Chương 9: Quần đảo Cam
Theo hơi khói từ bên trong bát cháo không ngừng bốc lên, một mùi thơm thoang thoảng thoáng chốc đã lan tỏa ra khắp cả gian phòng. Giống như là phản ứng tự nhiên, Nguyễn Quang Vinh liền bất chợt cảm nhận được một sự thật rằng, dạ dày của mình bây giờ lại đang liên tục truyền tới cảm giác co thắt.
Cả ngày hôm nay do đã trải qua quá nhiều biến cố, vì thế nên tiền thân cũng chẳng có cơ hội để bổ sung năng lượng qua. Lúc trước sở dĩ một mực còn chưa phát hiện thấy vẻ khó chịu gì, chủ yếu cũng là bởi hiệu quả tới từ việc hồn xuyên mang lại, nhờ vào đấy mới khiến cho não bộ tạm thời không để ý đến vấn đề trên mà thôi.
Mặc dù sâu trong nội tâm vẫn tồn tại một sự buồn lo khó tả, nhưng mà Nguyễn Quang Vinh cũng vẫn biết tự mình hiểu lấy, bản thân chẳng có cách nào đi thay đổi được hiện thực đã xảy ra cả. Giống như Joy vừa nói lúc nãy, tới thời điểm này thì mọi chuyện chỉ có thể mong chờ vào phía quan phương hành động.
Lại thêm, cảm giác đói bụng một khi bị khơi gợi lên liền sẽ rất khó để mà dập tắt xuống. Theo bản năng, Nguyễn Quang Vinh không tự chủ được phải nuốt vào từng ngụm nước bọt một. Chứng kiến hình ảnh thú vị thế kia, Joy chỉ hơi khẽ mím môi mỉm cười yếu ớt, trông bộ dáng trầm tư tựa như đang chất chứa lấy vô vàng ý tứ hàm súc.
Bị mỹ nữ trước sau nhìn cho chằm chằm vốn chẳng phải là một chuyện dễ chịu gì. Có điều, khi nhớ tới bản thân hiện giờ vẫn còn là đứa trẻ mới bảy tuổi, sự ngại ngùng trong lòng Nguyễn Quang Vinh liền theo đó ngay lập tức đã biến mất hoàn toàn. Đưa tay ra đón nhận lấy bát cháo thơm lừng, đồng thời hắn cũng vừa tranh thủ lên tiếng để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
- Mệt nhọc đến Chansey rồi! Cũng xin cảm tạ y tá Joy! Nếu không phải được ngài nhắc nhở kịp thời, ta thậm chí còn quên mất trong bụng mình vẫn luôn một mực trống rỗng lấy đâu. Hơn nữa, mùi thơm như thế này thực sự rất khó lòng để cưỡng lại được, phải khẳng định rằng Chansey đúng là một vị đầu bếp vô cùng tài giỏi nha.
- Chan... Chan.
Nghe thấy thanh âm tán dương, cả hai con Chansey đều cao hứng mà híp lấy đôi mắt ngây thơ, bày tỏ rõ sự mừng rỡ xen lẫn với cả cảm giác tự hào. Về phần Joy, nàng chỉ gật nhẹ đầu xem như chấp nhận thiếu niên cảm ơn. Bởi vì trông thấy tinh thần của hắn đã phần nào sáng sủa hơn, nữ y tá bèn dự định rời đi để nhường lại gian phòng yên tĩnh cho đối phương.
- Không có gì, đây vốn dĩ chính là một bộ phận trong công việc của chúng ta mà thôi. Thời gian cũng đã khá muộn, sau khi ăn xong ngươi trước tiên hãy đặt bát đĩa ở đây, sáng mai Chansey sẽ đến sớm để thu dọn. Đúng rồi, bên trong nhà vệ sinh có bày sẵn đầy đủ dụng cụ, tất cả bọn chúng đều vẫn là đồ vật mới, ngươi cứ việc yên tâm sử dụng đi nhé.
Phát hiện Joy muốn ly khai, Nguyễn Quang Vinh không khỏi dừng lại động tác trên tay. Hơi thoáng mất tầm vài giây suy tính, cuối cùng hắn liền để qua một bên bát cháo đã được khuấy đều, đồng thời mau chóng cất giọng gọi với theo bóng lưng xinh đẹp đang khuất dần kia.
- Làm phiền y tá Joy, có một chuyện khác còn cần phải nhờ ngài giải đáp giúp, không biết là ai đã đưa ta đi đến trung tâm Pokemon vậy? Bởi vì trước khi ý thức lâm vào hôn mê, ta nhớ được có một đầu Lapras đang cõng theo chính mình di chuyển giữa biển rộng. Xin hỏi nó hiện tại như thế nào rồi, ngoài ta ra liệu còn có ai khác được tìm thấy nữa hay không?
