chương 25: Wishky
Một ngày nữa trôi qua, một buổi sáng lại bắt đầu trên Thiên Lam đại lục kỳ diệu này.
Sáng nay, Duy Thiên cũng không thấy Ngọc Nhi đâu, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, bởi vì bình thường nàng cũng hay đi dạo phố buổi sáng, đôi khi còn mua cả đồ ăn về cho hắn.
Nhưng Ngọc Nhi cũng không hề đi dạo phố như những gì Duy Thiên suy đoán, lúc này nàng đã tiến gần đến phủ Thái Tử.
Đám người hộ vệ thấy có người hướng về phía này thì tiến ra ngăn cản.
Ngọc Nhi cũng không tức giận, nàng lấy từ trong túi áo ra lệnh bài hôm qua thái tử đưa cho nàng cho bọn thủ vệ nhìn.
Mặc dù bọn họ đều nhận ra đây là lệnh bài của Thái tử, thế nhưng bọn họ vẫn là muốn vào trong báo cáo để thực sự xác minh.
Một tên nhanh chóng cầm theo lệnh bài tiến vào báo cáo.
Thời gian 7 giờ có lẽ đã là quá muộn đối với một số tu sĩ, những tu sĩ này như những con kiến cần mẫn đã bắt đầu tu luyện công pháp trước khi cả mặt trời kịp mọc trên mảnh đất này, thế nhưng đối với của hàng Đại Phúc mà nói 7 giờ mới là thời gian bắt đầu một ngày làm việc mới.
Duy Thiên đã làm quen với cuộc sống hiện tại, cũng đã được hơn một tháng kể từ ngày Duy Thiên đến với thế giới này.
Từ ban đầu là sự bỡ ngỡ về thế giới thần bí, đến cảm xúc đầy vui sướng khi quán ăn có vị khách đầu tiên, những bất ngờ về các vật phẩm kỳ lạ ở buổi đấu giá, hay là niềm hy vọng vào một tương lai tươi sáng khi quán ăn ngày càng tốt hơn.
Những thứ đó cho thấy Duy Thiên đã hoà nhập vào cuộc sống của Thiên Lam đại lục, còn chuyện hắn ở trái đất có lẽ cũng không cần phải nhắc tới.
Quán ăn Đại Phúc cũng từng ngày một trở nên náo nhiệt hơn, bây giờ đã có cho mình những vị khác quen trung thành, không phải sao dù lúc này quán ăn chưa mở cửa vẫn đã có những vị khách xếp hàng chờ đón.
“ Chủ quán tốt, buổi sáng tốt lành.”
Những lời chào thân thiện đầy sự quan tâm của mọi người khiến tâm trạng buổi sáng của Duy Thiên tràn đầy niềm vui.
“ Báo cho mọi người một tin vui, từ ngày hôm nay, quán của chúng ta đã có rượu, mọi người đã có thể thưởng thức những món ăn bên cạnh những vò rượu của quán.” Duy Thiên thông báo tin vui này đến với mọi người.
Đánh lẽ là Duy Thiên đã có thể bán rượu từ mấy bữa trước, thế nhưng hắn muốn đem lại những thứ tốt nhất dành cho khách hàng của mình.
Không phụ sư mọng đợi, nhờ sự cố gắng không ngừng của Duy Thiên mà bây giờ quán ăn đã có thêm rượu trong phần thực đơn của quán.
Cũng phải nói, không phải trước đây không có đồ uống, quán ăn cũng có một số đồ uống nhất định như trà đá, nước suối,… hay thâm chí là những đồ uống đặc trưng của trái đất như coca, pepsi, 7up, sting, bò húc,….
Nhưng có lẽ là do khác văn hoá, lên đa số mọi người cũng không đánh giá cao những đồ uống đó, thứ những tu sĩ cần là rượu hoặc là rất nhiều rượu.
