuỷ Lam quốc.
Mối thù của nàng vẫn phải tự mình nỗi lực.
Câu hỏi của Thái tử khiến nàng trở nên bối rối, những suy nghĩ không ngừng toát lên trong đầu của nàng.
Trong mấy ngày qua làm việc ở quán ăn Đại Phúc, Duy Thiên đối với Ngọc Nhi rất tốt.
Không những vậy, nàng còn thấy những điều nghịch thiên của quán ăn này, là phòng thời gian, trận pháp cao cấp một chiêu diệt sát tu sĩ cấp 7.
Những điều đó khiến Ngọc Nhi biết rằng quán ăn này cũng không tầm thường. Nàng đã từng mong đợi mà hỏi Duy Thiên coi hắn có thuốc giải độc mà nàng trúng phải không. Nếu có thì cho dù là trả giá là thân thể thì nàng cũng chấp nhận.
Thế nhưng, câu trả lời khẳng định không hề có cách giải khiến Ngọc Nhi thất vọng.
Bây giờ trước mắt, chỉ cần đồng ý đề nghị của người lạ mặt thôi là cơ hội báo thù cũng sẽ trở lại với nàng.
Ánh mắt của Ngọc Nhi bắt đầu do dự.
Nàng nhớ đến sự tận tâm lo lắng chăm sóc của Duy Thiên dành cho nàng trong thời gian qua, nhớ lại những nụ cười của mình khi làm công việc phục vụ. Nơi này khiến Ngọc Nhi cảm giác thật yên lành, nàng ước rằng có thể quên đi mọi chuyện và sống tiếp cuộc sống hiện tại.
Nhưng khi Ngọc Nhi nghĩ đến cha mẹ, những người mà bị g·iết c·hết ngay trước mắt nàng, cả những người hộ vệ ra sức bỏ mạng để bảo vệ nàng.
Ngọc Nhi cũng trở nên đầy quyết tâm.
Thế Nhưng, cần có một điều nàng phải xác nhận đó là, liệu người trước mắt có thực sự giúp nàng chữa được thoái cốt độc hay chỉ là một lời nói dối.
“ Làm sao ta chắc chắn ngươi có thể giúp ta chữa được loại độc này?”
Người bí ẩn tự tin trả lời.
“ Bởi vì, ta là thái tử của Hoả Vân quốc.”
Thấy người đối diện nói ra thân phận của mình là thái tử của Hoả Vân quốc, Ngọc Nhi cảm thấy thật ngạc nhiên.
Nàng không nghĩ người đối diện lại là một vị thái tử, nếu đây thật sự là một vị thái tử Hoả Vân quốc người này hoàn toàn có thể làm được việc đó.
Nhưng tại sao một vị thái tử lại coi trọng nàng đến vậy?
Thấy Ngọc Nhi vẫn còn không tin, thái tử lấy trong người một tấm lệnh bài đưa cho nàng.
“ Cầm tấm lệnh bài này đến phủ Thái Tử, ngươi có thể biết được những gì ta nói là giả hay sự thật.”
Cầm lên bài trong tay, tấm lệnh bài làm từ vàng đầy quý giá, trên tấm lệnh bài còn khắc hai chữ “Thái Tử”
.
Là người từng có thân phận là công chúa, tuy từ lúc sinh ra nàng đã không còn thân phận đó, nhưng nhiêu vậy là đủ để nàng chắc chắn tấm lệnh bài này là của hoàng gia.
Đã đến lúc đưa ra lựa chọn.
Cũng không có một chút bất ngờ nào, Ngọc Nhi lựa chọn chấp nhận đề nghị của đối phương, đối với nàng ý nghĩa duy nhất của cuộc sống đó chính là báo thù.
Duy Thiên là một ông chủ tốt, nếu có thể kiếp sau nàng vẫn mong được tiếp tục phục vu cho quán ăn của hắn.
Ngọc Nhi đồng ý cũng không ngoài dự tính của thái tử, hắn đã cho người điều tra rất kĩ về người con gái này. Với một người chìm ngập trong mối thù gia tộc thì chỉ cần cho nàng một cơ hôi, chắc chắn nàng ta sẽ chẳng thể nào từ chối.
Thay vào đó, điều mà thái tử hắn lo lắng lại là vị lão bản bí ẩn này.
Nhìn ở ngoài, bất cứ ai cũng sẽ người lão bản này chỉ là một phàm nhân tầm thương không chút uy h·iếp.
Nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại những việc đã diễn ra xunh quanh quán ăn này trong thời gian vừa qua, thì việc coi chủ quán ăn này chỉ là một người thường là một điều vô cùng ngu ngốc.
