Chương 6: Nguyễn Quang Vinh
Thời gian cứ như vậy trôi qua, cơn mưa cuối ngày lúc này cũng đã dần tạnh hẳn. Dưới từng trận gió về đêm mát mẻ, một chút khí tức ẩm ướt đang nương theo đó không ngừng khuếch tán, khiến cho nhiệt độ trên cả hòn đảo bắt đầu chậm rãi kéo thấp xuống.
Phương trời xa, vầng trăng tròn sáng tỏ hiện tại đã có dịp nhô lên, sau khi những áng mây đen xám chậm rãi thoái lui dần ra khỏi khung nền chính. Ở nơi đó, trước mắt cũng chỉ còn lại ánh đèn nhà thỉnh thoáng len lỏi, xen giữa là thanh âm của vô số sinh vật thần kỳ liên tiếp mời gọi lấy lẫn nhau.
Tại một gian phòng thuộc tầng bốn trung tâm Pokemon. Theo bầu không khí về khuya càng ngày càng nặng, thông qua mép rèm che còn chưa kịp đóng kín, có thể chứng kiến một gã thiếu niên đang nằm yên bên trên chiếc giường bệnh rộng rãi.
Ánh đèn trần mờ ảo nhẹ nhàng chiếu rọi, quang cảnh ở đây cũng nhờ đó mà bắt đầu lộ diện dần ra. Cách giường bệnh không xa, một con Chansey vẫn đang im lặng ngồi trên ghế dựa để đảm nhiệm lấy công việc gác đêm. Thỉnh thoảng, cái đầu tròn của nó lại vô thức gật gù, trong khi hai vành mắt thì đã sắp sửa khép chặt vào nhau.
Không biết trải qua bao lâu, hòa cùng với nhịp điệu của kim đồng hồ lay động, từ trên người thiếu niên đột nhiên phát ra một tiếng hừ cực kì nhỏ yếu. Có lẽ là do tinh thần mệt mỏi, Chansey dù ở gần đấy cũng không hề nhận ra điểm khác thường này.
Lại thêm một tiếng hừ nữa xuất hiện, tiếp theo liền thấy mi mắt của thiếu niên đã bắt đầu nhẹ nhàng chớp động. Nếu như kế tiếp không có điều gì bất ngờ phát sinh, nhiều khả năng người này sẽ tỉnh dậy ngay trong thoáng chốc.
- Tích tắc... Tích tắc...
Kim đồng hồ vẫn cứ tiếp tục quay, nhưng mà không hiểu vì sao, từ đầu đến cuối hai mắt thiếu niên kia hiển nhiên mãi luôn một mực khép chặt lấy. Cùng lúc đó, theo thời gian chậm rãi qua đi, trên trán hắn hiện tại cũng đã bắt đầu thấm ướt lấy lấm tấm mồ hôi.
Kỳ thực, giờ phút này ý thức của thiếu niên đã hoàn toàn thanh tỉnh. Sở dĩ chưa thể lập tức khôi phục bình thường được, chủ yếu chính là do ở trong đầu hắn còn tồn tại hai luồng ký ức rất sai biệt. Bởi vì trước mắt bọn chúng vẫn đang không ngừng thi nhau dung hợp lấy, cho nên áp lực to lớn đè nặng lên tinh thần đã vô tình dẫn đến hậu quả giống như trên.
Thiếu niên nhớ rất rõ ràng, bản thân tên gọi làm Nguyễn Quang Vinh, vốn là một gã sinh viên bình thường tại đất nước cờ đỏ sao vàng. Giống như bao người khác, mục tiêu của hắn chỉ đơn thuần là học tập thật giỏi, sau đó ra trường tìm kiếm một công việc ổn định để nuôi sống lấy gia đình mình.
Tuy nhiên, không biết vì lý do gì, song song với những dòng hồi ức kia, não bộ của thiếu niên cũng cùng lúc cấp tốc chiếu lên vô số tin tức xa lạ. Đó là quang cảnh về một thế giới thần kỳ, nơi mà ngoài nhân loại ra, cư nhiên vẫn còn tồn tại các sinh vật đặc thù được mệnh danh làm Pokemon.
