Trên đời này nếu có người hiểu anh hơn chính anh, anh sẽ cảm thấy thế nào?
Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm vào tập công văn trước mắt, sau khi từ nước trở về, anh lúc nào cũng lâm vào trạng thái như vậy. Ngày đó, hai người lưu luyến chia tay nhau trên đường. Cô chỉ bình thản hỏi anh, “Nếu có thể, anh sẽ… chứ?”
“Sẽ không, tôi sẽ không.” Trong văn phòng, Lâm Tây Canh một mình lẩm bẩm. Gần đây, cha mẹ rất quan tâm đến hôn nhân của anh, anh không dám tùy tiện hứa hẹn điều gì. Người ta đều nói, qua ba mươi tuổi đã thực sự trưởng thành, anh cũng nghĩ mình đến tuổi này có thể chịu đựng mọi biến cố, cũng không rung động trước ai nữa. Là anh không đủ kiên định, hay là cô xuất hiện quá trễ.
Tình yêu không phân biệt tuổi tác, thời điểm, nó đến giống như thủy triều lên, mãnh liệt nhấn chìm con người.
Chỉ là tình cảm này vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt, Lưu Ỷ Nguyệt đã tự tay dập tắt nó, cô so với anh càng sáng suốt hơn. Hai người bọn họ có rất nhiều trở ngại, quan trọng nhất là anh đã đính hôn, nhớ lại lời hứa hẹn của anh với Ngô Nhân Kì, “Anh sẽ trung thành đối với hôn nhân.”
Thì ra trung thành không chỉ đơn giản là một từ hai chữ mà thôi, mà viết hai chữ này thực sự rất khó. Lâm Tây Canh cười khổ.
“Cốc cốc” cánh cửa truyền đến tiếng gõ cửa, không cần hỏi cũng biết là ai, hai tiếng, không nhiều lắm, sau đó sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
“Mời vào.” Lâm Tây Canh hạ giọng, vững vàng ngồi chỗ của mình, cố gắng ngụy trang thật tốt sau đó mới nói.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Lưu Ỷ Nguyệt đứng ở cửa, “Lâm tổng, đã hết giờ làm.” Cô nhìn cặp mắt kính lấp lánh.
“À, vậy sao?” Lâm Tây Canh liếc mắt, nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay, “Có hẹn?” Nhịn không được hỏi một câu.
Lưu Ỷ Nguyệt tạm ngừng một chút, vẫn là thành thật trả lời, “Đúng vậy, có hẹn.”
“Tôi không làm chậm trễ thời gian của cô, ngày mai gặp.”
“Cám ơn, ngày mai gặp.” Lưu Ỷ Nguyệt hơi hơi cúi người, xoay người đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Cô thực sự có hẹn, là Lưu Hướng Đông. Lần đó, cùng Hạ Dương diễn kịch ở dưới lầu xong, cô vẫn mờ mịt không biết ý nghĩ của Lưu Hướng Đông là gì. Không ngờ Lưu Hướng Đông chủ động gọi điện thoại hẹn cô, suy nghĩ rồi nhận lời, có lẽ, lần này có thể giải quyết triệt để.
Cô chậm rãi thu dọn lại mặt bàn, mở ngăn kéo ra, để toàn bộ tài liệu vào. Cô chưa bao giờ mang về, cũng không nghĩ phải mang về. Lấy toàn bộ tài liệu nhét vào trong túi, liếc liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Lưu Ỷ Nguyệt đi về phía thang máy.
Cô đã vô tình đả kích Lâm Tây Canh. Có điều, đột nhiên lại nghĩ, cái khăn lụa kia quả thật không thích hợp với cô. Lại nghĩ đến Ngô Nhân Kì. Cô ấy còn trẻ con quá, nhưng chính sự trẻ con ấy lại rất đẹp, rất trong sáng. Liệu Lâm Tây Canh có thể không cần cô sao? Không! Lưu Ỷ Nguyệt tự nói với mình, anh sẽ không.