Đối với câu hỏi của thiếu niên, Joy chưa vội trả lời ngay mà chỉ bắt đầu nhíu mày đắn đo suy xét. Sở dĩ như vậy là do nàng đang tương đối lo lắng, sợ rằng những tin tức xấu kia sẽ một lần nữa làm ảnh hưởng tới đối phương. Tuy nhiên khi chứng kiến ánh mắt đầy khát vọng mong chờ nhìn mình, nữ y tá chỉ đành thở dài lựa chọn nói ra một bộ phận tình huống.
- Là giáo sư Ivy đã tình cờ gặp gỡ đàn Lapras, đồng thời tiếp nhận lấy ngươi từ chỗ của bọn chúng. Nhưng mà mọi người đều biết, Lapras là loài Pokemon vô cùng quý hiếm. Để tránh phải phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, không lâu sau đó bọn chúng liền đã rủ nhau kết bạn rời đi.
- Đáng tiếc, lúc ấy giáo sư Ivy cũng chỉ trông thấy duy nhất một mình ngươi mà thôi. Bất quá, vị trí x·ảy r·a t·ai n·ạn cách nơi đây không tính làm quá xa. Hơn nữa, vùng hải vực xung quanh lại tồn tại lấy rất nhiều Pokemon với tính cách hiền lành. Có bọn chúng phối hợp cùng cảnh sát bên kia, đoán chừng mọi người sẽ sớm thu được tin tức tốt đẹp thôi.
- À, ta quên mất còn chưa giới thiệu qua với ngươi, kỳ thật giáo sư Ivy chính là một vị học giả mười phần nổi tiếng tại quần đảo Cam này. Do viện nghiên cứu của nàng ấy vẫn còn rất nhiều sự vụ cần phải giải quyết, cho nên đối phương trước tiên đã trở về để thu xếp xuống, có lẽ sáng mai liền sẽ vào đây thăm hỏi ngươi đấy.
Trên thực tế, không cần đến Joy phải giải thích tường tận, lúc này Nguyễn Quang Vinh đã lập tức nhớ tới vị giáo sư kia là ai. Xem ra những điều mà hắn vừa mới suy đoán ban nãy là hoàn toàn đúng, rõ ràng địa phương này chính là quần đảo Cam, một khu vực nhiệt đới rộng lớn nằm ở phía nam của vùng đất Kanto.
Bên trong nguyên tác, quần đảo Cam (Orange Archipelago) chủ yếu chỉ được giới thiệu thông qua nội dung trong các loạt phim hoạt hình. Đó là khi nhân vật chính kết thúc hành trình đầu tiên tại liên minh Indigo, sau đó nhóm bạn liền được giáo sư Oak nhờ đi đến nơi đây lấy giúp một món đồ vật, đồng thời bọn họ cũng nhân tiện tham dự vào giải đấu tranh đoạt danh hiệu Cam.
Ngoài ra, nếu như Nguyễn Quang Vinh nhớ không lầm, song song với đó còn có các tập phim đặc biệt, miêu tả về cuộc gặp gỡ giữa nhóm nhân vật chính cùng với những vị thần thủ hộ xung quanh quần đảo này. Nói chung thì đây vốn là một khu vực khá thú vị, khi chứa đựng lấy vô số thứ hấp dẫn, rất đáng để cho người ta tiến hành du lịch khám phá.
Tất nhiên, trước mắt Nguyễn Quang Vinh vẫn còn chưa có dư thời gian để đi bận tâm tới những vấn đề kia. Nguyên nhân là do hắn đang cảm thấy tương đối phân vân, hoài nghi đến bối cảnh của thế giới mà mình xuyên qua này, liệu nó có hoàn toàn ăn khớp với những nội dung mà hoạt hình thể hiện hay không.
Bởi vì Nguyễn Quang Vinh nhớ khá rõ, ngoại trừ những chi tiết phía trên, quần đảo Cam còn trở thành khung nền bên trong một số tập truyện tranh với tựa đề, “The Electric Tale of Pikachu”. Dù rằng giữa song phương vẫn tồn tại không thiếu chỗ tương đồng, nhưng mà nếu mang ra so sánh cùng phim hoạt hình, rõ ràng các sự kiện phát sinh ở trong truyện tranh hắc ám hơn rất nhiều.
Bên cạnh đó, trải qua từng ấy năm tại các phiên bản trò chơi khác biệt, tuy rằng quần đảo Cam không hề xuất hiện công khai, có điều vị trí của nó đã được thay thế bởi một khu vực khác có tên Sevil. Đối với một người xuyên việt, tin tức này không thể nói là quá lạc quan, nhưng mà ngược lại nó cũng còn chưa tới mức bị xem làm tồi tệ lắm.
