Quá Đỗi Dịu Dàng

Chương 12: Con định… ly hôn với Hạ Chi Châu




Cánh tay Hạ Chi Châu vòng qua chân Ôn Ninh, bế cô lên từ trên cầu thang.

Anh xoay người xuống lầu, nhanh chóng ôm cô đến gara rồi bỏ cô vào trong xe.

Xe phóng nhanh đi, bầu trời đêm đen kịt bị tiếng rít đâm thủng.

Chờ đến lúc Ôn Ninh mở mắt tỉnh lại lần nữa thì người đã ở bệnh viện.

Hạ Chi Châu thấy cô tỉnh thì nắm tay cô, đứng lên từ bên cạnh ghế rồi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, “Cảm giác thế nào?”

Ôn Ninh nằm ở trên giường, trên trán dán băng gạc, ánh mắt hơi rã rời nhìn anh.

Cô hốt hoảng nhớ tới trước kia có lần đã uống cà phê với đàn chị ở tầng 1 studio, lúc tán gẫu từng bàn luận một vấn đề tương tự: Lúc đàn ông có người ở bên ngoài, hoặc là trở nên lạnh nhạt hơn với vợ, hoặc là trở nên càng nhiệt tình hơn. Người trước ngay cả giả vờ cũng lười giả vờ, người sau là dối trá và tham lam, muốn cờ đỏ trong nhà không ngã cầu vồng bên ngoài phấp phới như cũ.

Không ngờ, người chồng cô vẫn luôn sùng bái yêu sâu nặng thế nhưng cũng là người sau.

Xem dáng vẻ giờ phút này ra vẻ đau lòng và sốt ruột của anh, không biết còn tưởng rằng anh và cô ân ái nhường nào, để ý cô cỡ nào.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh và Dương Ảnh ôm nhau, cô đã ngây ngốc tin tưởng. Giờ phút này, Ôn Ninh chỉ cảm thấy châm chọc, cười lạnh, nhắm hai mắt lại một lần nữa.

Hạ Chi Châu thấy cô khép mắt lại thì nhanh chóng chạy đến bên ngoài, khẩn cấp gọi bác sĩ đến giúp cô kiểm tra.

Bác sĩ lại đây kiểm tra, nói cho anh Ôn Ninh chỉ mệt mỏi, hơn nữa không kịp thời ăn cơm dẫn đến đói, nhắc nhở anh có thể chuẩn bị chút thức ăn, chờ cô tỉnh lại ăn một chút gì là ổn.

Cuối cùng, còn giao cho anh một phần báo cáo kiểm tra và nói: “Bà xã anh tạm thời không mang thai.”

Ôn Ninh ngủ một giấc đến hơn nửa đêm, trong phòng bệnh không bật đèn, chỉ có ánh đèn từ hành lang lọt vào qua cửa sổ.

Cô theo bản năng nhìn theo ánh sáng và quay đầu lại nhìn cửa sổ bên kia.

Có một chiếc ghế sô pha dưới cửa sổ, một người ngồi đó, vắt tay lên trán và nhắm mắt lại.

Bởi vì nguyên nhân ngược sáng nên Ôn Ninh nhìn không rõ mặt anh, nhưng cô có thể nhận ra là ai từ thân hình đó.

Cô dời ánh mắt, ngẩng đầu nhìn cái chai nhỏ giọt đang treo trên cao.

Cô do dự hai giây, nhịn đau rút kim tiêm trên mu bàn tay.

Kêu lên một tiếng, Ôn Ninh vén chăn lên, chuẩn bị bước xuống từ trên giường.

Hạ Chi Châu ngồi ở sô pha bên kia cảm nhận được tiếng động thì mở mắt nhìn lại đây.

“Em làm gì?” Anh lập tức đứng dậy từ trên sô pha, đi nhanh đến bên giường bệnh.

Anh ra vẻ muốn ấn cô xuống thì Ôn Ninh kịp thời nắm lấy tay anh và nói: “Em muốn vào WC.”

Hạ Chi Châu im lặng rồi cúi người, bế cô từ trên giường bệnh lên.

Ôn Ninh trước mắt đang ở trong bệnh viện tư nhân, được xây dựng từ bất động sản của nhà họ Hạ vào mười mấy năm trước, tập đoàn nhà họ Hạ cũng là một trong những cổ đông.

Người là Hạ Chi Châu tự mình đưa lại đây, bệnh viện trực tiếp sắp xếp một phòng bệnh VIP tiêu chuẩn cao nhất cho Ôn Ninh, toilet sạch sẽ, ngăn nắp như khách sạn 5 sao.