Hôm đó thật sự là một cơ hội tốt hiếm có, ở một nơi xa lạ, Lâm Tây Canh không còn là Lâm Tây Canh, nhưng cô vẫn là Lưu Ỷ Nguyệt. Không hiểu tại sao, cô không muốn cứ tiếp tục như vậy. Cấp trên cùng với cấp dưới có quan hệ mập mờ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Lưu Ỷ Nguyệt muốn nhìn thấy Lâm Tây Canh lột hết mặt nạ xuống, nếu anh thực sự có lòng, thích hay không thích chỉ là vấn đề thời gian.
Nhớ tới chuyện vừa nãy, quả nhiên, anh tức giận. Là vì tò mò? Hay anh đã buông tay? Lưu Ỷ Nguyệt không biết là đáp án nào, nhưng không quan trọng. Quyền chủ động vẫn nằm trong tay cô. Trong thang máy, Lưu Ỷ Nguyệt thấy nụ cười mình phản chiếu trên lớp vỏ kim loại sáng bóng. Vẫn tốt! Lưu Ỷ Nguyệt.
Lưu Hướng Đông đậu xe ở chỗ cũ, Lưu Ỷ Nguyệt không tốn công sức liền nhìn thấy hắn. Cô tự mở cửa xe, ngồi vào. Xe chạy ra đường lớn, hai người hoàn toàn không để ý, phía sau đang có một chiếc xe bám theo họ.
Lâm Tây Canh một mình ở lại văn phòng, công văn trên mặt bàn lại không thể thu hút anh, suy nghĩ hỗn loạn, thấp thỏm không yên. Người cô có hẹn là ai? Lưu Hướng Đông, cái tên đầu tiên thoát ra khỏi miệng. “Đùng” một cái, Lâm Tây Canh đứng lên, ghế phía sau cũng bị lay động theo. Anh muốn xác nhận ý nghĩ của mình, khi bước đi ra cửa, mở cửa phòng ra, thấy cô đã đi rồi.
Lâm Tây Canh chạy đến trước thang máy riêng, rất nhanh xuống tới tầng hầm, rồi tìm xe của mình, khởi động xe chạy như bay ra ngoài.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ở ngoài tòa nhà Lâm thị, cách đó không xa anh thấy xe của Lưu Hướng Đông, cũng vừa đúng lúc thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống. Ma xui quỷ khiến, anh nhấn ga đi theo.
Họ dừng lại ở cửa khách sạn, Lâm Tây Canh không ngừng tự hỏi, “Mình ở đây làm gì? Thật buồn cười! Cô ta ở cùng với ai, liên quan gì với mình chứ?
Thật sự không liên quan sao? Nhưng tại sao trong lòng lại rất tức giận, giống như người chồng ghen tuông khi vợ ngoại tình, chua xót cùng phẫn nộ không ngừng dâng lên trong lòng, sẵn sàng bùng nổ.
Lưu Ỷ Nguyệt chờ ở bên ngoài đột nhiên phát hiện Lâm Tây Canh, cô không ngờ là anh sẽ theo dõi cô.
“Cục phó Lưu, tôi muốn lần này chúng ta nói cho rõ ràng.” Vào phòng, Lưu Ỷ Nguyệt vừa ngồi xuống vừa nói.
“Lưu tiểu thư, tôi thật không ngờ cô là người như vậy.” Trên mặt Lưu Hướng Đông hiện ra vẻ khó chịu. Nhớ lại ngày đó, có lẽ Hạ Dương xuất hiện không phải là ngẫu nhiên. Hai người là cố ý sắp đặt rồi diễn một vở kịch như vậy, hắn không hề phát hiện còn tỏ vẻ sảng khoái, ngậm bò hòn làm ngọt, trơ mắt nhìn thịt thiên nga bay ra khỏi miệng. Lưu Hướng Đông cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của hắn bị đả kích nặng nề.