Quán ăn này thực lực thực sự như thế nào thái tử không biết. Nhưng hắn vẫn tự tin đào người vì đây là đế đô của Hoả Vân quốc, là địa bản của bọn hắn.
Hơn nữa, là Ngọc Nhi đồng ý đi theo, chứ thái tử hắn không bắt ép điều gì.
Nhìn từ góc độ nào cũng thấy được việc này không có gì đáng ngại.
“ bây giờ ta chưa thể theo ngươi được, ta cần nói chuyện này với chủ quán.” Ngọc Nhi nói.
Mặc dù nàng đã quyết định đi theo người thái tử này, nhưng nàng biết Duy Thiên đã dùng cái giá to lớn để đấu giá được nàng.
Thế nên, Ngọc Nhi cần tìm ra một lý do hợp lý, một lý do mà Duy Thiên có thể đồng ý cho nàng ra đi.
Thái tử cũng không miễn cướng, hắn cảm thấy muộn một vài ngày cũng không quan trọng.
Tiện tay cầm lấy thực đơn của quán ăn, thái tử chăm chú quan sát.
Danh tiếng của quán ăn Đại Phúc dạo gần đây rất nổi ở đế đô, nhưng đây là lần đầu tiên đến quán ăn này.
So với Thiên Phương Lâu, những món ăn ở đây không thể so sánh về số lượng lẫn chất lượng.
Thực ăn của quán ăn Đại Phúc bây giờ chỉ có những món ăn làm từ nguyên liệu phổ thông, không thể nói là những nguyên liệu phổ thông không thể làm ra những mon ăn ngon.
Thế nhưng những nguyên liệu cao cấp nó có sự đáng giá riêng của nó.
Những món ăn trên thực đơn cũng không có món nào khiến thái tử cảm thấy hứng thú.
Lướt đến phần đặc biệt, hắn thấy được món cơm cari lôi điểu.
Ân! Đây chính là món mà đã khiến Lâm tướng quân đột phá hay sao, Lôi điểu một loài chim có thịt cũng không tồi.
Dưới món cơm cari lôi điểu cũng đã xuất hiên một món mới, không ngoài gì khác đó chính là món súp cá mặt trời.
Súp cá mặt trời? không lẽ đây là một món ăn mới?
Thái tử trong lòng thắc mắc, hắn biết được Lôi điểu vì đó là một nguyên liệu nổi tiếng, thế nhưng cá mặt trời, hắn thực sự chắc chắn rằng mình chưa bao giờ thấy cái tên này ở nơi nào khác ngoài nơi này.
2000 linh thạch. Con số cũng không hề nhỏ, điều đó nói lên món ăn này cũng không hề tầm thường, Thái tử bắt đầu cảm thấy hứng thú.
“ cho ta một phần cơm cari lôi điểu với một phần súp cá mặt trời.” Thái tử lên tiếng.
Thấy vị thái tử này gọi món, Ngọc Nhi cũng nhanh chóng trở lại trạng thái làm việc, ghi tên món ăn vào giấy.
Tiếp theo, tên những món ăn đó được hệ thống gửi đến Duy Thiên, người đang ở trong phòng thời gian làm đồ ăn lúc này.
Nhận được những món ăn mà khác cần từ hệ thống, Duy Thiên ngạc nhiên, hắn không nghĩ đến có người sẽ gọi cả hai món đặc biệt.
Bình thường, cũng có một số người muốn có lẽ vì hiếu kì mà thưởng thức món ăn đặc biệt của quán ăn, thế nhưng giữa một món giá 2000 linh thạch với một món giá chỉ 1000 linh thạch.
Đa số mọi người đều chọn món cơm cari lôi điểu.
Đây là lần đầu tiên có người gọi món súp cá mặt trời.
Đây có lẽ là một tín hiệu tốt với cửa hàng, những món ăn giá tiền cao dần được tiêu thụ nghĩa là quán ăn càng ngày có thêm được những khác hàng giàu có.
Tập chung làm món ăn. vì là lần đầu có người gọi món súp cá mặt trời, Duy Thiên cũng muốn ra xem thử đó là vị khách nào.
Cửa phòng được mở ra, bước ra ngoài là Duy Thiên, trên tay hắn đang bưng một khay đồ ăn, trên khay đang có hai món ăn.
Không sai, đó là món cơm cari lôi điểu và súp cá mặt trời.
Không cần phải hỏi Ngọc Nhi xem vị khách gọi món súp ca mặt trời đâu. Duy Thiên tiếp thẳng về phía thái tử.
“ món ăn của ngài, mời chậm dùng.”
chương này định xoá, mà nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ mãi cuối cùng cảm thấy cần thiết.
cương này giải thích hơi nhiều, qua chương mới sẽ ổn