Hạ Chi Châu ôm cô đến ngồi trên bồn cầu, cụp mắt giúp cô cởi quần, Ôn Ninh phản xạ có điều kiện đè tay anh lại, “Em tự làm.”

Ngoại trừ lúc sinh hoạt vợ chồng, Ôn Ninh hiếm khi bại lộ riêng tư trước mặt anh vì thẹn thùng, Hạ Chi Châu cũng không giằng co với cô, nới lỏng tay rồi ngồi dậy nói: “Cần hỗ trợ kêu anh.”

Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài, nhân tiện giúp đóng cửa lại.

Chỗ ghim kim trên mu bàn tay hơi đau, Ôn Ninh chịu đựng, tiện tay cởi quần.

Chờ cô đi tiểu xong, rửa sạch tay ra khỏi toilet, Hạ Chi Châu đã bày sẵn một ít đồ ăn trên bàn.

“Em đến đây ăn chút gì đi.”

Anh kéo ghế ra, ngước mắt nhìn về phía cô.

Lúc này Ôn Ninh quả thật đói bụng, cảm giác ngực dán đến lưng nên chậm rãi dời bước qua đó, ngồi xuống chiếc ghế được anh kéo ra.

Cô vươn tay đang muốn lấy thức ăn thì Hạ Chi Châu đã trước một bước dùng cái muỗng múc miếng cháo, đặt tới bên môi mình nhấm nháp một xíu, cảm nhận độ ấm rồi lại đưa cho cô.

Ôn Ninh theo bản năng há miệng ăn hết.

Chờ Hạ Chi Châu lại múc một miếng nữa, Ôn Ninh vươn tay đoạt lấy chiếc muỗng trong tay anh, “Em tự mình làm.”

Cô cái gì cũng kêu tự mình, không cần anh chăm sóc, tựa như xa lạ với anh.

Tay Hạ Chi Châu vịn ở phía sau lưng ghế cô, tập trung tư tưởng nhìn chằm chằm cô và quan sát. Truyện Bách Hợp

Ôn Ninh nhìn như không thấy, chỉ lo vùi đầu tự mình uống cháo.

Đêm đã khuya, sau khi Ôn Ninh ăn xong cháo, Hạ Chi Châu để y tá tiến vào, truyền nước biển cho cô một lần nữa rồi để cô nằm ngủ trên giường bệnh.

Đầu cô bị va đập, có chấn động não rất nhỏ, cần phải ở bệnh viện quan sát một đoạn thời gian.

Ôn Ninh nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, ở lại bệnh viện qua một đêm.

Buổi sáng hôm sau, Nam Hi thấy cô không đến phòng làm việc thì lo lắng cho tình trạng của cô nên cố ý gọi điện thoại lại đây quan tâm.

“Không sao chứ?” Nam Hi hỏi một cách cẩn thận.

Giọng điệu của Ôn Ninh vẫn bình thản như cũ, “Không sao.”

Giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc chồng mình hẹn hò với một người phụ nữ khác vào đêm qua.

Buổi sáng Hạ Chi Châu trở về công ty một chuyến, giữa trưa mang theo đồ ăn lại đây thăm cô, cơm nước xong xuôi lại đưa cô đi làm kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới giúp cô xử lý thủ tục xuất viện.

Tài xế chạy xe đến cổng bệnh viện, Ôn Ninh suy nghĩ rồi quay đầu nói với Hạ Chi Châu: “Em muốn đến chỗ ba em một chuyến.”

Lúc trước, cô tiền trảm hậu tấu giao mình cho Hạ Chi Châu, thiếu chút nữa chọc ba tức chết, hiện tại trước khi đưa ra quyết định quan trọng của cuộc đời, cô vẫn chuẩn bị nói một tiếng với ba trước, để cho ông chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Hạ Chi Châu tôn trọng ý nguyện của cô, để tài xế đưa cô về vùng ngoại ô chỗ ba Ôn.

Xe ngừng trước biệt thự, sau khi Ôn Ninh xuống xe, Hạ Chi Châu cũng đi theo xuống xe.

Ôn Ninh chỉ muốn cố gắng tâm sự với ba, vì thế quay đầu nói với anh, “Anh đi mau đi.”

Hạ Chi Châu giơ tay giúp cô chải mái tóc bị gió làm cho rối tung rồi nói: “Không thiếu một lúc này.”

Còn ở trước mặt cô giả vờ người chồng tốt gì chứ, Ôn Ninh chỉ cảm thấy buồn cười, mặc không lên tiếng xoay người bước vào sân.

