Quá Đỗi Dịu Dàng

Chương 14: Tạm biệt




Tin tức ly hôn đột ngột xảy ra giống như một quả bom nặng ký, nổ tung Hạ Chi Châu thương tích đầy mình.

Bóng dáng cô đơn của anh đứng tại chỗ, hồi lâu mới thoáng phản ứng lại, anh xoay người nhìn Ôn Ninh càng lúc càng xa.

Bỗng nhiên, anh đi nhanh về phía trước, đuổi theo bước chân cô bắt lấy cô.

“Đang êm đẹp, vì sao em muốn ly hôn?”

Cánh tay của Ôn Ninh bị anh túm chặt, không thể không quay người lại.

So sánh với ngờ vực và phẫn nộ không thể chấp nhận được của Hạ Chi Châu, thái độ của Ôn Ninh rất bình tĩnh, chỉ nói: “Mệt mỏi.”

Lúc cô mang dép lê ở nhà thì thấp hơn anh nửa cái đầu, ngửa đầu nhìn anh và nói với vẻ mệt mỏi, “Tôi không muốn còn tiếp tục như vậy nữa.”

“Mệt mỏi?” Hạ Chi Châu rõ ràng cau mày, cười lạnh, bàn tay nắm cánh tay cô càng siết càng chặt, khớp xương đều trở nên trắng bệch, “Mấy năm nay anh đối xử với em không tốt sao?”

Thế nhưng sẽ khiến cô nói ra loại lời nói mệt mỏi này?

Ôn Ninh im lặng một lát, nhớ lại cuộc sống hôn nhân hai năm đã qua và những chuyện anh đã đối xử với mình.

Bỏ tình cảm sang một bên, nói về khía cạnh vật chất, Hạ Chi Châu đối xử với cô đương nhiên xem như cũng đủ tốt.

Nhưng như vậy thì có ích lợi gì?

Anh không yêu cô, anh cũng tốt với người phụ nữ khác.

Thậm chí…… Có lẽ…… Có lẽ…… Càng tốt hơn.

Nghĩ đến điểm này, Ôn Ninh lại đau lòng.

“Chúng ta vốn dĩ là bởi vì chuyện ngoài ý muốn đêm đó mới đến bên nhau.” Ôn Ninh đã quyết định đi, buông tay anh ra, “Hai năm, theo như lời anh nói, anh đối xử với tôi cũng đủ tốt, nên chịu trách nhiệm cũng đều chịu, tôi trả lại sự tự do cho anh.”

Sau này anh muốn yêu ai cũng được, ở bên ai cũng được, đều là chuyện của chính anh, chẳng có bất kỳ liên quan gì đến cô.

“Là trả sự tự do cho anh hay là trả cho chính em sự tự do?” Hạ Chi Châu nhìn chằm chằm cô.

Phải, buông tha cho anh, chứ chẳng phải buông tha cho chính cô ư?

“Anh nói rất đúng.” Ôn Ninh cười khẽ, đón ánh mắt anh rồi nói một cách thoải mái, “Cũng là buông tha cho chính tôi.”

Chờ ly hôn, cô sẽ không cần lo được lo mất trong đoạn hôn nhân không tình yêu này.

**

Đêm đó, Ôn Ninh đã bắt đầu chia phòng ngủ với Hạ Chi Châu.

Tự thân cô ôm gối đầu và chăn đến phòng cho khách, một mình Hạ Chi Châu nằm trong căn phòng của hai người, trong hơi thở đều là mùi hương quen thuộc cô để lại trên giường.

Hạ Chi Châu quay đầu về phía ngày thường Ôn Ninh ngủ, mùi hương càng thêm rõ ràng hơn chút.

Nhưng nơi đó không còn một bóng người, anh nhắm mắt lại, trằn trọc mãi ngủ không được.

Sau đó, anh bực bội ngồi dậy từ trên giường, cau mày bước ra khỏi phòng.