Nghe lời thông báo của Duy Thiên, mọi người ở đây đều rất vui vẻ. không biết bọn hắn đã phải vất vả cỡ nào khi đến quán ăn dùng bữa mà còn phải tự mình mang theo rượu, một số người da mặt mỏng cũng đành nhịn cơn thèm của mình.
Bây giờ quán có rượu, mọi người lại có thể không vui hay sao.
Rượu, một loại đồ uống cực kì quan trọng của tu sĩ.
Sẽ chẳng có một loài đồ uống nào có thể mang lại cảm giác đầy hung phấn như rượu.
Uống rượu, không biết từ bao giờ đã trở thành một văn hoá của tu sĩ.
Đám người lần lượt tiến vào, ngay khi người đầu tiên bước chân vào quán, đồng nghĩa với quán ăn chính thức làm ăn, thế nhưng người phục vụ của chúng ta lại không có ở đây.
Cũng không phải để mọi người lo lắng, hợp đồng của quán ăn đã kí với Ngọc Nhi được kích hoạch lên.
Ngọc Nhi đang đứng đợi trước của của phủ Thái Tử, trước mặt nàng là những tên hộ vệ đang quan sát nàng.
Lúc này Ngọc Nhi cảm giác có một luồng năng lượng kì lạ bao quanh nàng, trong phút chốc Ngọc Nhi xuất hiện trở lại quán ăn Đại Phúc.
Đám người bảo vệ thấy một người sống sờ sờ tự nhiên biến mất trước mắt mình thì cảm thấy sợ hãi, một số dụi dụi mắt nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng chẳng một ai có thể lý giải chuyện vừa rồi, bọ họ cảm thấy là mình gặp ma.
Cũng lúc này, cửa của phủ Thái Tử mở ra, một vị quản gia tiến ra. Hắn được đích thân Thái tử thông chi ra đón vị khác quý này, không chừ người này nhanh chóng chạy ra.
Thế nhưng trước mắt hắn cũng không có một ai xa lạ, chỉ có một đám lính canh đang tụ tập lại với nhau.
Người quan gia này hỏi đám lính thủ vệ
“ Người cầm lệnh bài muốn gặp Thái tử đâu?”
Một lên linh lắp bắp trả lời.
“ Cô ta… biến mất rồi”
Quan gia mộng bức, hắn không hiểu những lời người hộ vệ này, biến mất là sao??
Cũng không mất nhiều thời gian, hắn biết được cô gái đó biến mất như thế nào, nhưng cho dù những người thủ vệ này có khẳng định cỡ nào thì hắn cũng không mấy tin tưởng.
Một người đang yên đang lành tự nhiên biến mất?
Nhưng đó cũng không phải việc của hắn phải suy xét, quản gia rất nhanh thông báo việc này cho thái tử.
Thái tử lúc này đang đợi trong đại sảnh, thế nhưng không hắn không đợi được cô nướng hắn hằng ao ước, thay vào đó là lời báo tin của vị quản gia.
Biến mất? Thái tử suy nghĩ trong lòng, hắn cũng không mấy ngạc nhiên, để làm được việc biến mất trước mặt các thủ vệ đó thì bản thân hắn cũng dễ dàng làm được. Hắn đây là đang suy nghĩ về toàn việc xảy ra này.
Là Ngọc Nhi thay đổi quyết định không đồng ý lời đề nghị của hắn mà muốn gặp mặt để nói rõ, nhưng sau đó có lẽ vì không muốn đối diện với hắn nên đã rời khỏi?
Đây có lẽ là đáp án thích hợp nhất cho việc này, thế nhưng để chắc chắn hơn thì có lẽ việc duy nhất là đích thân gặp nàng thêm lần nữa.
Thế nhưng đó là việc sau này, bây giờ Thái tử hắn đã rất bận rộn chuẩn bị cho bí cảnh lần này.
