Theo thời gian, một số thứ cũng sẽ thay đổi.
Lâm Tây Canh không còn là Lâm Tây Canh trước đây, anh cảm nhận được sâu sắc điều này.
Xe taxi chở hai người chạy trên đường quay về khách sạn. Bọn họ không nói gì, cũng không nhìn đối phương, chỉ yên lặng lắng nghe hơi thở của nhau. Họ ngồi rất gần, đến nỗi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nhau. Lâm Tây Canh ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng vào phía trước. Lưu Ỷ Nguyệt xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng lui ra sau.
Trên hành lang, hai người một trước một sau, dưới chân là tấm thảm mềm mại, không nghe thấy tiếng bước chân. Trên tường, cách vài thước treo một ngọn đèn, Lưu Ỷ Nguyệt chầm chậm đi dưới ánh đèn ấm áp.
Lâm Tây Canh chỉ hy vọng thời khắc này mãi mãi không kết thúc, ở phía sau nhìn cô, không cần nhiều, chỉ là bóng dáng cũng đủ rồi.
Tới cửa phòng Lưu Ỷ Nguyệt, cô đứng thẳng người rồi thản nhiên cười, “Cám ơn.”
“Không có gì, hy vọng đêm nay tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của một người hướng dẫn.” Lâm Tây Canh cố nói chuyện thoải mái để giảm bớt nỗi bất an trong lòng.
“Rất tốt! Cám ơn! Dù là đêm nay hay là lần đi công tác này thì cũng cám ơn anh đã cho tôi cơ hội này.” Lưu Ỷ Nguyệt thật lòng nói, chỉ sợ cơ hội như vậy cũng không có nữa.
“Sao lại nói vậy?”
“Lần ký kết hợp đồng này làm cho tôi có cảm giác thành công. Sau này khi nhà máy điện xây dựng xong, lúc nhìn nó thì tôi sẽ nói với mình rằng, nơi này có một phần công lao của tôi.”
Lâm Tây Canh nhìn cô đứng lặng hồi lâu, ánh mắt cô lộ ra vẻ chân thật. Anh không nghi ngờ mỗi một từ mà cô nói, anh có thể cảm nhận được điều này. Tình cảm giống như mạng nhện, tránh không được. Chân không nghe lời đi về phía trước một chút.
LưuỶ Nguyệt đột nhiên lui về phía sau, lưng dán trên cánh cửa, ngón tay run lên nắm lấy vạt áo khoác, “Đây không phải là ý muốn của cô sao?” Cô để tay lên ngực tự hỏi, “Không, đây không phải là ý muốn của cô, không phải, không phải.”Cô cúi thấp mặt xuống không dám nhìn anh, ánh mắt sợ hãi đã biểu hiện sự kích động của cô.
Lâm Tây Canh vẫn nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt, nhịp tim đập dồn dập. Hai người tựa vào nhau, từ xa nhìn như một đôi tình nhân đang lưu luyến. Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, dán sát vào khuôn mặt đang cúi xuống của anh. Lâm Tây Canh hôn lên tóc, lên mắt cô.
Cô nhẹ buông tay, túi xách rơi trên mặt thảm, phát ra một tiếng động nhỏ, phá vỡ không khí yên tĩnh giữa hai người.
“Thực xin lỗi.” Lâm Tây Canh bừng tỉnh liền lùi một bước nhỏ.
Động tác của Lưu Ỷ Nguyệt nhanh hơn, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh. Môi anh thật ấm áp, không giống như khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Nụ hôn này giống như ánh trăng giữa đêm đen, như ngọn đèn trong bóng tối, “Tách” một tiếng châm lên ngọn lửa trái tim. Lâm Tây Canh thoát khỏi thế bị động. Bờ môi của anh hé mở cắn đầu lưỡi của cô, có chút đau có chút bất chấp tìm tòi trong khoang miệng.
Trên hành lang truyền đến tiếng nói chuyện, Lưu Ỷ Nguyệt buông cánh tay ra, hạ gót chân, nửa người trên cũng đi xuống, “Chúng ta huề nhau, ngủ ngon.” Nói xong, cô không nhìn Lâm Tây Canh, ngồi xuống nhặt túi xách lên, lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Lâm Tây Canh nhìn mỗi động tác của cô, nhanh nhẹn mở cửa vào trong phòng, từ từ khép lại cánh cửa giống như ảo thuật gia làm cô biến mất. “Cạch” cửa đã bị khóa, cánh tay anh nặng nề nâng lên rồi nhẹ nhàng buông xuống, nhưng vẫn không bước đi.
Trong phòng, Lưu Ỷ Nguyệt lẳng lặng đứng ở trước cửa chờ đợi, trên mặt là nụ cười yếu ớt, anh sẽ không gõ cửa, đó không phải tác phong của anh, cô chắc chắn.