Anh chuẩn bị đến phòng khách lấy chút rượu, kết quả vừa khéo đụng phải Ôn Ninh cũng ở đây.

Ôn Ninh vừa mới rót một ly nước, đang chuẩn bị trở về phòng thì đột nhiên xoay người đối diện với tầm mắt của anh.

Cô dời mắt, dường như không có việc gì bước qua người anh.

Lúc hai người gặp thoáng qua, Hạ Chi Châu đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cô.

Ôn Ninh ngừng bước, quay đầu nhìn anh, trong mắt có vài phần hứng thú tìm tòi nghiên cứu.

“Không có anh, em ngủ được ư?” Hạ Chi Châu nghiêng đầu nhìn cô, dùng ánh mắt chăm chú hỏi cô.

Ôn Ninh cười khẽ, “Vì sao không ngủ được?”

Ôn Ninh thích làm tình với anh, điểm này Hạ Chi Châu rõ ràng, mỗi lần sinh hoạt vợ chồng, phản ứng động tình của cô là không lừa được ai, cho nên anh cho rằng là chuyện đương nhiên, Ôn Ninh không có anh hẳn là sẽ càng thêm không thích ứng, càng thêm không ngủ được hơn anh.

Nhưng nhìn trạng thái hiện giờ của Ôn Ninh, bình thường cứ như người không có việc gì, Hạ Chi Châu cười lạnh, “Tốt lắm.”

Mặc dù anh bây giờ là bởi vì cô mà mất ngủ nhưng anh cũng không cam lòng thừa nhận.

Ôn Ninh chỉ cảm thấy không thể hiểu được anh, buông tay anh ra rồi bưng ly nước của mình tiếp tục trở về phòng.

Cuối cùng cũng chính thức nói cho Hạ Chi Châu quyết định ly hôn, một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, giấc ngủ của Ôn Ninh đêm nay quả thật không tồi, sau khi nằm xuống không lâu thì ngủ rồi.

Một giấc ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, sáng sớm hôm sau, Ôn Ninh sớm đã rời giường, mở cửa ra ngoài từ phòng cho khách.

Mà đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ chính cũng mở ra vào cùng thời gian.

Hạ Chi Châu cất bước ra ngoài, ước chừng là hai người đều nghe thấy tiếng động nên theo bản năng nhìn sang đối phương

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Ninh dời mắt trước rồi đi về phía cầu thang.

Dưới mắt Hạ Chi Châu có quầng thâm, không còn thần thái như ngày xưa nữa, giơ tay sửa sửa cổ áo, cũng cụp mắt đi theo sau cô từ từ đi xuống lầu.

Dì Lan bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn, vợ chồng hai người ngồi đối diện nhau như thường lệ, chỉ có điều: suốt quá trình này không có giao tiếp.

Ôn Ninh nhai kỹ nuốt chậm, ưu nhã ăn cơm, sự chú ý của Hạ Chi Châu hoàn toàn không ở trên đồ ăn, hình như thỉnh thoảng có ý hoặc là vô tình liếc sang cô.

Thấy cô một lòng đặt trên thức ăn, anh càng buồn bực đến mức ăn không vô, uống ly cà phê để cân nhắc.

Dì Lan từ trong phòng bếp đi ra, vốn định đi lên xem có cần thêm đồ ăn cho bọn họ không, thấy bữa sáng trước mặt Hạ Chi Châu gần như chẳng động đến thì thấy hơi kỳ quái, “Cậu Hạ?”

Hạ Chi Châu cầm trên tay cốc cà phê, ngước mắt, đối diện với ánh mắt của bà ấy, lại theo tầm mắt của bà ấy cúi đầu nhìn cái đĩa trước mặt mình.

Ôn Ninh ở dối diện cũng không khỏi ngước mắt, vừa nhai nuốt thức ăn trong miệng, vừa đánh giá anh.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hạ Chi Châu ngước mắt nhìn cô

“Hôm nay cậu không thấy ngon miệng sao?” Dì Lan hỏi một cách quan tâm.

