Chương 7: Không tồn tại ngoài sân viện trợ
Giữa không gian vắng lặng, thanh âm thủ thỉ mặc dù rất nhỏ, nhưng mà nó cũng chẳng cách nào che giấu hết đi sự bất đắc dĩ ẩn chứa bên trong đó. Trên thực tế, giờ phút này tâm tình của Nguyễn Quang Vinh thật ra còn trầm trọng hơn thế rất nhiều.
Tại Địa Cầu, dẫu cho đời sống bản thân không được tính làm giàu sang gì, tuy nhiên Nguyễn Quang Vinh ngược lại vẫn cực kì thỏa mãn với gia đình đang có. Hơn nữa, trước khi mơ hồ rơi vào vũng lầy xuyên qua, hắn vốn dĩ còn là một tên sinh viên ngành kỹ thuật, nắm giữ lấy trong tay tương lai vô cùng tươi sáng.
Bây giờ thì sao, không hề có bất cứ điềm báo nào liền đã bị buộc phải thay đổi nơi sinh hoạt, hiển nhiên trong lòng Nguyễn Quang Vinh sẽ cảm thấy cực kì khó khăn để tiếp nhận xuống. Dù rằng chỗ mà hắn đến chính là thế giới Pokemon, một địa phương vốn vẫn luôn được miêu tả làm mười phần thơ mộng.
Không sai, theo từng dòng ký ức liên tiếp sóng vai nhau tái hiện, Nguyễn Quang Vinh đã có thể rõ ràng khẳng định, nơi tiền thân đang sinh sống đúng là bảo bối thần kỳ thế giới. Nhất là từ bên trong trí nhớ của đối phương, hắn còn nhìn thấy rất nhiều hình ảnh sôi động về các loài Pokemon, thứ mà trước kia mọi người vốn cũng chỉ xem làm những sinh vật hư cấu.
Sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là bởi vì khi còn ở trên Địa Cầu, Nguyễn Quang Vinh đã từng tự thân trải nghiệm qua không thiếu các sản phẩm với đề tài Pokemon. Từ trò chơi điện tử cho đến phim hoạt hình, thậm chí vào mỗi lúc có dịp rảnh rỗi, hắn còn dành ra kha khá thời gian để đọc lấy những tập truyện tranh theo mùa đặc biệt.
Hiện tại khi tiến hành đối chiếu bọn chúng với ký ức trong đầu tiền thân, Nguyễn Quang Vinh dễ dàng bắt gặp lấy hàng loạt bóng dáng quá đỗi thân thiết. Chẳng hạn như quả trứng may mắn Chansey ban nãy, hay xa hơn còn là cảnh tượng của cả một đàn Lapras kết bạn cùng nhau vượt sóng đi lên.
Trong thoáng chốc, một đoạn hình ảnh đã cấp tốc được chiếu lại ngay trước mắt Nguyễn Quang Vinh. Thời khắc ấy, dù cho ý thức vốn đang ở vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, bất quá hắn cũng đã kịp thời ghi nhớ lấy bóng dáng màu lam to lớn kia. Đó là một con Lapras xinh đẹp, đồng thời đang ôn nhu cõng lấy gã thiếu niên trẻ tuổi di chuyển phía trên đại dương hùng vĩ.
Mặc dù về sau lại tiếp tục mê man xuống, nhưng mà trực giác luôn mách bảo Nguyễn Quang Vinh rằng, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn là chân thật. Dĩ nhiên, muốn kiểm chứng kỹ càng hết thảy sự tình cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Chờ tới khi gặp mặt quản sự ở nơi đây, hắn hoàn toàn có thể thẳng thắn đi hỏi thăm lấy đối phương.
Thay vào đó, vấn đề mà Nguyễn Quang Vinh quan tâm hàng đầu bây giờ chính là việc, liệu còn có khả năng nào để cho bản thân quay trở về Địa Cầu nữa hay không. Dù rằng khi biết được thế giới đang ở chính là Pokemon, thật lòng mà nói có trong giây lát như vậy, hắn thậm chí đã liên tưởng tới những chuyến phiêu lưu mang đầy sắc thái truyền kỳ.
Đáng tiếc, trái tim Nguyễn Quang Vinh trước sau vẫn không cách nào bỏ xuống hết hai chữ gia đình. Nghĩ đến cảnh cha mẹ dành dụm từng đồng tiền một để lo cho bản thân ăn học, lại nhớ tới người chị gái dịu dàng luôn ôn nhu an ủi mỗi lúc gặp phải khó khăn, hắn liền cấp tốc gạt văng ngay đi toàn bộ những suy tưởng mỹ hảo viễn vong ở bên ngoài kia.
Khá may mắn, trải qua gần bốn năm dài miệt mài nơi xứ Sài thành, Nguyễn Quang Vinh mười phần tinh tường lấy một đạo lý, chỉ có bình tĩnh suy xét mới là cách tốt nhất để giải quyết hết mọi vấn đề nguy nan. Nếu như muốn tìm được con đường quay trở về nhà, trước tiên hắn cần phải mau chóng tiếp thu hoàn toàn thân phận hiện giờ.