Trước kia đã từng đề cập qua, nếu Nguyễn Quang Vinh muốn trở về Địa Cầu, cách tốt nhất chính là tìm đến những Pokemon trong truyền thuyết. Một khi quỹ tích của thế giới hiện giờ phát triển giống hướng đi ở các phiên bản trò chơi, như vậy xét trên phương diện lý thuyết, tỷ lệ để cho hắn thành công gặp gỡ bọn chúng sẽ tăng lên khá nhiều.
Lý do chủ yếu là bởi vì hầu hết trò chơi đều áp dụng lấy một dạng thiết lập, khi mà những Pokemon huyền thoại hay thần thoại sẽ bị giới hạn lại phạm vi được phép xuất hiện. Người chơi chỉ cần thỏa mãn đầy đủ một số điều kiện nào đấy, kế tiếp liền có thể tiến hành tham dự vào các cuộc chiến đấu, từ đó mở ra cho bản thân cơ hội để thu phục lấy đối phương.
Nhưng ở một phương diện khác, mỗi phiên bản điện tử đều mang trong mình thế giới quan vô cùng rộng lớn. Giả sử mọi chuyện đơn giản chỉ có vài bộ trò chơi còn khá tốt, nếu như không may đây lại là hàng loạt phần dung hợp chung với nhau, nói thật dù cho bất cứ ai cũng chẳng dám lớn tiếng cam đoan, bản thân hoàn toàn nắm giữ hết thảy tình báo về bọn chúng.
Tất nhiên, những dòng suy đoán kiểu này vẫn chỉ mang theo tính chất tham khảo làm chính. Nói cách khác, Nguyễn Quang Vinh sẽ không bao giờ vì một địa danh nào đấy mà lập tức đưa ra đánh giá sau cùng. Trên thực tế, đây vốn dĩ là một phản ứng bắt nguồn từ trong bản năng, nó xuất hiện bởi việc hắn tình cờ nghe tới những cái tên đã ăn sâu vào nơi tiềm thức mà thôi.
Quay trở về với hiện tại, thật ra lúc này thời gian ở ngoại giới cũng chỉ vừa mới trôi qua khoảng chừng vài giây ngắn ngủi. Do đã nhận được câu trả lời mong muốn, Nguyễn Quang Vinh cũng không dự định tiếp tục làm phiền đến Joy nữa. Lại thêm bây giờ trong đầu đang chứa đựng lấy rất nhiều vấn đề, hắn còn cần một mình an tĩnh xuống để chậm rãi suy xét kỹ càng.
- Cảm ơn y tá Joy vì đã giải đáp, biết tin đàn Lapras không sao là ta coi như yên tâm được phần nào rồi. Ngài và Chansey nếu cảm thấy mệt mỏi thì xin hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi, trước mắt ta ở chỗ này đã chẳng còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa cả.
Nghe vậy, Joy cũng thuận theo mỉm cười gật nhẹ mái đầu bồng bềnh. Sau khi cẩn thận đặt chiếc ghế sang vị trí ban nãy, nữ y tá liền không kìm nén được phải duỗi thẳng ra cơ thể thoáng đã có chút cảm giác tê nhức. Trông bộ dáng hiện giờ của nàng, dường như là muốn thông qua đấy mau chóng xua tan hết đi toàn bộ trạng thái tiêu cực trên người.
Thế nhưng, bởi vì chiếc áo ngủ đang mặc thuộc dạng tương đối ngắn mỏng, cho nên nương theo động tác có phần mãnh liệt kia, một bộ phận làn da nơi vùng hông Joy đã trực tiếp bại lộ ra ngay ở trước mặt Nguyễn Quang Vinh. Tuy nói hình ảnh trên vô cùng có sức hấp dẫn, nhưng mà hắn cũng không dám ngắm nhìn quá lâu để tránh phải bị hiểu lầm.
Phát hiện thấy bản thân vừa mới thoáng hớ hênh, hai bên gò má của nữ y tá lập tức xuất hiện lấy vài nét nhuộm hồng. Bất quá, khi chứng kiến thiếu niên đối diện vậy mà lại ngại ngùng xoay đầu sang hướng khác để trốn tránh, nàng không khỏi bĩu môi cười thầm vì mức độ trưởng thành sớm của đối phương.
Cảm thấy tâm tình mười phần vui vẻ, Joy vội vàng vẫy tay kêu gọi hai con Chansey đi cùng mình, đồng thời cũng quyết định thẳng thắn cho ngó lơ qua chuyện lúng túng trước đó. Tuy nhiên đang lúc Nguyễn Quang Vinh tưởng rằng mọi việc đã tạm thời kết thúc, nữ y tá bỗng nhiên lại dừng bước chân xuống, hơn nữa còn nghiêng đầu mỉm cười nói khẽ với hắn một câu.
- Chúng ta đi trước, chúc ngươi có một giấc mơ đẹp, ông cụ non Edgar!