Quá Yêu - Lê Tư

Chương 30: Nổi giận




Lưu Ỷ Nguyệt đi như bay về nhà. Cô muốn tìm một nơi thuộc về riêng cô mà trốn đi, dù khóc, dù cười, dù điên, dù loạn, đều không liên quan đến người khác.

Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi dưới lầu, Lưu Ỷ Nguyệt ngừng lại, đứng lặng một lúc, rồi quyết định đi vào. Một lát sau, cô đi ra, trong tay xách theo một cái túi to, bên trong có một chai rượu.

Vào nhà, cô đá văng giày trên chân, đem đồ để lên bàn trà, sau đó đi vào phòng bếp, nấu một tô mì. Nhớ lại hồi còn nhỏ, cha uống rượu cũng lấy mì làm đồ nhắm, đây là cách của người nghèo.

Lưu Ỷ Nguyệt rót đầy một chén, giơ lên trần nhà, hô to, “Mời mày, Lưu Ỷ Nguyệt, cụng ly!” sau đó ngửa cổ uống sạch, không còn một giọt, “Thật cay!” Lưu Ỷ Nguyệt lau lau miệng, tiếp tục lẩm bẩm.

Mì còn chưa đụng tới, rượu đã vơi hơn nửa, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn căn phòng trống rỗng, lại nhìn chén rượu trong tay, “Từng bước sai, từng bước sai, Lưu Ỷ Nguyệt, mày xong rồi! Biết không? Mày xong rồi!”

Cô ném chén rượu trong tay đi, mảnh vỡ bắn tung tóe trên sàn nhà, “Đi chết đi! Các người đều đi chết đi! Dựa vào cái gì! Các người dựa vào cái gì!” Lưu Ỷ Nguyệt chếnh choáng la to, vẫn nghe được những gì mình nói.

Cô giơ chai rượu lên, trực tiếp hét với nó, “Vì sao tao không say? Vì sao? Vì sao cả mày cũng ăn hiếp tao?” Lưu Ỷ Nguyệt quăng chén rượu, không ngừng thì thào, “Bởi vì các người là dao thớt, còn tôi là cá thịt. Nhưng tôi cũng biết đau, cũng biết khóc. Thân con kiến nên bị người ta coi thường sao?”

Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi ngã xuống sô pha, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Cô mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh.

“…Reng” Di động động nhiên đổ chuông.

“Chết đi!” Lưu Ỷ Nguyệt nằm trên sô pha lẩm bẩm.

Tiếng chuông vẫn cứ tiếp tục vang lên, một lần lại một lần. Lưu Ỷ Nguyệt với lấy túi xách, lục tìm điện thoại, trên màn hình lờ mờ hiện lên mấy chữ “Lâm Tây Canh”.

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn hồi lâu. Hai người giằng co qua cái điện thoại nho nhỏ. Cuối cùng, cô đau xót nghĩ, ngày mai còn phải gặp anh, lại chỉ như con kiến dưới chân anh, đành vứt bỏ kiên nhẫn, nhận điện thoại của anh.

“Alo! Chào Lâm tổng!” Xem ra cô không có say, Lưu Ỷ Nguyệt thầm nghĩ.

Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh như vậy, khiến Lâm Tây Canh không biết nói gì, chỉ trầm mặc một hồi.

“Chuyện gì vậy? Lâm tổng.”

“…”

“Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy!” Lưu Ỷ Nguyệt vứt điện thoại sang một bên, hai tay buông thõng, nhưng lại quên ấn nút kết thúc cuộc gọi.

“…Ha ha… Ha ha” Lưu Ỷ Nguyệt cười điên dại, so với khóc còn khó nghe hơn.

“Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh chưa cúp điện thoại đã nghe thấy tiếng cười từ đầu dây bên kia truyền đến. Cô cười mà như khóc, anh ngập ngừng gọi, bên kia Lưu Ỷ Nguyệt không hề trả lời, “Lưu Ỷ Nguyệt! Lưu Ỷ Nguyệt!”