Là một người xuyên việt, hơn nữa còn trùng hợp đi vào đúng thế giới Pokemon, Nguyễn Quang Vinh biết được không thiếu tin tức về vùng đất thơ mộng này. Trong số đó, thứ mà hắn để ý tới đầu tiên tất nhiên là những sinh vật truyền thuyết, chuyên nắm giữ lấy các quyền năng liên quan đến lĩnh vực thời không.
Trở ngại chính nằm ở chỗ, ngay từ đầu thì đây đã chẳng phải là giới hạn mà nhân loại dễ dàng tiếp xúc đến. Đồng thời, Nguyễn Quang Vinh cũng không mấy nắm chắc, liệu những bảo bối thần bí kia sẽ trợ giúp con người hay chăng. Cuối cùng, không ai có thể tự tin cam đoan rằng, quyền năng của bọn chúng vẫn sẽ thành công câu thông với một Địa Cầu khác.
Như vậy, sau tất cả chung quy thì Nguyễn Quang Vinh cũng chỉ còn cách trông chờ vào mỗi bản thân mình. Trước kia trong lúc tình cờ xem qua các loại lý giải liên quan tới khái niệm xuyên thời không, hắn vẫn còn nhớ khá kỹ càng về một kiểu giả thuyết tương đối phổ biến, khi mà luôn có số ít người mặc định sẽ khác biệt hơn so với phần đông còn lại.
Những cá nhân trên thường được gọi chung làm đứa con của số phận, bởi vì dường như nữ thần may mắn vẫn luôn một mực chăm sóc cho bọn hắn. Đối với đám người kia tới nói, xuyên qua chính là một lần cơ hội cực kì to lớn. Bằng vào số ít kiến thức tự thân tích lũy, kết hợp thêm vào những viện trợ nhận từ bên ngoài, bọn họ dễ dàng chinh phục lấy bất cứ thế giới nào mà mình đi đến.
Nguyễn Quang Vinh tất nhiên không cần tới những thứ xa xôi như vậy. Là một người khá tùy tâm, thực ra hắn ưa thích tận hưởng cuộc sống bình đạm và giản dị hơn. Bất quá, nếu như một nhân tố nào đấy có thể giúp bản thân trở về nhà, Nguyễn Quang Vinh vẫn sẽ sẵn sàng phối hợp cùng với đối phương.
Nghĩ đến điểm này, thay vì ngồi đây lo lắng chần chờ làm lãng phí thời gian quý giá, hắn lập tức phấn khởi bắt tay ngay vào hành động cụ thể. Vội vàng khép hờ lại hai mắt, đồng thời cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần vào cùng một chỗ. Cứ như vậy, vô số cái tên xa lạ liền thay phiên nhau được Nguyễn Quang Vinh âm thầm gọi ra bên trong đầu mình.
- Hệ thống đại ca, ngón tay vàng, trí tuệ phần mềm, đa năng con chip... Các ngươi nếu như nghe thấy lời ta nói, mời mau chóng đáp trả lại nào!
- ...
- Khụ khụ... Tại hạ là Nguyễn Quang Vinh, ta muốn kích hoạt lấy hệ thống, không biết cần phải thực hiện theo những thao tác gì?
- ...
- Cho hỏi có ai ở đây không? Xinh đẹp tiểu tinh linh, uy áp chư thiên chủ thần, vạn cỗ trường tồn đại lão... Là vị nào mang tại hạ đến đây, xin làm ơn báo cho ta được biết rõ ràng.
- ...
Im lặng hồi hộp chờ đợi từng giây từng phút một trôi qua. Theo thời gian không ngừng kéo dài xuống, dễ dàng trông thấy gương mặt của Nguyễn Quang Vinh cũng càng lúc càng trở nên nôn nóng dần hơn. Giờ khắc này hắn đã ẩn ẩn làm ra phỏng đoán, có lẽ chính mình ngay từ đầu đã không phải là dạng người đặc biệt kia.
Mặc dù nội tâm cảm thấy cực kì thất vọng, nhưng mà Nguyễn Quang Vinh còn chưa tới mức dự định buông xuôi hết thảy. Ngày trước hắn từng được nghe ai đó nhắc qua một câu nói khá là phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ. Khi ông trời đã cho đóng lại cánh cửa nào đấy, như vậy chắc chắn sẽ có một lối đi khác đã sẵn sàng rộng mở chờ đợi người có duyên.
Nguyễn Quang Vinh tự an ủi lấy bản thân, chung quy thì chí ít đến lúc này chính mình vẫn còn sống mười phần khỏe mạnh. So với tiền thân đã bị phai mờ, đây rõ ràng là một sự thật may mắn hơn rất nhiều lần. Lại nói, chỉ khi nào thành công sinh tồn đi xuống, lúc ấy hắn mới có đủ thời gian để tiến hành tính toán tiếp tương lai về sau.
Tuy rằng không thể phủ nhận, thiếu mất những sự viện trợ từ bên ngoài vốn dĩ là một việc vô cùng thua thiệt. Thậm chí, nhiều khả năng Nguyễn Quang Vinh còn chẳng thể nào thực hiện xong ý nguyện ban đầu nhất. Chưa cần nói đâu xa, với hình hài thiếu niên giống như hiện giờ, có nhiều thứ về cơ bản đã sớm vượt qua khỏi năng lực của hắn.
