Quá Đỗi Dịu Dàng

Chương 11: Để em một mình yên tĩnh




Vốn nên là hình ảnh hấp dẫn quyến rũ, bởi vì một tiếng đừng mà của Ôn Ninh mà bị buộc phải ấn xuống nút tạm dừng.

Hơn nữa không giống như giọng nói tràn ngập dục vọng của Hạ Chi Châu, tông giọng của Ôn Ninh bình tĩnh lạnh nhạt, rất tỉnh táo, tựa như hoàn toàn không có dấu hiệu động tình.

Nhưng thân thể của cô không phải nói như vậy, Hạ Chi Châu cảm giác được, bởi vậy, anh nhìn chằm chằm đánh giá cô một hồi lâu, bồi hồi ở vấn đề không biết có nên tiếp tục hay không.

Điện thoại rung lên ngừng lại, Hạ Chi Châu cúi đầu, hôn lên vành tai cô, ngậm lấy dái tai cô.

Dù sao làm vợ chồng đã hai năm, Hạ Chi Châu rất hiểu cơ thể của cô, chuyên tấn công nhược điểm của cô, lý trí của Ôn Ninh dưới thủ đoạn quyến rũ của anh nhanh chóng lại sụp đổ.

Đã có thể vào lúc này, điện thoại lại rung lên không đúng lúc.

Cô thoáng chốc mở mắt ra, đôi mắt lập tức khôi phục vẻ thanh tỉnh, đột nhiên đẩy anh một phen, “Em nói đừng mà!”

So với vẻ lạnh nhạt ban nãy, lúc này cô thậm chí còn thêm mấy phần bực bội và không kiên nhẫn.

Nói muốn chính là cô, nói đừng cũng là cô.

Hạ Chi Châu không khỏi cau mày.

Nhưng mặc dù là vợ chồng, anh cũng không thể cưỡng ép ý nguyện của vợ, hơn nữa lặp lại như vậy, anh cũng sinh ra cảm giác thất bại chưa từng có, chỉ phải lật người qua bước xuống khỏi người cô.

Người đàn ông mồ hôi đầy đầu, ngực kịch liệt phập phồng, sức lực cả người không có chỗ để dùng, anh vớt chiếc điện thoại đang rung lên làm phiền không ngừng trên ghế sô pha.

Đúng là một cú điện thoại này quấy nhiễu hứng thú của cô khiến anh không thể không dừng lại.

Lúc đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng là nóng nảy nhất, Hạ Chi Châu không nói hai lời, trực tiếp cúp điện thoại cũng block luôn.

Anh ném điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn người vợ đang nằm trên giường cuộn tròn thành một cục bọc mình kín mít, yết hầu anh cử động, kiềm chế lại kiềm chế, cưỡng ép mình dời tầm mắt, cất bước đi vào phòng tắm.

Sau khi vào phòng tắm, Hạ Chi Châu dùng rất nhiều thời gian để tắm rửa hơn thường ngày.

Làm cái gì không cần nói cũng biết, Ôn Ninh nằm trên giường, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc được kìm nén của anh trong tiếng nước ào ào.

Trận dây dưa vừa nãy, rốt cuộc cô có phản ứng với anh, giờ phút này lại nghe được loại âm thanh anh phát ra này thì càng khô khốc đến hoảng hơn, cô bỗng dưng ngồi dậy, xốc chăn trên người ra xoay người xuống giường.

Cô bưng bữa khuya đặt trên tủ đầu giường, thuận tiện lấy điện thoại của mình đi ra ngoài phòng khách.

Bữa khuya đã để được một lúc, nhiệt độ ngược lại vừa phải, một mình Ôn Ninh ngồi trong phòng khách lặng lẽ ăn khuya cho xong.

Chờ cô ăn xong, lại cầm lấy khay thức ăn đi xuống phòng bếp dưới lầu, thuận tay rửa sạch sẽ.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Ôn Ninh kiểm tra thời gian trên điện thoại, ước chừng Hạ Chi Châu hẳn là gần xong, lúc này cô mới lên lầu về phòng một lần nữa.

Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, Ôn Ninh xốc chăn lên nằm xuống, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ bắt đầu dâng lên.

Giây lát, phần nệm bên cạnh trũng xuống, hơi thở sảng khoái tươi mát sau khi người đàn ông tắm gội xong truyền tới, mang theo mùi hương quen thuộc.

Sau khi Hạ Chi Châu nằm xuống thì nhìn chằm chằm trần nhà do dự vài giây rồi sau đó vươn tay chuẩn bị kéo cô lại đây.

Mà đúng lúc này, Ôn Ninh đột nhiên xoay người, quay lưng về phía anh.

Tay Hạ Chi Châu vươn được một nửa thì ngừng ở giữa không trung, anh quay đầu thì thấy trên người cô quấn chặt chăn, chỉ lộ ra cái đầu.