Ngọc Nhi bị truyền tống về cửa hàng thì mộng bức, không phải ngay vừa rồi nàng còn đang ở trước của của phủ Thái Tử sao? Sao chỉ chớp mắt nàng đã trở về quán ăn Đại Phúc này ròi? Là ai làm?
Nghĩ nghĩ, Ngọc Nhi cảm thấy ngươi duy nhất có động cơ làm việc này chính là vị chủ quán, không biết hắn là thế nào mà khiến nàng có thể trong chớp mắt truyền tống về quán ăn, thế nhưng nàng chắc chắn một điều là việc bí ẩn rời khỏi quán ăn này là không thể nào.
Nhìn thấy bóng lưng của vị chủ quán đang tấp lập đón tiếp những vị khác, nàng thở dài, trong lòng có một cảm giác rất lạ, đó là cảm giác vừa vui vừa buồn.
Nếu đã không thể bí mật rời khỏi đây, Ngọc Nhi cũng rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, quay trở lại với công việc phục vụ viên quen thuộc.
Những vị khách cũng đã đều có cho mình vị trí quen thuộc, không như mọi ngày bọn họ không lật thực đơn tìm trong những món quen thuộc xem hôm nay bản thân sẽ ăn gì.
Tất cả dường như đều có cùng một hành động, đó là lật đến phần đồ uống của quán ăn, không làm mọi người thất vọng, phần Rượu vỗn để trống lâu ngày hôm nay đã đổi mới, tuy rằng cũng chỉ có mỗi một loại duy nhất, nhưng đối với bọn họ có lẽ là một niềm vui to lớn.
-Rượu Wishky 100 linh thạch.
Rượu Wishky, cái tên thật xa lạ, đây là bí phương của quán hay sao? Không nghi ngờ bọn họ lớn tiếng gọi món.
“Chủ quá cho ta món xxx, xxx, xxx và một vò rượu Wishky”
“ cả ta nữa, cho ta món xxx, xxx,xxx và cũng là một vò rượu Wishky.
Dù tên loại rượu bọn họ đều cảm thấy rất mới lạ thế nhưng cũng chẳng một ai nghi ngờ về chất lượng của nó, chủ quán này nấu ăn ngon như vậy chả lẽ ủ rượu lại có thể dở hay sao?
Mặc dù nấu ăn với ử rượu là hai việc hoàn toàn khác nhau, không phải cứ nấu ăn ngon là có thể ủ ra loại rượu tốt và ngược lại, thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy thế.
Ngọc Nhi cùng Duy Thiên nhanh chóng ghi lại những món thực khác yêu cầu.
Duy Thiên trở lại phòng thời gian bắt đầu nấu ăn, Ngọc Nhi cũng trở lại công việc phục vụ của mình.
Phần thức ăn kèm rượu đầu tiên được hoàn thành, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Ngọc Nhi, không cần nàng hỏi, Duy Thiên nhanh chóng trả lời.
Những lời giải thích của Duy Thiên khiến Ngọc Nhi cảm thấy không đúng lớn, nhưng ông chủ là lớn, nàng chỉ cần làm theo những lời hắn dặn là được.
Món ăn được mang lên, mọi người cũng đều chăm chú nhìn vào bàn của người này để xem coi rượu của quán ăn sẽ trông như thế nào?
Nhìn nhìn, tất cả mộng bức rồi, đâu đâu, bọn họ không nhìn thấy một vò rượu nào cả, thay vào đó là một chai thuỷ tinh bên trong có đựng một loại chất lỏng.
Duy Thiên biết có lẽ người ở đại lục này sẽ không hề biết rượu vang là gì, hắn đã lo trước và nói với Ngọc Nhi ứng đối như thế nào. Chỉ thấy Ngọc Nhi lên tiếng.
Đây là một loại rượu đặc biệt chỉ có quán của chúng ta mới có, cách dùng cũng rất đặc biệt, vừa nói Ngọc Nhi vừa khui chai rượu, rồi đổ vào ly thuỷ tinh đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.