“…Hu hu” Sau khi cười đủ rốt cuộc Lưu Ỷ Nguyệt cũng không che dấu được cảm xúc thật của mình, tiếng cười chuyển thành tiếng khóc, “…Khụ khụ… Hu hu”

Lúc này Lâm Tây Canh mới hiểu được mình đã khiến cô tổn thương đến mức nào, “Lưu Ỷ Nguyệt! Cô có nghe không? Lưu Ỷ Nguyệt! Nói chuyện đi!”

Lưu Ỷ Nguyệt từ sô pha đứng lên, tay lau đi nước mắt, vô tình nghe thấy di động trong tay kia truyền ra tiếng nói chuyện, nghe thấy có người không ngừng kêu tên cô. Nâng tay lên thì thấy di động vẫn còn ở trạng thái trò chuyện, người gọi tên cô không cần nghĩ cũng biết là Lâm Tây Canh. Cô không hề do dự mà ấn nút kết thúc cuộc gọi.

Di động không còn âm thanh nào, hiển nhiên Lưu Ỷ Nguyệt đã cúp điện thoại. Lâm Tây Canh dựa vào tay lái, vô cùng tự trách, đêm nay anh không còn là anh nữa rồi, anh điên rồi sao? Chỉ có điên mới làm ra chuyện khác thường như vậy. Con người ta khi không hiểu rõ bản thân thì càng dễ hối hận về hành vì của mình.

Lưu Ỷ Nguyệt say ngã vào sô pha, cuộn mình ở trên sô pha nhỏ hẹp suốt một đêm, khi tỉnh lại đã là rạng sáng, lại không còn buồn ngủ nữa. Cô thu dọn hết mảnh vỡ trên mặt đất, nhớ lại tối hôm qua cô không khống chế được, vẫn có thể tức giận, chứng minh lòng của cô chưa chết, chưa hoàn toàn vô cảm.

Cô mặc quần áo, trang điểm, cố tình chọn màu son đỏ tươi, không phải năm nay màu đỏ này đang thịnh hành sao? Lưu Ỷ Nguyệt thử làm mặt quỷ. Giấu bộ mặt thật của mình sau lớp trang điểm, cô như tìm lại được sự tự tin thường ngày, chẳng trách người ta nói, trang điểm có thể khiến con người tự tin hơn.

Suốt một đêm, Lâm Tây Canh không thể ngủ yên, sáng sớm đi vào văn phòng, ngạc nhiên nhìn thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang ngồi ở bàn làm việc. Cô còn tới sớm hơn anh, gương mặt nghiêm túc khiến anh đoán không ta cô đang nghĩ gì.

Lưu Ỷ Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, không cần ngẩng đầu cũng có thể nhận ra của ai, cô đứng dậy, ngẩng mặt, cười đúng tiêu chuẩn, “Chào buổi sáng! Lâm tổng!”

Nụ cười của cô rất đẹp, gương mặt hoàn mỹ không khuyết điểm, son môi vô cùng xinh đẹp, tạo điểm nhấn trên khuôn mặt, sáng rực rỡ. Lưu Ỷ Nguyệt thật sự trốn sau lớp phấn son ấy, mấy giờ đồng hồ trước còn đau khổ uống rượu.

“Chào!” Lâm Tây Canh nhìn chằm chằm gương mặt cô, giống như tối hôm qua chưa xảy ra chuyện gì, cô sao có thể bình tĩnh được như thế, chẳng lẽ tiếng khóc tối qua anh nghe thấy là giả, chỉ là ảo giác của riêng anh.

Lưu Ỷ Nguyệt không hy vọng Lâm Tây Canh sẽ xin lỗi, nhưng thực sự tới giờ phút này, cô vẫn chưa thể chấp nhận được, anh còn có thể lạnh lùng đến mức nào? Anh mãi mãi muốn bản thân được đặt ở vị trí cao cao tại thượng, bất kì người nào cũng phải khuất phục dưới chân anh. Trái tim cô đột nhiên thắt lại. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, có lẽ vĩnh viễn không thể vượt qua.