“Em làm gì vậy?” Cô trước nay chưa từng nóng nảy với anh như vậy.

Trước kia cũng từng có tình huống hai người tiến hành được một nửa thì bị một cuộc gọi đột ngột cắt ngang, nhưng cô chưa từng giống như đêm nay.

Hạ Chi Châu nhìn chằm chằm gáy Ôn Ninh cân nhắc một lát, lại nghĩ tới những triệu chứng mang thai mà dì Lan nói, nghĩ đến khả năng cô mang thai.

Sau đó, anh giơ tay và tắt đèn trên đầu.

Hai người cả đêm cũng chẳng ngủ ngon giấc chút nào, sáng sớm hôm sau, Hạ Chi Châu thức dậy từ sớm, vào toilet rửa mặt.

Anh đến gara lấy xe sớm hơn thường lệ một chút, tự mình lái xe đến công ty trước.

Nửa đường đi qua tiệm thuốc, anh ngừng xe sát ven đường, chuẩn bị đi vào mua chút đồ.

Tiệm thuốc mới vừa mở cửa, ông chủ dọn biển quảng cáo từ bên trong ra, nhìn thấy khách hàng đến sơm như vậy thì nhiệt tình hỏi: “Cậu cần mua thuốc gì?”

“Bà xã tôi có khả năng đang mang thai.” Hạ Chi Châu vừa đi vào bên trong vừa nói, “Tôi cần que thử thai.”

Cho đến khi Hạ Chi Châu ra ngoài, Ôn Ninh mới hơi buồn ngủ, ngủ một giấc đến giữa trưa.

Cô ngủ như vậy, càng thêm chứng thực cho phỏng đoán của dì Lan.

“Là mang thai sao?”

Giữa trưa, dì Lan vừa loay hoay bữa trưa cho cô vừa vui tươi hớn hở hỏi, “Nếu cô mang thai thì nói cho tôi, sau này tôi nấu cơm chú ý chút. Phụ nữ có thai nên cẩn thận ở phương diện ăn uống.”

“Mang thai?” Ôn Ninh đột nhiên nghe thấy điều này, vẻ mặt ngoài ý muốn.

“Cô không muốn ăn, tâm trạng sa sút, lại thích ngủ.” Dì Lan giải thích với cô, “Rất giống tình trạng mang thai.”

“Không phải.” Ôn Ninh lắc đầu, phủ nhận cách nói của bà.

“Ơ này, xin, xin lỗi, tôi……” Dì Lan xấu hổ, níu lấy tạp dề trên người bứt rứt bất an.

Ôn Ninh ngược lại thản nhiên, nhếch môi, “Không sao ạ.”

Hai năm, dì Lan có thể cảm thấy cô mang thai cũng không phải không có lý.

**

Sau khi ăn cơm trưa, Ôn Ninh lái xe đến phòng làm việc.

Hôm nay Nam Hi cũng vẽ tranh ở phòng làm việc, trời gần tối, cô ấy từ tầng hai đi vào tầng 3 tìm Ôn Ninh.

“Trước đó nói là mời em và chồng em ăn cơm, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, em hỏi một chút xem chồng em có thời gian hay không, chị đặt bàn ngay.”

Nam Hi thực hiện lời hứa hẹn mời cô và Hạ Chi Châu ăn cơm, Ôn Ninh suy nghĩ, “Anh ấy rất bận, không có thời gian.”

Dù sao, cô vừa mới cãi nhau không vui vẻ gì cho cam với Hạ Chi Châu, cô không muốn lúc này hạ mình tới chủ động đi tìm anh.

“Ôi chao.” Nam Hi cốc đầu mình, “Ông chủ tập đòan lớn là kiểu này, là chị suy xét không chu toàn, qua loa.”

“Chờ ngày nào đó anh ấy có rảnh, em lại nói với chị, chị tới sắp xếp.”

Ôn Ninh thuận miệng đáp dạ.

“Vậy đêm nay, chỉ hai ta?”

“Vâng.”

Hai người đơn giản tự mình thu dọn phòng vẽ tranh, sau đó lái xe rời khỏi phòng làm việc.

Ước chừng qua hai ba mươi phút, hai người đi vào một tửu lầu cổ kính: Bách Vị Lâu.

Tửu lầu này chuyên về các món ăn địa phương ở Nam Thành, nổi tiếng gần xa, không ít người vì để tỏ vẻ thành ý, lúc mời khách ăn cơm đều sẽ chọn nơi này đầu tiên.

Hai người đều là khách quen của nơi này, sau khi ngựa quen đường cũ lại đây, cô lễ tân mặc sườn xám nhận ra các cô, nhiệt tình chào đón chào hỏi.