Xuyên qua sân đi vào trước cửa nhà chính, cánh cửa được đóng chặt, Ôn Ninh tìm chìa khóa từ chậu hoa trước cửa rồi mở khóa cửa.

Trong nhà cũng không có ai, nhưng ngoài cửa thông với sân sau loáng thoáng truyền đến tiếng ríu rít của vẹt.

Cô dạo bước về phía đó, đẩy cánh cửa khép hờ ra thì thấy trên mảnh đất trồng đầy rau dưa củ quả, ba cô đang cúi xuống như thể đang trồng thứ gì.

Có một cái lồng chim treo dưới mái hiên cạnh cửa, con vẹt ở trong đó nhảy tới nhảy lui, trong miệng không ngừng học người ta nói chuyện tựa như mẹ già lắm lời.

Nhìn thấy Ôn Ninh đột nhiên xuất hiện, mẹ già như bị hoảng sợ, đột nhiên nhảy dựng lên, liều mạng vỗ cánh, trong miệng phát ra tiếng kêu kỳ lạ.

Bên kia Ôn Cát An vội vàng trồng trọt rau dưa nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn lại đây.

Ánh mắt Ôn Ninh và ba đối diện nhau, cô khẽ nhếch khóe môi kêu một tiếng, “Ba.”

Mà lúc này, chú vẹt cũng nhận ra Ôn Ninh đến, tương đối an phận rất nhiều, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, “Chị, chị……” mà kêu cô.

Nó vẫn luôn xưng hô với Ôn Ninh như vậy, đại khái là do ba dạy, còn biết kêu Ôn Nhiên là em trai.

Ôn Ninh quay đầu nhìn vẹt rồi nhấc chân chuẩn bị đi vào trong đất.

“Ôi chao, đừng xuống dưới.” Ôn Cát An vội gọi cô lại, từ bên kia ruộng dưa đi về phía cô, “Trời mới vừa mưa, trên mặt đất rất ướt, trong chốc lát con sẽ dính một chân bùn.”

Ôn Ninh thấy ba mang ủng đi mưa, ủng màu đen, bên trên quả thật dính không ít bùn đất, lúc này Hạ Chi Châu nắm lấy cánh tay cô kéo cô vào trong.

Ôn Ninh rụt chân mình, ba đã đi lên trước, thấy trên trán cô dán băng gạc thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, mặt lộ vẻ lo lắng hỏi: “Cái này làm sao vậy?”

Ôn Ninh nhếch khóe môi, tránh nặng tìm nhẹ: “Con không cẩn thận bị ngã.”

“Này……” Ôn Cát An tựa như không quá tin tưởng, ánh mắt chuyển sang Hạ Chi Châu bên cạnh cô.

Tầm mắt Hạ Chi Châu và ba vợ giao nhau, anh tự giác ôm trách nhiệm, “Là con không chăm sóc tốt cho em ấy.”

Từ trước, Ôn Cát An chỉ là quản gia nhà họ Hạ, Hạ Chi Châu là con trai chủ nhà, mặc dù hiện tại đã gả con gái cho anh thành ba vợ anh nhưng Ôn Cát An cũng không dám làm gì anh, chỉ là không vui mà cau mày.

Lúc này, điện thoại trong tay Hạ Chi Châu vang lên.

Trên đường đến đây, Hạ Chi Châu lần lượt nhận hai cuộc điện thoại, rồi trả lời vài tin nhắn, công ty xác thật còn có một đống việc chờ anh, anh cũng không thể ở bên này chậm trễ quá lâu.

Anh liếc mắt nhìn tên người gọi rồi giơ tay sờ mặt Ôn Ninh, “Ở chỗ ba thật vui, anh bận xong rồi lại đây đón em.”

Đợi Hạ Chi Châu xoay người rời đi, Ôn Cát An thấy bóng dáng anh biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới đè nặng giọng nhỏ giọng hỏi con gái mình, “Không phải nó đánh chứ?”

Này cũng không thể bôi nhọ Hạ Chi Châu, Ôn Ninh lắc đầu, “Không phải.”

Hạ Chi Châu nói như thế nào cũng do Ôn Cát An nhìn lớn lên, biết nhân phẩm của anh, thái độ đúng mực trong giới quyền quý đều đứng đầu, tất nhiên ông tin tưởng gật đầu.

“Con đến trong phòng ngồi nghỉ ngơi một lát, ba lại hái chút rau, buổi tối làm cho con ăn.” Ôn Cát An nói, lại xoay người bận việc trong vườn rau của mình.