Thật lâu sau, vẫn không có tiếng động. Trong phòng không có ánh sáng, Lưu Ỷ Nguyệt đi đến cửa sổ sát đất đẩy ra. Cả thành phố đều chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn lại tiếng nước sông róc rách chảy tựa như không bao giờ ngủ.
Hôm sau, Lưu Ỷ Nguyệt lười biếng, ở trên giường lăn đi lăn lại, nhìn rèm cửa sổ màu trắng, hai ngày nghỉ không biết nên làm gì. Lười biếng, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn ăn.
Ở trên giường hết cà ngày trời, Lưu Ỳ Nguyệt quyết định không thể tiếp tục ở trong phòng nữa. Cô xoay người xuống giường, rửa mặt chải đầu xong, thay quần bò với áo len, tóc cột cao thành đuôi ngựa, tự nhìn mình trong gương, cảm giác như trẻ lên vài tuổi.
Mang một đôi giày thể thao nhẹ nhàng, Lưu Ỷ Nguyệt đi ra ngoài, lang thang trên đường không mục đích. Nhìn thấy khách tham quan cầm máy chụp hình không ngừng, Lưu Ỷ Nguyệt dừng lại, quan sát tỉ mỉ cảnh vật trước mặt. Ánh mắt là ống kính, đại não là máy chụp hình, hình ảnh mãi mãi được cất giấu dưới đáy lòng, trí nhớ là bức ảnh tốt nhất, đẹp nhất.
Cô đi đến phòng trưng bày Quốc gia, đây là nơi duy nhất trên thế giới cho miễn phí ra vào để ngắm những tác phẩm hội họa. Công trình này là tác phẩm tiêu biểu của một kiến trúc sư nổi tiếng (?), mặt trên có mái vòm, phía dưới là một hàng cột. Phòng triển lãm tranh quy mô cũng không lớn, các bức tranh ở đây đều rất đẹp, nhưng số lượng không nhiều lắm. Tranh ở hành lang đều do người dân đóng góp, hoặc có nguồn gốc từ nhân dân hoặc là đại diện giai cấp giàu có cống hiến cho xã hội, đất nước. Mất khoảng hai giờ để thưởng thức các bức tranh nổi tiếng trên thế giới, cô đã đánh giá quá cao sức lực cũng như khả năng thưởng thức của mình, không muốn tra tấn mắt và thần kinh thêm nữa, đành phải đi ra ngoài.
Lúc này, bụng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, thì ra thức ăn vẫn hấp dẫn hơn, cô nhớ một quyển tạp chí có nhắc đến Whitecross Stress Market.
Ở đó bán các món ăn vặt nổi tiếng của các quốc gia châu Âu, cả con đường lát đá, thức ăn được bán trên các xe đẩy, không có bàn, ngay cả khách có nhiều tiền đến đâu, cũng chỉ có thể đứng ở trên đường mà nếm thức ăn ngon.
Lưu Ỷ Nguyệt tìm được nơi bán món ăn Italy, nghe nói khi Bruce Willis đến Luân Đôn chỉ muốn tới đây ăn. Ăn xong món Italy, lại tìm được chỗ bán đồ ăn vặt, bánh trứng custard.
“Cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp nhau.” Lâm Tây Canh nhìn thấy cô vừa ngạc nhiên vừa mừng.Cô rất trẻ trung, trẻ trung đến mức nếu anh nhìn lướt thì không thể nhận ra. Ăn mặc giản dị, áo khoác, quần bò, bên trong là áo len. Tóc buộc cao còn không trang điểm. Anh thấy cô cắn một miếng bánh trứng thật to rồi nhắm mắt thưởng thức. Ăn, đối với cô mà nói có lẽ thực sự hạnh phúc.
“Hương vị thế nào?” Anh tiến đến hỏi cô.
“Khụ khụ khụ.” Lưu Ỷ Nguyệt vỗ ngực, trừng mắt nhìn người trước mặt, không có vẻ gì hối lỗi, mà còn cười cười trêu chọc cô.
“Xin lỗi, đã hù dọa cô.” Lâm Tây Canh vỗ lưng giúp cô, Lưu Ỷ Nguyệt ho đến đỏ mặt.
“Ăn ngon không?” Lâm Tây Canh chỉ chỉ cái bánh trứng đã bị cắn một miếng trong tay cô.
“Đây, anh thử đi.” Lưu Ỷ Nguyệt đưa một cái bánh khác, Lâm Tây Canh cũng không từ chối, lấy bánh ăn một miếng.”Thế nào?” Lưu Ỷ Nguyệt thấy anh ăn xong hỏi.