Cứ như vậy, từng chuỗi thông tin vừa lạ nhưng cũng vừa quen không ngừng lấy tốc độ khó tin, mạnh mẽ khắc ấn thật sâu vào vùng trí nhớ trong đầu thiếu niên. Phải chờ tới khi toàn thân hắn đều đã trở nên ướt đẫm, quá trình này mới xem như tạm thời đình chỉ lại.
- Phù... Phù... Phù.
Ba tiếng thở thật mạnh phát ra như để giải trừ đi tất cả sự kìm nén bấy lâu, đồng thời nó cũng chính là điềm báo cho việc thiếu niên đã vượt qua trận hôn mê kéo dài. Vào thời khắc mà ánh đèn trần từ từ chiếu nhẹ lên gương mặt, hình ảnh bên trong gian phòng cũng theo đó tiến nhập vào trong tầm mắt hắn.
- Đây là...
Thanh âm bất ngờ xuất hiện lập tức phá vỡ đi bầu không khí tương đối vắng lặng. Tiếng động này cũng đúng lúc đánh thức luôn cả Chansey vốn dĩ còn đang nửa tỉnh nửa mê. Giống như một cách bản năng, nó bèn mang theo dáng vẻ ngơ ngác nhìn ngay về hướng giường bệnh ở bên cạnh.
- Chan... Chan...
Khi trông thấy thiếu niên đang cố gắng ngồi thẳng người dậy, Chansey không nhịn được phát ra ngữ điệu tràn đầy vui sướng. Mặc kệ cơ thể có phần mũm mĩm, nó mau chóng đạp thật nhanh đôi bàn chân nhỏ ngắn, nhiệt tình tiến lên nâng đỡ nhân loại trước mặt mình.
- Chan... Chan...
Nhờ có sinh vật thần kỳ hỗ trợ, rất nhanh thiếu niên liền đã thành công tựa được nửa người trên vào chỗ dựa nơi đầu giường. Trong suốt quá trình này, hai dòng ký ức trước đấy cũng đồng thời nối đuôi nhau tái hiện lại bên trong não bộ của hắn.
Theo một vài bóng hình thoáng qua, chỉ thấy gương mặt thiếu niên từ chỗ tràn ngập lấy dáng vẻ hoài nghi, dần dần lại bắt đầu chuyển sang biểu cảm khó tin xen lẫn với cả kinh hãi. Cuối cùng, giống như là muốn nghiệm chứng thêm một lần nữa, hắn bèn miễn cưỡng phát ra tiếng nói run rẩy, khó khăn hỏi thăm lấy thân ảnh đang đứng đối diện với mình.
- Ngươi là... Ngươi là Chansey phải không?
- Chansey!
Nhìn xem sinh vật trước mặt đang híp híp mắt trả lời, thiếu niên không khỏi thở dài hết sức bất đắc dĩ. Đáp án quả nhiên vẫn cứ như cũ, có điều nó lại chẳng thể nào làm cho người ta ưa thích được mà thôi. Dù vậy, sau khi đã trải qua xong giai đoạn tiếp nhận, hiện tại hắn cũng phần nào đấy làm chủ được suy nghĩ trong đầu.
Đưa mắt quan sát một vòng hoàn cảnh quanh phòng, sau khi chứng kiến ký hiệu chữ thập đỏ được dán ở góc tường, lại kết hợp thêm với cái mũ trên đầu Chansey, thiếu niên liền đã ẩn ẩn đoán ra mình đang ở địa phương nào. Bất quá, để đảm bảo hơn hắn vẫn quyết định tiếp tục trò chuyện cùng sinh vật trước mặt.
- Nói vậy, nơi đây hẳn là trung tâm Pokemon đúng chứ?
- Chan... Chan...
Thế giới này thực ra tồn tại một nghịch lý vô cùng thần kỳ, khi mà hầu như tất cả các loài Pokemon đều có thể nghe hiểu nhân loại ngôn ngữ. Tuy nhiên ở chiều ngược lại, không phải bất cứ ai cũng dễ dàng nắm giữ lấy khả năng câu thông được với bọn chúng.