“À, là không có khẩu vị gì.” Hạ Chi Châu cười lạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Ninh, “Làm sao giống bà Hạ, ăn uống vẫn ngon như thường.”

Hàng mi của Ôn Ninh bình tĩnh khẽ rung hai cái, không để ý tới lời nói móc của anh, cúi đầu múc cháo uống.

Làm sao mà cô làm được sau khi đưa ra chuyện ly hôn, còn ăn ngon ngủ ngon như vậy, cứ như người không có việc gì thế?!

Hạ Chi Châu hoàn toàn buồn bực, thậm chí mang theo chút phẫn nộ, đứng dậy từ chỗ của mình.

“Hai năm hôn nhân đối với em mà nói, rốt cuộc được xem như cái gì?”

Anh chống tay lên mặt bàn, nhìn xuống từ trên cao chất vấn cô.

Động tác múc cháo của Ôn Ninh khựng lại, ngước mắt nhìn anh.

Cô cũng muốn hỏi anh câu tương tự đấy.

Cuộc sống hôn nhân hai năm với anh mà nói được xem như cái gì? Có thể cho anh vừa tự do phản bội người vợ bên cạnh là cô, vừa không hề bứt rứt trái lại chất vấn cô vấn đề buồn cười như vậy.

Nhưng hỏi thì làm sao? Dù sao muốn ly hôn, đáp án là cái gì đã chẳng quan trọng.

Ôn Ninh lại cúi đầu, thong thả ung dung múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng, “Một quãng đời thất bại từng trải.”

“Một quãng đời thất bại từng trải?!”

Hạ Chi Châu nhíu mày, khó có thể tin mà lặp lại lời cô nói, đại khái không ngờ cô sẽ dùng hai chữ “Thất bại” để hình dung.

Nhưng sau khi cô giải thích cuộc hôn nhân của hai người tràn ngập nghĩa xấu như thế thì vẫn mây trôi nước chảy như vậy. Trong lúc vô hình giống như một con dao cắm vào tim Hạ Chi Châu, sau đó từ từ đâm từng chút một, máu nhỏ giọt chảy ra bên ngoài, đau âm ỉ.

Đến cuối cùng, Hạ Chi Châu thật sự đau lòng khó chịu, đột nhiên đẩy chiếc ghế bên cạnh, tức muốn hộc máu mà xoay người rời đi.

Để lại vẻ mặt khiếp sợ của dì Lam đứng tại chỗ, mở to đôi mắt.

Dù sao trong ấn tượng của bà ấy, Hạ Chi Châu chưa từng nổi giận ở nhà, cậu ấm nhà giàu xuất thân nhà quyền thế tựa như vĩnh viễn đều là ưu nhã thong dong như vậy, nhã nhặn kiêu ngạo.

Nhưng hôm nay……

Đây là làm sao vậy? Dì Lan nhìn dáng vẻ hùng hổ rời đi của người đàn ông, lại nhìn người phụ nữ ngồi yên tĩnh ăn cơm tại chỗ.

Ôn Ninh tựa như vẫn chưa chịu bất cứ ảnh hưởng gì, cô buông muỗng cháo lại cầm lấy chiếc đũa kẹp trứng trần nước sôi ăn.

**

Sau khi bình tĩnh ăn qua bữa sáng, Ôn Ninh cũng ra ngoài bận việc của mình.

Đầu tiên cô đi vào phòng làm việc, khi bước qua lầu một, ba người ngồi ở bàn ăn vừa ăn bữa sáng đều bị băng gạc quấn trên trán cô hấp dẫn ánh mắt, sôi nổi quan tâm cô bị làm sao.

“Không cẩn thận bị té ngã một cái, dập đầu.” Ôn Ninh nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ rồi xoay người tiếp tục lên lầu, “Lát nữa Tinh Tinh ăn xong rồi thì tới chỗ chị một chuyến nhé.”

Cô vừa đi lên trên lầu vừa nói, Kiều Tinh vâng lời dạ.

Sau khi lên đến lầu 3, Ôn Ninh không vội vã vào phòng vẽ tranh, trước tiên cô mở ra một gian phòng để đó đã lâu không sử dụng

Căn phòng này là phòng xép, đều có phòng ngủ và phòng vệ sinh, cô đi vào kiểm tra một phen, xác nhận rõ ràng đồ dùng bài trí bên trong và nhìn xem đều thiếu thứ gì.

Kế tiếp cô muốn dọn đến nơi đây ở.

Xác nhận ổn thoả xong, cô bước ra khỏi phòng, vừa lúc Tinh Tinh ăn xong bữa sáng đi lên, hỏi cô chuyện gì.

“Em báo cho dì quét dọn một tiếng, để dì lại đây quét dọn căn phòng này sạch sẽ một chút.” Ôn Ninh vừa nói, vừa đi về phòng phòng vẽ tranh của cô.

“Dạ.” Tinh Tinh đáp, cầm điện thoại trong tay bắt đầu liên lạc.

Lúc sau, Ôn Ninh đang ở phòng vẽ tranh, nghiêm túc liệt kê một số thứ cần mua rồi sau đó lại đi ra ngoài.

Lúc cô đi đến bãi đỗ xe thì gặp được Nam Hi cũng đang muốn ra ngoài.

Nam Hi choàng tay cô, quan sát xung quanh, xác nhận không ai mới bám vào bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Trán em, không phải chồng em đánh đó chứ?”

Dù sao thời buổi giờ đàn ông bạo hành không ít, hơn nữa Nam Hi lại biết cô bây giờ xảy ra vấn đề với chồng mình nên khó tránh khỏi nghĩ đến phương diện kia.

Nhưng Ôn Ninh không phải loại người sẽ tạt nước bẩn vào người ta khi ly hôn, cô lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy bây giờ em và chồng em……” Nam Hi muốn nói lại thôi.

Sau khi cô dọn lại đây, chuyện ly hôn nhất định là giấu không được, Ôn Ninh lặng yên một lát rồi nói với giọng thẳng thắn: “Chuẩn bị ly hôn.”

Nghe vậy, Nam Hi ngẩn ra.

Rồi sau đó, lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

Dù sao, chẳng có người phụ nữ nào chịu được cảnh chồng mình có phụ nữ ở bên ngoài.

Nhưng ly hôn không phải việc nhỏ, cuộc sống sau này khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng.

“Ôi.” Trong khoảng thời gian ngắn, Nam Hi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thay cô thở dài.

Nhưng cô ấy tôn trọng quyết định của Ôn Ninh nên giơ tay ôm vai cô, “Có chỗ nào chị có thể giúp đỡ một tay thì trực tiếp nói với chị nhé.”

Ôn Ninh nhếch khóe môi, nở một nụ cười thản nhiên với cô ấy, “Yên tâm đi, em sẽ không khách khí với chị đâu.”

Sau khi lên xe, Ôn Ninh trước hết là liên lạc với công ty chuyển nhà, sau đó lái xe đến trung tâm thương mại để chọn chăn gối đầu và một bộ bốn món trên giường mới cho mình, cuối cùng lại mua chút đồ dùng sinh hoạt …

Cô chở đồ trở lại phòng làm việc rồi gọi trợ lý lại đây hỗ trợ dọn đồ lên lầu.

Hai cô gái một lần dọn không hết, vừa khéo Nam Hi trở về và dẫn theo Nam Cẩn.

Nam Cẩn thấy thế, đi nhanh vài bước lại đây, giơ tay nhận lấy đồ trong tay Ôn Ninh, “Anh đến đây.”

Ôn Ninh chần chờ, nghĩ chạy tới chạy lui phiền toái, cũng không khách khí với anh ấy, vì thế giao đồ trong tay cho anh ấy rồi nói với giọng cảm kích: “Cảm ơn anh Cẩn.”

“Khách khí cái gì?” Nam Cẩn cười đón nhận, ngẩng đầu nhìn thấy băng gạc dùng trong y tế trên trán cô thì ngẩn ra.

Giây tiếp theo, Ôn Ninh xoay người sang chỗ khác, lại mở cốp xe ra xách hai cái gối đầu ra từ bên trong.

“Đi thôi.” Cô đóng cốp xe lại, xoay người nói.

Nam Cẩn im lặng ừ một tiếng, xách theo đồ bước đi.

Người đàn ông có dáng người cao lớn đi đằng trước với tay trái mang theo chăn, tay phải xách theo bốn món.

Ôn Ninh đi theo ở phía sau, Nam Hi đuổi theo khoác tay cô, thừa cơ bám vào bên tai cô khích lệ ông anh họ của mình, “Năng lực bạn trai của anh Cẩn cũng được.”

“Đúng không?” Cô ấy nói xong, cười quay đầu tìm kiếm sự tán đồng của Ôn Ninh.

Ôn Ninh cười cười, biết nghe lời phải đáp: “Vâng.”

Nam Cẩn thừa thế xông lên lầu 3.

Ôn Ninh bảo anh ấy đặt đồ ở cửa ra vào là được rồi, Nam Cẩn nghe lời buông, không quá yên tâm liếc nhìn miếng gạc trên trán cô lần nữa rồi nói: “Sau này gọi cho anh bất cứ lúc nào em có chỗ cần dùng đến anh.”

Rất may mắn, người bên cạnh đều nhiệt tình như vậy, Ôn Ninh nhoẻn miệng, nở một nụ cười với đối phương, “Vâng, cảm ơn.”

“Anh đi xuống trước.”

“Dạ.”

Theo sau, Ôn Ninh kiểm tra phòng, thấy dì đã quét tước cũng đủ sạch sẽ.

Mà lúc này, Kiều Tinh nhận điện thoại, nói cơm hộp cho cô đã đến rồi.

Ôn Ninh và cô ấy cùng nhau xuống lầu, cơm nước xong xuôi, cô nhắn nhủ với trợ lý hỗ trợ thu xếp mấy thứ cô mua buổi chiều, sau đó lại tự mình lái xe trở về biệt thự.

Chờ cô trở lại, người được công ty chuyển nhà cử tới để chuyển thùng các-tông cho cô cũng đến.

Dì Lan thấy cô đột nhiên trở về, phía sau còn dẫn theo người ôm bìa giấy thì cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn cười hỏi cô có cần chuẩn bị buổi trà chiều hay không.

Ôn Ninh suy nghĩ một chút, vừa dẫn người lên lầu vừa nói: “Không cần ạ.”

“Dì lên giúp con một lát.”

“Được.” Dì Lan về phòng bếp buông giẻ lau trong tay, ngay sau đó theo đi lên.

Người của công ty chuyển nhà chắp vá từng bìa giấy thành thùng giấy, Ôn Ninh bắt đầu từ phải sang trái, phân loại thu dọn đồ đạc của mình.

Dì Lan tiến vào thấy chiến trận này của cô thì bước loạng choạng đến bên cạnh cô, tiến đến bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Mợ muốn rời nhà trốn đi sao?”

Buổi sáng lúc ăn bữa sáng lúc, hai người đột nhiên cãi nhau không thể hiểu được, sau đó dì Lan đến phòng hai người quét tước vệ sinh, còn phát hiện dường như tối hôm qua hai vợ chồng cũng không ngủ chung một phòng.

Khi đó bà đã suy đoán có lẽ giữa hai vợ chồng đã xảy ra vấn đề không nhỏ, Ôn Ninh hiện tại lại muốn thu dọn đóng gói hành lý, không phải rời nhà trốn đi thì là cái gì?

“Không phải rời nhà trốn đi.” Ôn Ninh bình tĩnh mà vừa nói vừa thu dọn, “Là con chuẩn bị ly hôn.”

“Ơ……Ơ?”

Dì Lan khiếp sợ ngây người.

So với sự sợ hãi của dì Lan, Ôn Ninh bình tĩnh hơn nhiều, cô chỉ chỉ bên kia để dì Lan đi thu dọn.

Đồ đạc quá nhiều, hai người thu dọn từ 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều mới thu dọn xong phòng thay quần áo mà thôi.

Dì Lan móc điện thoại di động trong túi ra xem một cái, hơi khó xử mà quay đầu nhìn cô, nói: “Mợ chủ, hôm nay cậu Hạ muốn về ăn cơm, tôi……”

Bà đến nấu cơm cho anh.

“Dì đi đi.” Ôn Ninh lại dẫn người của công ty chuyển nhà đến phòng vẽ tranh của mình.

Trời, dì Lan lắc đầu, không ngừng thở dài.

Bà thật sự nghĩ mãi mà không rõ, dù sao lúc trước hai người này trông rõ ràng chẳng có việc gì với nhau, ngày thường tôn trọng nhau như khách như vậy. Bà lại chưa từng thấy đôi vợ chồng nào hòa thuận hơn bọn họ, trước ngày hôm nay, bà thậm chí đều chưa từng thấy bọn họ tranh cãi một lần.

Nhưng làm sao đột nhiên nói muốn ly hôn chứ?

Phòng vẽ tranh, Ôn Ninh cất không ít tranh vì Hạ Chi Châu.

Nhưng hiện tại, những bức tranh này đối với cô mà nói đã không có bất luận ý nghĩa gì.

Cho nên những những bức tranh liên quan đến anh cô đều lười mang theo, chỉ dọn thứ khác, cùng với một số dụng cụ vẽ tranh.

Từ phòng để quần áo lại đến phòng vẽ tranh, Ôn Ninh vẫn luôn thu dọn đến trời tối.

Tổng cộng mười ba thùng, công ty chuyển nhà bên kia lại phái người lại đây, hai người cùng nhau giúp cô khiêng từng thùng ra bên ngoài.

Lúc này, Hạ Chi Châu cũng đã từ công ty trở về.

Trên cánh tay anh đắp áo khoác vest, xách theo chìa khóa xe từ gara tiến vào, đột nhiên nhìn thấy công nhân mặc quần áo lao động dọn thùng đồ xuyên qua phòng khách đi ra ngoài thì không khỏi cau mày.

Anh đang muốn mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra thì truyền đến tiếng bước chân nối gót từ trên lầu.

Anh ngước mắt nhìn lại, thấy Ôn Ninh xách theo hành lý đang cụp mắt nhìn xuống lầu.

Trong vali đều là mấy thứ trang sức quý giá và bản phác thảo, còn có một số vật dụng quan trọng như tài liệu riêng linh tinh của cô, sợ công ty chuyển nhà đánh mất nên cô chuẩn bị tự mình mang qua đó.

“Em làm gì vậy?” Hạ Chi Châu cau mày hỏi cô.

Ôn Ninh ngước mắt nhìn anh, bước xuống mấy bậc thang cuối cùng rồi đặt vali trong tay xuống, “Nếu đã quyết định ly hôn, vậy nhanh chóng tách ra đi.”

“Cứ như vậy vội vã rời khỏi anh?” Nhiều thêm một ngày cũng không ở nổi nữa sao?

Hạ Chi Châu nhíu mày càng lúc càng sâu, bàn tay cầm chìa khóa xe không khỏi siết chặt, xương ngón tay trở nên trắng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp nát.

Ôn Ninh cụp mắt kéo cần hành lý ra, lúc này, chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út trên mu bàn tay phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn sáng ngời trên đầu.

Động tác của cô không khỏi khựng lại, trầm ngâm nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay mình rồi ngẩn ra vài giây.

Sau đó, cô lấy nhẫn xuống, tiện tay đặt lên tác phẩm điêu khắc bên cạnh rồi kéo vali của mình, đi ra ngoài cũng chẳng ngoảnh lại, chỉ để lại một câu lạnh như băng với người đàn ông phía sau, “Tạm biệt.”