“Tôi đi pha trà.” Lưu Ỷ Nguyệt nói xong, nghiêng người đi vào phòng pha trà.

Lâm Tây Canh mở cửa ban công, cảnh vật quen thuộc nhưng lại làm cho anh cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu, không kiên nhẫn mà kéo kéo cà vạt. Chặt quá, anh có chút bực bội.

“Lâm tổng, trà của anh.”

Lâm Tây Canh xoay người lại, thấy Lưu Ỷ Nguyệt đặt chén trà trên bàn, sau đó kính cẩn cầm khay đứng đó.

“Cám ơn.” Lâm Tây Canh ngồi xuống.

“Tôi xin phép ngoài, sắp xếp cuộc họp chín giờ sáng nay!”

Lâm Tây Canh gật gật đầu, chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đi ra khỏi văn phòng.

Những ngày sau, Lâm Tây Canh hơi sốt ruột. Mà Lưu Ỷ Nguyệt vẫn bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng, điều này khiến anh vô cùng khó chịu. Ngày nào cô cũng chỉ nói với anh về công việc, không thừa một lời. Trái tim của Lâm Tây Canh như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, vừa đau lại vừa ngứa, không biết phải làm như thế nào.

“Lâm tổng! Tôi xin phép tan tầm trước!” Lưu Ỷ Nguyệt nói với Lâm Tây Canh, anh nhìn mình, ánh mắt như có như không.

“… Lâm tổng!” Lưu Ỷ Nguyệt thấy Lâm Tây Canh không có phản ứng, nâng cao giọng.

“Hả?” Lúc này Lâm Tây Canh mới biết Lưu Ỷ Nguyệt đang đứng trước bàn mình, chau mày hỏi.

“Tôi phải tan tầm.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, nhắc nhở anh đã đến giờ tan tầm.

“Ấy, chờ một chút.” Lâm Tây Canh chỉ vào ghế dựa đối diện, ý bảo Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống. Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, trầm tĩnh như trước, chờ Lâm Tây Canh nói chuyện.

“Chúng ta cần nói chuyện.” Lâm Tây Canh đan chặt hai tay trên mặt bàn, nói với Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn không nói lời nào, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, không hề né tránh.

“…Hôm đó” Ánh mắt của cô khiến Lâm Tây Canh ấp a ấp úng, không biết bắt đầu như thế nào, nhưng nhất định phải nói. Chưa ai có thể khiến anh như thế, Lâm Tây Canh thầm nghĩ.

“…” Lưu Ỷ Nguyệt biết anh đang muốn nói cái gì, chỉ mới vài ngày, cuối cùng vẫn là anh quyết định giải quyết.

“… Thật xin lỗi!” Lâm Tây Canh gian nan nói ra ba chữ này.

“…”

Lưu Ỷ Nguyệt vẫn im lặng, tự tôn của anh đáng giá thế sao? Lời xin lỗi này của anh, muốn cô sợ hãi nhận lấy, hay còn phải cảm động đến rơi nước mắt?

Anh đã đánh giá cao chính mình, càng khinh thường cô.

Lâm Tây Canh cứ nghĩ Lưu Ỷ Nguyệt sẽ nói gì đó, nhưng ngoại trừ ánh mắt lạnh lùng, cô chỉ cười nhàn nhạt. Rõ ràng cô đang cười, nhưng không hiểu sao bờ môi lại ngày càng mím chặt.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi đứng lên, “Lâm tổng, không còn chuyện gì, tôi tan tầm. Ngày mai gặp lại!”