Bất quá, dù cho hy vọng đoàn tụ cùng gia đình có mong manh đến đâu đi chăng nữa, Nguyễn Quang Vinh vẫn mãi luôn duy trì ngọn lửa rực cháy mãnh liệt ở nơi sâu nhất trong tim. Với số lượng lớn kiến thức mang tới từ Địa Cầu, hắn tin tưởng dù sớm hay muộn gì thì chính mình cũng sẽ tìm được biện pháp để có thể quay trở về nhà.
Suy nghĩ một khi thông suốt, Nguyễn Quang Vinh bỗng nhiên chợt phát hiện ra một điều, trước mặt vậy mà dường như đã không còn quá mức mơ hồ nữa. Vốn là một người hành động quả quyết, vì thế nên hắn lập tức ép buộc lấy đầu óc mình mau chóng tỉnh táo, từ đó cấp tốc làm cho thật sáng tỏ tình trạng bản thân hiện giờ.
- Cốc cốc cốc!
Thế nhưng cũng đúng vào lúc này, bất ngờ lại có thanh âm gõ nhịp từ phía cửa chính truyền tới. Không chờ cho Nguyễn Quang Vinh kịp phản ứng, một đầu mái tóc màu hồng bồng bềnh đã nương theo khe hở mà thăm dò vào. Sau khi trông thấy quang cảnh trong phòng, đối phương liền mỉm cười đạp nhẹ bước chân hướng đi thẳng về chỗ giường bệnh ở bên này.
Nhờ vào ánh đèn trần chiếu rọi, Nguyễn Quang Vinh dễ dàng nhìn rõ được dung mạo của người vừa mới đến. Đó là một nữ nhân với dáng vẻ bề ngoài tràn đầy khí tức thanh xuân. Nàng có đôi mắt khá to màu xanh lam, chiếc mũi thẳng cao và ấn tượng nhất phải là bờ môi đỏ xinh mười phần mọng nước.
Dường như là do lúc này trời đã về khuya, cho nên thoạt nhìn qua thì nữ nhân trang diện thoáng có đôi chút đơn sơ. Khi mà nàng chỉ mặc lấy một cái áo ngủ vải thun rộng cụt tay, kết hợp cùng với chiếc quần ngắn chỉ che tới quá bắp đùi mịn màng, từ đó vô tình để lộ ra ngoài làn da căng tràn mang đầy nét khỏe mạnh mỹ cảm.
Mặc dù cơ thể hiện giờ còn đang là một đứa nhỏ chưa tròn mười tuổi, nhưng mà do ảnh hưởng từ ý thức của người trưởng thành, Nguyễn Quang Vinh liền không tự giác đã bị thu hút đi phần nào ánh mắt. Đối với chi tiết trên, nữ nhân cũng chẳng hề bận tâm cho lắm. Bởi vì theo nàng xem ra, ở trước mặt mình chỉ là một gã thiếu niên chưa hiểu sự đời mà thôi.
- Ngươi đã tỉnh rồi! Thời gian so với ta dự tính còn sớm hơn đôi chút. Tự giới thiệu qua, ta là y tá Joy, quản sự chịu trách nhiệm chính tại trung tâm Pokemon này. Nếu trong người ngươi có chỗ nào cảm thấy khó chịu, cứ việc bày tỏ để cho ta kịp thời tiến hành kiểm tra.
Kèm theo tiếng nói thanh thoát dễ nghe, nữ nhân liền ôn nhu kéo nhẹ chiếc ghế dựa ở bên cạnh, đồng thời di chuyển nó đến vị trí gần kề với chỗ giường bệnh. Sau khi cẩn thận ngồi lên trên đấy, kế tiếp lại thấy nàng mau chóng bắt chéo hai bên chân vào nhau, nhìn qua chẳng những dịu dàng nết na, hơn nữa lại còn tràn đầy phong thái kín đáo.
Tuy không rõ vì sao nữ nhân trước mặt lại có nước da rám nắng, khác biệt khá nhiều so với hình tượng y tá Joy trong đầu mình, nhưng mà Nguyễn Quang Vinh vẫn tin tưởng thân phận của nàng. Bởi vì cùng lúc đó hắn cũng đã trông thấy, con Chansey lúc trước đang ngây ngô mà theo sát lấy đối phương.
Hơn nữa, Nguyễn Quang Vinh biết về thế giới này đa phần là thông qua hoạt hình và trò chơi làm chủ yếu. Do đó, ở trong hiện thực sẽ phát sinh một số sai lệch cũng là điều có thể hiểu được. Cho nên chỉ sau vài giây ngắn ngủi chần chờ, kế tiếp hắn liền vội vàng điều chỉnh cơ thể, lễ phép gật đầu lên tiếng đáp trả lại.
- Xin chào y tá Joy, cảm ơn ngài đã bỏ công cứu chữa! Hiện tại ta cảm thấy khá tốt, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn xuất hiện một chút chếnh choáng mà thôi.