“Sao? Tôi là loại người nào?” Lưu Ỷ Nguyệt châm chọc, người đàn ông trước mắt có lẽ đã bị dục vọng làm mờ mắt, “Quyền lực và tiền tài là thứ hấp dẫn nhấp của đàn ông” Lưu Ỷ Nguyệt không thể không đồng ý những lời này, rất tuyệt!
“Hạ Dương là ai, trẻ tuổi, có tiền, phong lưu. Không ngờ Lưu tiểu thư có thể mê hoặc cậu ta.” Ghen tỵ và oán hận quả thật đã khiến Lưu Hướng Đông mờ mắt, hắn bắt đầu không để ý đến địa vị của mình, nói năng thiếu bình tĩnh.
“Hả? Vậy sao? Như cục phó Lưu nói thì tôi hẳn phải vui thích lắm nhỉ?” Lưu Ỷ Nguyệt hừ lạnh trong lòng, gã đàn ông này thật khiến cô ghê tởm.
“Tôi không hiểu, Lưu tiểu thư vì sao không đi quyến rũ Lâm Tây Canh. Anh ta không phải rất tốt sao?”
“Cục phó Lưu, ngài quên rồi sao? Lâm Tây Canh cũng đâu khác ngài mấy, coi như đã kết hôn, sao tôi lại đi rước phiền vào người chứ? Còn Hạ Dương tốt xấu gì cũng chưa kết hôn. Tôi và anh ấy đều tình nguyện, hai bên cùng có lợi.” Lưu Ỷ Nguyệt cười lạnh nói.
“Ha ha, tôi thật sự đã coi thường cô, không ngờ cô cũng là phụ nữ như vậy.”
“Cục phó Lưu, nói thẳng ra, tôi là người phụ nữ nào cũng không liên quan đến ngài. Hơn nữa, tôi thế nào trong lòng tôi hiểu rõ nhất, ngài muốn cái gì bản thân cũng rất rõ ràng, tôi sẽ không vòng vo nữa, việc này, tôi nghĩ ngài vẫn là từ bỏ đi.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa nói vừa lấy hộp đồng hồ trong túi ra, đặt lên bàn, từ từ đẩy đến trước mặt Lưu Hướng Đông.
“Lưu tiểu thư, xin khuyên cô một câu. Sớm muộn gì cô cũng phải gánh hậu quả, hơn nữa còn rất nặng nề.” Lưu Hướng Đông cũng không khách sáo, cầm lại đồng hồ, còn cố ý mở rồi nhìn thoáng qua. Dù sao giá cả xa xỉ, hắn còn không có hào phóng đến thế, không thể ăn trộm gà sao có thể mất luôn nắm gạo.
“Cám ơn ngài đã nhắc nhở, tôi về trước.” Lưu Ỷ Nguyệt không chịu nổi vẻ mặt giả tạo của Lưu Hướng Đông nữa. Nếu cứ tiếp tục ở đây với hắn, cô không dám chắc mình sẽ không lớn tiếng mắng người, vì thế, nói xong liền xoay người dứt khoát rời đi.
Lưu Hướng Đông ngồi ở ghế trên, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn nghĩ đàn bà ai cũng như nhau, không ngờ Lưu Ỷ Nguyệt lại khó nhằn đến thế.
Lưu Ỷ Nguyệt đi ra ngoài khách sạn, thoát khỏi sự quấy rầy của Lưu Hướng Đông, cảm thấy không khí chung quanh thật là trong lành, khuôn mặt như trút được gánh nặng mà mỉm cười.
Ngẫm lại hiện tại là giờ cao điểm, chắc xe bus còn lâu mới tới, Lưu Ỷ Nguyệt quyết định đi xe taxi.
“Tin tin” đột nhiên hai tiếng còi ô tô vang lên. Lưu Ỷ Nguyệt hoảng sợ, che ngực lùi sang một bên, trừng mắt nhìn người trong xe, một lúc sau mới nhận ra là Lâm Tây Canh.