Lâm Tây Canh nghẹn họng, trân trối nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đi ra cửa, ngay lúc cô sắp mở cửa ra, “Lưu Ỷ Nguyệt, đứng lại!” Anh từ trên ghế trên đứng lên, Lưu Ỷ Nguyệt buông tay, xoay người lại, ở khoảng cách rất xa, cô ngạo nghễ đứng thẳng.

“Sao cô kiêu ngạo như vậy? Dựa vào cái gì?” Lâm Tây Canh cắn răng hỏi.

“Tại sao tôi không thể kiêu ngạo? Bây giờ đã là sáu giờ, quá giờ tan tầm một tiếng.” Lưu Ỷ Nguyệt nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua, “Nếu là thời gian tan tầm, anh không phải cấp trên của tôi. Như vậy, xin hỏi, Lâm Tây Canh, hiện tại anh lấy thân phận gì nói chuyện với tôi?”

“…Cô” Sắc mặt Lâm Tây Canh hết trắng lại xanh.

“Đã không muốn thì đừng làm với người khác, đạo lý này không cần tôi nói cho anh chứ? Tôi chính là như vậy. Xin lỗi! Tôi không thể nhẫn nhịn được, tôi chỉ biết người khác đối với tôi thế nào, tôi cũng đối với người ta thế vậy. Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng. Là anh không khách khí trước, không phải sao?” Nỗi tức giận dồn nén mấy ngày nay của Lưu Ỷ Nguyệt được dịp bùng nổ.

“Tôi không khách khí như thế nào?” Mặt Lâm Tây Canh lại chuyển thành đỏ.

“Anh căn bản không có thành ý xin lỗi tôi. Có lẽ anh nghĩ, tôi nhất định sẽ nhận lời xin lỗi ấy, bởi vì xét về địa vị, tôi không thể không nhận. Nhưng đối với tôi, lời xin lỗi của anh chỉ như một sự bố thí, ngàn vạn lần không cần. Anh tự dưng mắng tôi tùy tiện, sau đó ném cho tôi ba chữ qua loa là có thể yên tâm. Nhưng anh có từng nghĩ chưa? Đặt vào vị trí của tôi, tại sao tôi phải nhận? Tại sao phải tha thứ cho anh? Tôi không được quyền kiêu ngạo, không được quyền tự tôn sao? Vì tôi nhận lương của anh sao? Tôi bán sức lao động chứ không bán tất cả cho Lâm thị của anh!”

“…” Lâm Tây Canh hoàn toàn á khẩu không trả lời được, nhanh chóng nhíu mày nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, đánh rắn phải đánh giập đầu, cô đánh trúng điểm yếu, cũng chính là tử huyệt của anh.

“Nếu nhưng lời này khiến anh khó chịu, là lỗi của tôi. Có lẽ chúng ta không hợp làm việc với nhau. Ngày mai tôi sẽ viết đơn xin thôi việc. Chào anh!” Lưu Ỷ Nguyệt thất vọng đi ra khỏi văn phòng. Cô thật sự mệt mỏi. Dù không còn gì, cô vẫn muốn giữ lại cho mình lòng tự tôn.

Lâm Tây Canh trơ mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt biến mất, lại không thể níu kéo cô. Anh không có quyền chỉ trích cô, cũng không quyền giữ cô lại.

Lưu Ỷ Nguyệt bước xuống từng bậc thềm của tòa nhà Lâm thị. Lúc đi đến bậc cuối cùng, cô xoay người nhìn lại.

Trời giá rét, tòa nhà trước mắt đèn điện sáng trưng. Sắc lạnh từ bức tường thủy tinh, sắc lạnh từ đá hoa cương trên mặt đất, tất cả đều mang theo khí lạnh. Cô đứng ở bậc thềm thấp nhất, nhìn lên, tòa nhà thật cao, còn cô lại vô cùng nhỏ bé. Lưu Ỷ Nguyệt thầm nghĩ, một số khoảnh cách vĩnh viễn không thể xóa nhòa, giống như cô với tòa nhà to lớn này, giống như cô với người trong đó.