Ôn Ninh mỉm cười, nói dạ rồi đứng tại chỗ chọc vẹt chơi một hồi.

Cô đút vẹt ăn chút gì đó, Ôn Cát An lại xách theo mẻ rau dưa tươi mới vừa hái lại đây, “Đi thôi, nấu cơm nào.”

“Bé lông xanh sao ba?” Ôn Ninh quay đầu hỏi ba, “Thả ở chỗ này hả?”

Trên đầu chú vẹt này có dúm lông xanh, cho nên trong nhà vẫn luôn gọi nó là bé lông xanh.

“Con xách đi về phía trước thôi.” Ôn Cát An nói.

“Dạ.” Ôn Ninh nhón chân gỡ lồng chim từ trên móc xuống, sau đó xách theo đi theo sau ba vào nhà.

Cô đặt con vẹt lại sân trước, sau đó vào phòng bếp thì thấy Ôn Cát An đang đong gạo trong góc, cô đi qua đó nhận lấy công việc, “Ba, con làm cho.”

“Được, này giao cho con.” Ôn Cát An đến bên cạnh đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

“Bé Nhiên không về ăn cơm hả ba?” Ôn Ninh đến bồn nước vo gạo, thấy gạo hơi ít nên hỏi.

“Không về, chỉ có hai ba con mình.” Ôn Cát An vừa xào đồ ăn vừa nói, “Nó thuê cái chung cư nhỏ bên cạnh công ty, mỗi ngày đi làm đỡ phải chạy tới chạy lui.”

Bên này là vùng ngoại thành, cách thành phố khoảng một hai giờ đi xe, hơn nữa đi làm tan tầm vào giờ cao điểm càng thêm tốn thời gian, Ôn Nhiên thế này là bình thường, Ôn Ninh khẽ “dạ” một tiếng.

Sau đó, tay ba cầm muôi, Ôn Ninh ở bên cạnh hỗ trợ, mang từng món ăn đã chuẩn bị xong ra nhà ăn bên ngoài.

Điện thoại trên bàn rung lên hai cái, cô tiện tay click mở, nhìn thấy Hạ Chi Châu gửi tin nhắn đến cho cô:

【 Đêm nay anh có xã giao. 】

【 Trễ chút anh qua đón em. 】

Ôn Ninh chần chờ, ngón tay nhấn lên trên màn hình.

【 Không cần. 】

【 Đêm nay em ở chỗ ba một đêm. 】

Sau khi ăn cơm chiều, hai cha con lại hợp sức dọn dẹp bàn ăn, Ôn Ninh bưng chén đũa đi vào, tiện tay cầm tạp dề chuẩn bị rửa chén, Ôn Cát An bưng mấy chén dĩa đi vào sau lưng cô.

“Thảy xuống cho ba.” Ôn Cát An bỏ cái dĩa trong tay vào bồn nước, đoạt lấy tạp dề từ trong tay cô, “Con đi rửa chút hoa quả mà ăn.”

“Dạ.” Ôn Ninh không tranh với ông, dời bước đến tủ lạnh bên cạnh.

Chờ cô rửa xong một mâm trái cây ra ngoài, ba cũng cầm chén đũa đều được rửa sạch sẽ.

Ôn Ninh mở TV, phát hiện không có gì hay nên đặt điều khiển xuống, nhìn cờ vây bên cạnh thì cười nói: “Đã lâu không chơi cờ với ba, tới một ván nha ba?”

“Được.” Ôn Cát An mỉm cười ngồi vào đối diện cô.

Ôn Ninh cầm hai quả anh đào ăn, Ôn Cát An dọn bàn cờ xong, cô rút khăn giấy lau vệt nước trên tay rồi vươn tay lấy ra một quân cờ màu trắng trong hộp cờ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai cha con yên tĩnh đánh cờ.

Ôn Ninh thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lén ba mình.

“Ba ơi.”

“Hả?”

Ấp ủ lâu như vậy, Ôn Ninh cảm thấy hiện tại là cơ hội thích hợp.

Cô nhặt lên một quân cờ trắng, hơi khẩn trương mà vuốt nắn ở đầu ngón tay, “Có chuyện, con cảm thấy hay là nên nói trước với ba một tiếng.”

“Chuyện gì?” Ôn Cát An cụp mắt nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, vươn tay lấy ra một quân cờ màu đen từ hộp cờ bên cạnh.

“Con định……” Ôn Ninh khựng lại, cụp mắt đặt quân cờ màu trắng trên tay lên bàn cờ, “Con định ly hôn với Hạ Chi Châu.”