“Lên xe.” Lâm Tây Canh hạ cửa kính xe xuống hô với Lưu Ỷ Nguyệt, chỉ thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc đứng bất động tại chỗ, anh có chút không kiên nhẫn, “Nhanh lên đi.”
Lưu Ỷ Nguyệt lấy lại ý thức, mở cửa xe ra, vừa mới ngồi xuống, xe liền lao nhanh như nên tên bắn, “. . . . . . Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, nghi hoặc nhìn Lâm Tây Canh, sắc mặt của anh tím tái, lồng ngực như đang ẩn nhẫn lửa giận.
“Hẹn xong rồi sao?” Lâm Tây Canh lạnh giọng hỏi.
“Xong rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu.
“Lưu Hướng Đông sẽ thay đổi vì cô sao? Cô có hỏi hắn chuyện này không?” Lâm Tây Canh tức giận nói.
“Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn mờ mịt, nhíu mày, khẽ nhếch miệng nhìn Lâm Tây Canh.
“Sao? Hắn trả lời như thế nào?” Lâm Tây Canh ép hỏi.
Lưu Ỷ Nguyệt ngơ ngác một lúc, sau đó rất nhanh hiểu được ý của Lâm Tây Canh, “Sao anh biết tôi hẹn Lưu Hướng Đông?” Cô hỏi ngược lại.
Lâm Tây Canh dừng xe lại ven đường, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt, giống như muốn nhìn thấu người phụ nữ trước mặt, nhưng cô không phải Ngô Nhân Kì.
Lưu Ỷ Nguyệt mở cửa, phát hiện cửa xe đã bị Lâm Tây Canh khóa, “Lâm tổng, xin anh mở cửa ra, tôi phải xuống xe.”
“Trả lời câu hỏi của tôi.” Lâm Tây Canh không thèm để ý tới yêu cầu của Lưu Ỷ Nguyệt, vẫn nhìn cô chằm chằm.
“Tại sao tôi phải trả lời? Về lý mà nói, tôi không cần trả lời. Anh không thấy buồn cười sao?”
“Lưu Ỷ Nguyệt, con người có thể sống thoải mái, nhưng không thể tùy tiện. Tôi, Lưu Hướng Đông, còn ai nữa?”
“Xùy! Tùy tiện? Lâm Tây Canh, nếu nói rằng lúc trước tôi còn có chút ấn tượng tốt với anh, bây giờ chẳng còn gì nữa. Thoải mái như thế nào? Tùy tiện lại như thế nào? Không tùy tiện với anh thì sao? Sao? Khó chịu hả?” Lưu Ỷ Nguyệt châm chọc nói, tại sao tự nhiên đổ hết lỗi lên đầu cô, cô sai ở đâu chứ? Tại sao mọi người ai cũng đối xử với cô không công bằng? Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng uất ức, tuyệt vọng, chẳng lẽ này trên đời không có con đường nào dành cho cô sao?
“. . . . . . Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh như mất đi lý trí, giận dữ quát.
“Gọi cái gì! Mở cửa, tôi không muốn ở cùng anh! Mở ra! Nếu không tôi không biết mình sẽ nói lời khó nghe nào nữa!” Lưu Ỷ Nguyệt dùng sức đập cửa xe bị khóa, đáy mắt như phủ một tầng sương mù. Cô thầm mắng chính mình, đây không phải lần đầu tiên chịu thiệt, cũng không phải lần đầu tiên bị oan, tại sao vẫn còn khó chịu như thế?
Lâu rồi không ai dám khiêu chiến với Lâm Tây Canh. Anh chỉ thấy hai mắt Lưu Ỷ Nguyệt sáng lên, dường như có ngọn lửa cháy sáng, càng ngày càng dữ dội.
Lâm Tây Canh yên lặng mở khóa cửa, vừa nghe thấy “Tạch” một tiếng, Lưu Ỷ Nguyệt liền khẩn trương xông ra ngoài. Cô bước đi rất nhanh, chỉ để lại ánh mắt khó chịu của những người qua đường.