Một dòng rượu màu vàng tuyệt đẹp chảy vào chiếc ly, mùi hương cũng dần dần lan toả ra khắp bốn phía.
không biết là do mùi hương này quá mãnh liệt hay hệ thống để cho nó bay ra ngoài mà hương rượu đã đột phá bình chướng của quán ăn, dần dần lấy quán ăn làm trung tâm lan ra khắp cả đê đô.
Đây là? Đám người say mê trong hương rượu đầy mới lạ này mà không thể kiềm chế, mọi người đều không kiềm chế được con sậu rượu của bản thân mà cùng nuốt nước bọt.
Nếu đây là một nơi nào khác ngoài quán ăn Đại Phúc, có lẽ bọn họ đã không kìm được mà lao vào nhau tranh đoạt.
Người có lẽ choãng ngợp nhất có lẽ người gọi món ăn đó, hắn dường như bị choáng ngợp bởi mùi hương say nồng của rượu Wishky này.
Ngọc Nhi rót gần đầy ly, nàng đóng nắp chai rượu lại sau đó tiếp tục công việc của mình.
Người đó bây giờ mới hoàn hồn, hắn bối rỗi, không phải là chai rượu đó là của hắn hay sao, sao Ngọc Nhi cô nương lại cất đi rồi.
“ Ngọc Nhi cô nương, chai rượu đó tại hạ còn chưa uống.” Người này nhanh chóng lên tiếng.
Ngọc Nhi quay lại giải thích, 100 linh thạch 1 ly rượu, rồi tiếp tục công việc của mình để lại người kia tiếp tục choáng vãng.
Tại bãi rác của đế đô, Hồ Nam đang nằm nhìn lên trời suy nghĩ về những thứ mình đã trải qua.
Nhìn qua bên cạnh, chiếc hộp quà mà Trường An cho vẫn ở đó.
Hắn đã có ý định ném đi, nhưng trong lòng lại nảy lên một ý tưởng điên rồ, nếu hộp quà này thực sự sẽ giúp được mình trở lại với con đường tu luyện sao?
Thế nên, hắn giữ lại nó nhưng vẫn chưa dám mở ra, hắn sợ mở ra thì hy vọng mong manh của hắn cũng biến mất.
Càng suy nghĩ, Hồ Nam càng cảm thấy ngữa ngáy, bật người dậy hắn quyết định mở ra hộp quà.
Hộp quà làm bằng gỗ cũng chả mấy tinh xảo, mở ra cũng rất dễ dàng Hồ Nam cũng không gặp khó khăn khi mở ra nó.
Nhìn vật phẩm ở trong, Hồ Nam như một kẻ ngốc nghếch đứng bất động.
Lấy ra trong một một thanh kiếm gãy rỉ sét, hắn cảm thấy như mình bị trêu đùa.
Thật ngu ngốc khi từng ảo tưởng ra nó sẽ giúp đỡ được bản thân.
Người đó muốn đưa thanh kiếm gãy rỉ sét này cho hắn làm gì?
Muốn nói là hắn bây giờ cũng như thay kiếm không một tác dụng này sao? Hay là muốn hắn dùng thanh kiếm này để t·ự s·át.
Dù là chuyện gì, thì mục đích có lẽ cũng chỉ là để sỉ nhục hắn, ngay cả khi Hồ Nam mất hết tu vi, giả điên giả ngốc mà đám này vẫn không buông tha cho hắn.
Hồ Nam tức tối nhưng hắn cũng chả làm gì được.
Để ta c·hết sao? Có giỏi mà đến g·iết ta này, còn t·ự s·át ư? Không bao giờ, thay vào đó ta còn sẽ sống tốt cho các ngươi xem.
Nay định cố lên 3k5 mà uống xong ly café cái bay quá, hẹn ngày hôm sau vậy.
Quên nữa, nay có thể nhiều lỗi chính tả.