“Anh Hạ chờ đã lâu.” Cô lễ tân cung kính cười với Ôn Ninh.

Ôn Ninh sững sờ, đêm nay Hạ Chi Châu cũng ở chỗ này à?

Cô nhìn Nam Hi, Nam Hi cười nói: “Không phải trùng hợp đó chứ, hai vợ chồng bọn em thật là có duyên.”

Nhưng Hạ Chi Châu tới bên này rất có thể là xả giao cho công việc, họ cũng không định đến quấy rầy anh.

“Chúng tôi đặt trước chỗ khác.” Nam Hi nói.

“À, xin lỗi, tôi tra một chút.” Cô lễ tân lập tức cụp mắt nhìn về phía máy tính bảng trong tay, ngón tay hoạt động bên trên.

Xác nhận qua, cô lễ dẫn hai người đi vào trong.

Bách Vị Lâu cao ba tầng, vì là tòa nhà theo phong cách cổ điển nên không có thang máy, Nam Hi đặt ở tầng hai nên đi lên bằng cầu thang gỗ.

Ôn Ninh bước lên một bậc thang cuối cùng, lơ đãng ngước mắt, đột nhiên cô nhìn thấy phía trước cách đó không xa, cửa phòng riêng được người ta mở ra từ bên trong, một hình bóng quen thuộc đi ra từ bên trong.

Trên hành lang treo đèn lồng, ánh đèn cũng không sáng ngời, nhưng với người chồng cùng chung chăn gối với mình, cô quá rõ ràng, nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là Hạ Chi Châu.

Anh cụp mắt và bấm điện thoại, đang dạo bước về phía này.

Đột nhiên, cánh cửa phòng riêng phía sau anh mở ra lần nữa, tựa như lại có một người chạy ra từ bên trong, gọi anh “A Châu”, ôm lấy anh từ phía sau.

Hạ Chi Châu tạm ngừng bước, Ôn Ninh cũng vì một màn bất thình lình này mà vô thức dừng bước.

Nam Hi và cô song song đi tới, thấy cô đột nhiên dừng ở phía sau thì quay đầu lại, thấy Ôn Ninh ngây người nhìn về phía trước, cô ấy theo ánh mắt cô nhìn về phía trước.

Sau khi nhận ra người đàn ông phía trước cách đó không xa kia là ai, cả người cũng theo đó ngây ngẩn.

Cô lễ tân đi ở phía trước bọn cô, sau khi thấy rõ ràng tình huống thì hít hà một hơi.

Chồng và người phụ nữ khác hẹn hò, sau đó bị vợ đụng thẳng, đây là mối quan hệ phức tạp gì đây?

Mặt cô ấy lộ vẻ xấu hổ mà quay đầu lại nhìn Ôn Ninh.

Dưới đèn lồng màu đỏ, Hạ Chi Châu gỡ tay người phụ nữ, quay người lại, mà lúc anh xoay người thì Ôn Ninh có thể thấy rõ người phụ nữ ôm anh kia.

Vành mắt cô nóng lên, Dương Ảnh ngửa đầu nhìn Hạ Chi Châu, khóe mắt cũng vào lúc này thoáng nhìn thấy Ôn Ninh đứng ở phía sau anh.

Hạ Chi Châu đang muốn nói gì đấy thì Dương Ảnh đột nhiên nhào lại đây, ôm chặt lấy anh.

Ôn Ninh nhìn hai người mặt đối mặt ôm nhau, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được tràn mi.

Cô xoay người chạy nhanh xuống lầu, Nam Hi sợ cô xảy ra chuyện, chạy nhanh đuổi theo qua đó, “Ninh Ninh……”

Tiếng bước chân xen lẫn tiếng gọi, hỗn loạn, phục vụ đứng tại chỗ, xấu hổ nhìn họ rồi lại nhìn Hạ Chi Châu bên kia, không biết như thế nào cho phải.

Hạ Chi Châu mơ hồ nghe được tên thân mật của vợ mình thì đẩy người phụ nữ bổ nhào vào người mình ra, ngoảnh đầu lại xem.

Nhưng mà trong hành lang dài tối tăm, ngoại trừ nhân viên phục vụ thì vẫn chẳng thấy những người khác.

Rời khỏi Bách Vị Lâu, Ôn Ninh lau nước mắt, đi thẳng đến nơi mình đỗ xe.

Nam Hi cũng vào lúc này cuối cùng cũng đuổi theo cô, giữ chặt tay cô, nhưng lại bị Ôn Ninh đột nhiên hất ra, “Để em yên tĩnh một mình!”

Cô rơi đầy nước mắt trên mặt, cuồng loạn, rồi lại không biết theo ai, như là đánh mất bảo vật trân quý nhất, đang trên bờ vực sụp đổ, Nam Hi quen biết cô nhiều năm như vậy nhưng lần đầu tiên thấy cô thất thố như vậy.