Đáng tiếc, cả Nguyễn Quang Vinh lẫn một dòng ký ức khác đều không hề sở hữu cho mình kiến thức về lĩnh vực trên. Có chăng, khi thông qua biểu cảm tràn đầy vẻ tự hào hiện lên trên gương mặt Chansey, thiếu niên vẫn đọc rõ phần nào những nội dung mà nó muốn ám chỉ.
Xem ra suy đoán của hắn là đúng, chỗ mà bản thân đang ở quả thật chính là trung tâm Pokemon. Bất quá, chỉ bấy nhiêu đó tin tức rõ ràng là quá ít để có thể tiến hành khai thác. Mặc dù Chansey nhìn qua vô cùng khả ái, nhưng mà muốn cùng nó kỹ càng giao lưu không phải là chuyện đơn giản gì.
Đưa ánh nhìn hướng sang một vị trí ở góc trên giường bệnh. Chứng kiến kim đồng hồ trước mắt đã điểm đến một giờ khuya, dù rằng trong lòng còn đang chất chứa không thiếu vấn đề, chung quy thiếu niên vẫn cố gắng đè ép tất cả xuống, mỉm cười đưa bàn tay khẽ chạm lên mái đầu Chansey.
- Làm phiền ngươi phải tốn công trông chờ rồi! Hiện tại thời gian đã không còn sớm, ngươi cũng nên tranh thủ tìm chỗ nghỉ ngơi đi thôi. Cứ yên tâm, tình trạng của ta lúc này rất tốt, hoàn toàn không hề cảm thấy một chút mệt mỏi nào.
- Chan... Chan... Chan.
Thoáng có đôi chút kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh liền đã thấy Chansey cong khóe miệng lên, thể hiện rõ sự vui sướng vì vừa được người khác quan tâm. Ngây ngô dùng cánh tay nhỏ ngắn chỉ chỉ về chỗ gối đầu, sau khi xác định rõ nhân loại trẻ tuổi đã nằm xuống, nó mới mang theo vẻ hài lòng đạp bước rời đi.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, nhìn xem thân ảnh màu hồng phấn kia đang chậm rãi khuất bóng dần, thiếu niên khẽ thở dài đồng thời kín đáo xê dịch lấy cơ thể của mình. Giờ phút này nội tâm vẫn đang trong tình trạng cực kì hỗn loạn, thử hỏi hắn làm sao có thể an tâm mà lựa chọn nghỉ ngơi cơ chứ.
Cứ như vậy, đắm chìm dưới bầu không khí mười phần tĩnh lặng, thiếu niên bèn kéo lấy dáng vẻ u sầu liếc nhìn xuống bộ y phục bệnh nhân mà bản thân đang mặc. Có thể nói, theo thời gian không ngừng trôi qua, ảnh hưởng từ việc dung hợp hai luồng ký ức lên trên người hắn càng lúc càng thêm rõ ràng hơn.
Hiện tại thiếu niên đang cảm thấy cực kì hoang mang, bởi vì hắn không cách nào tinh tường được, liệu bản thân có thật là một gã sinh viên bình thường sinh hoạt ở thế kỉ hai mươi mốt. Hoặc phải chăng rằng, hắn chỉ đơn thuần là một đứa hài tử vẫn chưa tròn mười tuổi sống trong thế giới thần kỳ này.
Có lẽ là do ký ức tới từ gã sinh viên sâu đậm hơn, vì thế nên những suy nghĩ trong đầu thiếu niên không tự giác liền hướng đi theo đó. Nói cách khác, ý thức đang điều khiển bộ thân thể này chính là Nguyễn Quang Vinh. Trong khi đấy, chủ nhân cũ của nó thì đã dần bước chân vào trạng thái bị kẻ ngoại lai dung hợp.
DĨ nhiên, tất cả những thứ trên vẫn chỉ dừng lại ở mức độ suy đoán, trong ngắn hạn thiếu niên cũng khó lòng cho ra đáp án chính xác nhất. