Quá Đỗi Dịu Dàng

Chương 13: Chúng ta, ly hôn đi




Thật ra hôm nay Ôn Ninh đột nhiên lại đây, còn định qua đêm ở bên này, trên trán lại mang theo vết thương, Ôn Cát An đã sớm có hoài nghi, hoài nghi có phải cô đã gặp chuyện gì hay không, nhưng ông tuyệt đối không ngờ sẽ là vấn đề ly hôn.

Cho nên lúc chính tai ông nghe thấy Ôn Ninh nói muốn ly hôn với Hạ Chi Châu, ông vẫn khiếp sợ đến mức ngây ngẩn cả người.

Không khí hình như có vài phút ngừng trệ, Ôn Cát An tiêu hóa một lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi con gái mình, “Vì sao?”

Đối với đoạn hôn nhân này, nỗ lực Ôn Ninh có thể làm đều đã làm, cô thậm chí còn nghĩ tới kiến nghị nghe được từ ba, dùng con cái để bó buộc Hạ Chi Châu nhưng vô dụng, trái tim anh chẳng ở nơi này của cô, cô làm thêm nhiều cũng không dùng được, cuối cùng anh sẽ đi về phía người phụ nữ khác.

Chỉ là tận mắt nhìn thấy anh và Dương Ảnh ôm nhau, cô cũng đã sắp không có cách nào thừa nhận rồi, cô không dám tưởng tượng, nếu có một ngày nhìn thấy Hạ Chi Châu làm chuyện thân mật hơn với người phụ nữ khác, cô sẽ thế nào.

Cô nhất định sẽ điên mất.

Như vậy thì dừng ở đây.

“Lúc trước ba nói đúng.” Ôn Ninh cụp mắt, “Con không nên mơ ước thứ không thuộc về mình.”

Lúc trước đêm hôm ấy với Hạ Chi Châu, thật ra cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ bởi vì thích anh, cảm thấy được một lần cũng tốt, cũng không có hy vọng xa vời rằng anh sẽ bởi vậy mà chịu trách nhiệm với cô.

Sau đó cô bị ba phạt quỳ, Hạ Chi Châu chạy tới chủ động đề nghị kết hôn với cô, là ngoài dự đoán của cô.

Mà là vì thích anh, cô mừng rỡ như điên đồng ý.

Ai bảo cô từ nhỏ đã rễ tình đâm sâu với anh làm chi? Mặc dù anh chỉ vì chịu trách nhiệm với cô, mặc dù không có tình yêu nhưng có thể được con người của anh, đối với cô mà nói cũng đã là hạnh phúc và ban ân lớn lao.

Cuộc sống vợ chồng mấy năm nay tuy rằng không giống như những cặp vợ chồng khác gắn bó keo sơn bởi vì tình yêu mà đi vào cung điện hôn nhân, nhưng cũng tôn trọng nhau như khách, điều này khiến Ôn Ninh có tin tưởng và chờ mong lớn hơn nữa với quan hệ giữa hai người.

Cô chờ mong có một ngày Hạ Chi Châu cũng sẽ yêu cô một chút như vậy.

Cô không có lòng tham, chỉ cần một chút là được.

Nhưng cô còn chưa chờ được ngày đó đến thì anh cũng đã có người khác.

Có lẽ, cô nên học cách chấp nhận sự thật … suốt cuộc đời, cô đều không có cách nào giành được trái tim Hạ Chi Châu.

“Giữa bọn con……” Ôn Cát An nhìn về phía băng gạc trên trán cô, trực giác có liên quan đến việc này, “Xảy ra chuyện gì?”

Ôn Ninh im lặng không lên tiếng, vươn tay lấy cờ trong hộp cờ, “Dương Ảnh đã trở lại.”

Ôn Cát An sửng sốt, “Hai bọn nó……”

Lúc trước chuyện Hạ Chi Châu thiếu chút nữa liên hôn với Dương Ảnh, Ôn Cát An cũng biết đến, cho nên không cần con gái nói kỹ càng tỉ mỉ nhiều hơn thì ông cũng đã đoán được đại khái trong đó.

“Nghiệt duyên.” Ôn Cát An thở dài, không ngừng lắc đầu.

Tuy rằng ông cũng thường xuyên lo lắng con gái và con rể trôi qua không lâu dài, nhưng dù sao biết con gái mình từ nhỏ đã thích anh nên ông luôn hy vọng cô được như ý nguyện, cho nên trước đó vài ngày còn kiến nghị cô và Hạ Chi Châu sinh đứa con, củng cố quan hệ vợ chồng một chút.

Nhưng không ngờ tới, không chờ được con, thế nhưng chờ được tin tức con gái chuẩn bị ly hôn với con rể.

Bâu không khí khách khí trở nên rất thấp, hai cha con đều thất thần ngầm đánh cờ.

Sau khi Ôn Ninh lại rơi vào một nước cờ chết, người cha đối diện đột nhiên mở miệng hỏi cô, “Xác định chưa?”

Ôn Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn ông rồi lại cúi đầu nhìn bàn cờ trước mắt.

Có ba nhắc nhở, Ôn Ninh nhanh chóng phát hiện mình đi nhầm.

“Cuộc đời tựa như bàn cờ này.” Ba nói xong rồi lấy ra một quân cờ đen từ hộp và hạ xuống bàn cờ, “Hạ cờ không rút lại.”

Lúc này lại nhìn bàn cờ trước mặt, Ôn Ninh phát hiện mình đã lâm vào tử cục, không còn đường để đi.

**

10 giờ tối, lầu hai của câu lạc bộ Quân Lâm Thiên Hạ.

Cửa phòng riêng được mở ra, đôi chân dài của Hạ Chi Châu sải bước, một tay đút túi từ bên trong ra ngoài.

Chu Vĩ đuổi theo ở phía sau, “Sao sớm như vậy đã muốn đi rồi?”

“Tối hôm qua ôn chuyện cũ với Dương Ảnh, chơi quá giới hạn hả?” Chu Vĩ cười trêu chọc, nghiêng đầu đánh giá anh, càng thêm cảm thấy anh như bị hút khô hết máu.

Buổi sáng mở họp ở công ty thì phát hiện trạng thái của anh không quá thích hợp.

Chu Vĩ nở nụ cười tà ác, huých vào cánh tay anh, Hạ Chi Châu liếc anh ta, “Đừng nói hươu nói vượn.”

Chu Vĩ cười khà khà không ngừng, làm ra vẻ mà nói: “Tôi hiểu ~ tôi hiểu ~”

Còn không phải là đàn ông có vợ sao, chơi với người phụ nữ khác ở bên ngoài là phải kiềm chế một chút, miễn cho người trong nhà kia không hài lòng, ầm ĩ đến mức gà chó không yên.

Nhưng với tính tình và địa vị kia của Ôn Ninh, dám ầm ĩ với Hạ Chi Châu à?

Anh ta chỉ cảm thấy Hạ Chi Châu có phần quá mức cẩn thận.

Tối hôm qua Hạ Chi Châu ở bệnh viện chờ cả một đêm, không ngủ ngon giấc nên lúc này quả thật tinh thần hơi kém, “Bên này giao cho cậu.”

Anh bàn giao một câu rồi một mình đi về phía thang máy.

Chu Vĩ và anh còn có Dương Ảnh từ trước là bạn cùng lớp, cũng coi như là một nửa giới nhà giàu, nhưng mấy năm trước trong nhà phá sản, Hạ Chi Châu nể tình bạn học cũ, sắp xếp cho anh ta vị trí phó tổng giám đốc chi nhánh nhàn tản.

Mấy năm nay, Chu Vĩ vẫn luôn đi theo Hạ Chi Châu làm việc, anh ta là một tay lão luyện xã giao, có đôi khi Hạ Chi Châu lười phải ứng phó nên đều ném cho ta ta.

“Yên tâm đi.” Chu Vĩ xoay người đẩy cửa ra, tiếp tục vùi đầu vào xã giao.

**

Buổi tối không ngủ ngon chút nào, ngày hôm sau Ôn Ninh sớm đã rời giường trong tiếng chim kêu.

Cô đẩy cửa sổ ra, thấy ba cô lại đang trồng rau ở sân sau.

“Ba.” Ôn Ninh tựa vào trên cửa sổ, kêu ông một tiếng.

“Dậy rồi à?” Ôn Cát An quay đầu, nở nụ cười ôn hòa với cô, “Cơm sáng ba đã bỏ vào nồi cho con, mau xuống dưới ăn.”

“Dạ.” Ôn Ninh cười một cái, đóng lại cửa sổ rồi rời khỏi phòng.

Sau khi cô ăn cơm sáng thì cũng đến vườn rau của ba đi dạo một vòng, hái được không ít rau dưa củ quả trở về.

Nhớ tới lần trước, cô mang theo chút rau dưa củ quả trở về từ nơi này của ba, Hạ Chi Châu khen ngợi nói ăn ngon hơn mua bên ngoài.

Ôn Ninh ngẫm nghĩ, lại chạy lên phòng trên lầu, tìm được điện thoại của mình thì chuẩn bị gửi tin nhắn cho Hạ Chi Châu.

Cô click mở WeChat, ngược lại đã thấy được Hạ Chi Châu gửi cho cô trước một bước:

【 Hôm nay em có không thoải mái hay không? 】

【 Đầu em còn đau không? 】

【 Em nhớ uống thuốc đã mang đến. 】

Thời gian gửi đi là hai tiếng trước.

Một mặt quan tâm người vợ của mình như không có chuyện gì, một mặt anh anh em em với người phụ nữ mình thích bên ngoài, hóa ra đàn ông có thể thành thạo quanh quẩn giữa hai người phụ nữ.

Ôn Ninh càng thêm cảm thấy ghê tởm, lười trả lời những lời thăm hỏi dối trá mà anh sắm vai người chồng tốt gửi đến, hỏi lại anh một câu: 【 Đêm nay anh có về nhà ăn cơm không? 】

Lúc cô gửi đi thời gian đã gần giữa trưa, Hạ Chi Châu không ở nhà nên hỏi: 【 Em về nhà ư? 】

Ôn Ninh: 【 Buổi chiều chuẩn bị trở về. 】

Hạ Chi Châu: 【Để tài xế đi đón em. 】

Ôn Ninh: 【 Được. 】

Sau khi ăn cơm trưa chỗ ba, Ôn Ninh lại xách theo một túi rau dưa củ quả lớn trở về nhà của cô và Hạ Chi Châu.

Từ buổi chiều cô đã bắt đầu chuẩn bị, làm một bàn đồ ăn ngon lớn phong phú, còn cố ý làm cho anh món Palmier yêu thích nhất của anh.

Nói tới món Palmier này, ngoại trừ tạo hình tựa con bướm thì còn bởi vì trông giống trái tim nên mỗi lần cô làm cho anh đều với cảm giác muốn bày tỏ tình yêu với anh, chỉ có lúc này đây là ngoại lệ.

Hai người cơm nước xong xuôi thì Ôn Ninh vào phòng bếp bưng ra món tráng miệng cuối cùng là Palmier, lúc này Hạ Chi Châu vừa lúc nhận điện thoại, anh đứng dậy rời khỏi nhà ăn, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi lên phòng làm việc trên lầu.

Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn anh, nhìn Palmier đang bưng trong tay.

Lần cuối cùng cô làm món này vì anh, xem ra đã định trước là anh không ăn được.

Ôn Ninh dọn hết đồ ăn thừa trên bàn, dọn dẹp phòng ăn và phòng bếp rồi cũng đi theo lên lầu.

Cô đi vào phòng ngủ của hai người, đẩy cánh cửa nối liền với vườn trên cao đi ra ngoài.

Mở đèn lên, cô tìm tới một bình tưới nước và đổ đầy nước, bắt đầu dốc lòng tưới nước cho hoa nhài mà mình trồng.

Vừa tưới nước, cô vừa cúi xuống kiểm tra trên cành cây có nở ra nụ hoa hay không.

Thật đáng tiếc, vẫn chưa.

Hạ Chi Châu đến phòng làm việc xử lý xong điện thoại công việc, xuống lầu thấy cô không ở đây, phòng bếp nhà ăn cũng đều được dọn dẹp sạch sẽ, vì thế lại lên lầu đến phòng ngủ tìm cô.

Cánh cửa thông với khu vườn trên cao đang mở, anh dạo bước qua đó.

Thấy Ôn Ninh xách theo bình tưới nước, nghiêm túc chăm sóc hoa nhài do mình trồng, Hạ Chi Châu cong môi cười một cái, hai tay ôm ngực dựa trên cửa, cười hỏi: “Sắp đến kỳ ra hoa rồi sao?”

Ôn Ninh quay đầu lại nhìn anh một cái, “Ừm, tháng sau.”

Thời kỳ ra hoa của hoa nhài là từ tháng 5 đến tháng 8 hàng năm.

Nhưng……

Ôn Ninh quay đầu lại, cụp mắt nhìn chăm chú vào màu xanh lá tươi tốt trước mặt.

Năm nay, cô không đợi được hoa nhài nở đã phải ly hôn với Hạ Chi Châu rồi.

Cô hơi thất thần, cho đến khi một cơ thể nóng bỏng sau lưng dựa lại đây, mang theo hơi thở cô quen thuộc.

“Thời gian không còn sớm.” Hạ Chi Châu ôm cô từ phía sau, vén tóc cô từ bên hông ra sau tai, “Cùng nhau tắm nhé?”

Người đàn ông nói cùng nhau tắm vào lúc này, đương nhiên sẽ không chỉ đơn giản là tắm như vậy, giọng điệu của Hạ Chi Châu ngay sau đó đều dịu dàng và mập mờ rất nhiều, Ôn Ninh sẽ không nghe không ra ý ngoài lời của anh.

Nhưng cô khác với Hạ Chi Châu, cô không có cách nào sau khi quyết định ly hôn với anh còn lá mặt lá trái xảy ra quan hệ thân mật thể xác với anh.

“Chúng ta ly hôn đi.” Ôn Ninh đột nhiên nói như vậy, hơn nữa lạnh nhạt nắm lấy tay anh đang đặt bên eo cô buông ra.

Trong chốc lát, Hạ Chi Châu cho rằng bản thân nghe lầm.

“Em nói cái gì?” Anh hỏi với vẻ khó có thể tin.

“Tôi nói.” Ôn Ninh quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại một lần nữa chắc như đinh đóng cột, “Chúng ta ly hôn đi.”

Tối hôm qua, ba đã nói với cô rằng cuộc đời tựa như bàn cờ kia, hạ cờ không rút lại, Ôn Ninh biết là anh đang nhắc nhở cô cẩn thận đưa ra lựa chọn.

Dù sao ly hôn không phải việc nhỏ, tương lai tràn ngập sự không chắc chắn và thử thách.

Mà trải qua một ngày một đêm suy nghĩ cặn kẽ, cô cuối cùng vẫn đưa ra quyết định như vậy.

Mấy năm nay, thân trong danh lợi nhà quyền quý, Ôn Ninh quả thật gặp qua không ít cặp vợ chồng vì ích lợi mà bằng mặt không bằng lòng, ở trong mắt bọn họ ích lợi còn quan trọng hơn tình cảm.

Nếu Ôn Ninh không có nhu cầu tình cảm với Hạ Chi Châu, có lẽ, cô cũng có thể làm được chuyện mở một con mắt nhắm một con mắt, tiếp tục giống như trước tôn trọng nhau như khách tiếp tục chung sống với anh.

Nhưng cố tình, cô yêu anh.

Tình yêu chính là sắp xếp của anh, không cho phép sự tồn tại của người thứ ba.

Huống chi cô yêu anh yêu đến mười năm, trong mắt càng không chứa được hạt cát.

Cho nên, đúng vậy, cô muốn ly hôn.

Hạ Chi Châu đại khái không ngờ sẽ có một ngày như vậy, Ôn Ninh thế nhưng nhắc đến ly hôn với anh ư? Đôi mắt anh híp lại, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô gằn từng chữ một hỏi, “Em biết bản thân đang nói cái gì không?”

Người đàn ông trước nay luôn nhã nhặn lễ độ nhưng vào giờ phút này sắc mặt không vui, ngay cả giọng điệu cũng thêm vài phần tàn nhẫn, anh thậm chí giơ tay thử trán cô, hoài nghi cô có phải sốt nóng hỏng đầu rồi hay không.

Ôn Ninh đột nhiên giơ tay, đột nhiên ngăn tay anh, “Tôi rất tỉnh táo.”

Hạ Chi Châu cau mày nghiêm trọng, mắt vẫn nhìn cô chăm chằm, dường như không thể tin được cũng không thể chấp nhận được.

Ôn Ninh dời tầm mắt trước, xoay người rời đi từ bên cạnh anh, “Có thời gian thì bảo luật sư của anh soạn thảo một tờ thỏa thuận ly hôn đi.”