“Được, đều nghe theo em.” Nam Hi không muốn kích thích cô nữa, nhanh chóng buông lỏng tay.

Ôn Ninh mở khóa xe, kéo cửa xe ra rồi khom lưng ngồi xuống.

Nam Hi sợ cô xảy ra chuyện nên đến trông chừng cô, vì thế xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô, cho cô đầy đủ không gian riêng tư.

Không gian chật hẹp tương đối hạn chế bên trong xe ngăn cách cô và bên ngoài thành hai thế giới, Ôn Ninh tựa vào trên tay lái, khóc đến mức bả vai run lên.

Cô nhớ tới khi còn nhỏ, luôn có rất nhiều người theo đuổi Hạ Chi Châu, các cấp đều có, cô vừa vào cấp hai, trong lớp đã có bạn học nữ từng nhờ cô giúp đỡ đưa thư tình cho anh.

Nhưng ánh mắt của Hạ Chi Châu cao thật sự, chưa từng để họ vào mắt.

Chỉ có Dương Ảnh, chỉ có Dương Ảnh là ngoại lệ.

Dương Ảnh và anh là bạn cùng lớp, trong tối ngoài sáng đều để lộ ra ý muốn theo đuổi anh, bình thường mọi người cùng nhau đi ra ngoài chơi cũng đều có thể nhìn thấy bóng dáng cô ta bên cạnh Hạ Chi Châu, hai người càng đi càng gần.

Sau đó nhà họ Dương và nhà họ Hạ cố ý liên hôn, Hạ Chi Châu cũng bắt đầu lấy kết hôn làm tiền đề thử ở chung với cô ta.

Anh trước nay đối xử khác với Dương Ảnh, chỗ nào giống đối xử với cô, chỉ có một chút ý thức trách nhiệm đáng thương như vậy.

Khóc lớn một lúc, Ôn Ninh mới hơi lấy lại bình tĩnh.

Không có tâm trạng để ăn tối, cô một mình lái xe về nhà.

Nam Hi lo lắng cho cô nên lái xe đi theo sau cô cả chặng đường, cho đến khi cô bình an không sao vào nhà xe riêng thì lúc này mới quay đầu rời đi.

Hạ Chi Châu trở về trước Ôn Ninh một bước, thấy xe cô lái vào thì đứng ở cửa dẫn vào phòng khách chờ cô.

Sau khi Ôn Ninh xuống xe, ánh mắt cũng chẳng nhìn anh chút nào, trực tiếp lướt qua anh đi vào trong phòng.

Lúc bước qua người anh, ngửi được hương nước hoa nữ không thuộc về anh, bước chân của cô bỗng dừng lại, đột nhiên nhớ tới lần đó đến tập đoàn nhà họ Hạ tìm anh, khi Dương Ảnh lướt qua người cô, hình như là mùi hương này.

Cô xoay người, nhíu mày lại muốn nói gì đó, lại nhìn thấy trên cổ áo sơ mi của Hạ Chi Châu thế nhưng có một vệt đỏ.

Màu son cực kỳ tươi đẹp in trên nền áo sơ mi trắng tinh, diễu võ giương oai trước mặt cô.

Hạ Chi Châu phát hiện cô không ổn, sắc mặt cực kém, đôi mắt đặc biệt sưng lên tựa như…… Đã khóc?

“Đôi mắt của em ……”

Anh tiến lên một bước, giơ tay đang muốn chạm đến, Ôn Ninh đột nhiên nâng tay lên, chợt ngăn tay anh lại.

“Đừng đụng vào tôi!”

Đừng lấy bàn tay từng chạm qua cô ta chạm vào tôi!

Nước mắt lại không kìm nén được tranh nhau rơi xuống, Ôn Ninh xoay người, đi nhanh vào trong.

“Đây là làm sao vậy?”

Hạ Chi Châu cất bước đuổi theo phía sau lưng.

Anh đuổi theo càng gần, Ôn Ninh chạy trốn càng nhanh.

Cô chạy lên trên lầu, bước chân cực nhanh bình bịch toàn bộ căn nhà đều là tiếng bước chân.

Bỗng dưng, mũi chân đá phải bậc thang, chân Ôn Ninh mềm nhũn, cả người không tự chủ được mà ngã xuống từ cầu thang lăn xuống bậc.

“Ninh Ninh!” Hạ Chi Châu bước nhanh một bước xông lên trước, đỡ Ôn Ninh vừa lăn xuống đến góc cầu thang lên.

Ánh sáng trên đầu dần dần tắt ở trước mắt, Ôn Ninh khép mắt lại, nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh ở trong lồng ngực anh.

Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống khỏi khóe mắt.