“Hình như là tôi hỏi cô trước?” Lâm Tây Canh nhướng mày hỏi.
“Tôi chỉ có thể nói tôi nhớ nhà, ngay cả đầu lưỡi cũng nhớ hương vị quê hương.” Lưu Ỷ Nguyệt bĩu môi nói.
“Ha ha, tôi cũng thế!” Lâm Tây Canh gật gật đầu.
Hai người đứng ở trên đường ăn bánh trứng xong cũng không muốn ăn nữa. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Tây Canh, tóc của anh bị gió thổi có chút rối. Hôm nay anh ăn mặc thoải mái, nhưng rất phù hợp, khác hẳn với anh thường ngày.
“Làm sao vậy?” Lâm Tây Canh thấy cô nhìn mình chăm chú, tò mò hỏi.
“Không có gì, chỉ là anh hôm nay rất khác.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ chỉ quần áo anh, Lâm Tây Canh liếc mắt nhìn quần áo trên người một cái, “Không phải hôm nay là ngày nghỉ sao?” Anh hỏi lại.
“Đún! Ngày nghỉ. Có điều, tôi cảm thấy hai ngày này trôi qua quá nhanh, còn chưa biết làm gì.” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ nhàng nhíu mày, thời gian nghỉ ngơi quá ít, cô không biết nên làm việc gì cho thích hợp. Lâm Tây Canh liếc mắt nhìn cô, lời của cô giống giọt mưa rơi xuống lá cây, “tách, tách, tách”, mỉa mai anh quá mức rõ ràng. Nhưng mà đêm qua cô không có đề cập tới, cũng không có làm ra vẻ nhăn nhó, rất tự nhiên, tự nhiên đến nỗi đêm qua giống một giấc mộng.
“Vậy thời gian còn lại của hôm nay cho tôi được không?” Lâm Tây Canh đột nhiên buột miệng thốt ra.
Lưu Ỷ Nguyệt giật mình không ít, mắt trừng lớn, miệng khẽ nhếch. Đây không giống lời anh nên nói ra. Nhìn sang bốn phía, đúng rồi, ở nơi đất khách bọn họ không biết ai, con người sẽ trở nên mạnh dạn hơn.
“Được.” Lưu Ỷ Nguyệt nghiêm túc nói. Cô vươn tay về phía Lâm Tây Canh, ngón tay thon dài trắng nõn.
Tay Lưu Ỷ Nguyệt bị nắm lấy, không quá lỏng cũng không quá chặt. Tay anh thô ráp, khô ráo. Lưu Ỷ Nguyệt không thích đàn ông có bàn tay đầy mồ hôi.
Hai người đi dạo trên đường, lại tưởng tượng người bên cạnh chính là người đồng hành cùng mình đến suốt cuộc đời. Hạnh phúc nhất trong đời là gì? Chỉ đơn giản là hai người yêu nhau tay trong tay.
Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, Lưu Ỷ Nguyệt bị món đồ trong tủ kính hấp dẫn, “Vào xem.” Nàng kéo kéo Lâm Tây Canh, hai người cùng vào cửa hàng. Chủ cửa hàng thấy có khách hàng tới cũng không gấp gáp, mời hai người bọn họ chậm rãi xem liền không để ý nữa. Trong cửa hàng không có nhiều mặt hàng đắc tiền, có lẽ mấy thứ này trong nước cũng có thể mua được, Lưu Ỷ Nguyệt bắt đầu không còn suy nghĩ muốn mua sắm trong đầu.
“Đẹp không?” Cô lấy một cái khăn quàng cổ bằng lụa rất dài, xoay người hỏi một câu.
“Không biết.” Lâm Tây Canh hoàn toàn mù mịt, anh chưa từng quan tâm đến quần áo, trang sức của phụ nữ.
Lưu Ỷ Nguyệt than nhẹ một tiếng, cởi khăn lụa xuống, treo về chỗ cũ, “Nói thật, anh thực nhàm chán.” Cô nhìn thằng vào ánh mắt Lâm Tây Canh mà nói.
“Tôi biết.” Về điểm này, Lâm Tây Canh hoàn toàn có thể tự hiểu.
“Ngô tiểu thư làm sao có thể chịu được anh?” Lưu Ỳ Nguyệt không nghĩ ngợi mà nói, nói xong lập tức giống như bị mèo cắn lưỡi, sợ hãi quan sát anh.
“Đó là vấn đề của cô ấy, đề nghị cô đi hỏi cô ấy.” Không nghĩ tới Lâm Tây Canh rất nhanh trả lời, sắc mặt cũng không hề thay đổi.
“Hai kẻ lập dị!” Lưu Ỷ Nguyệt lẩm bẩm.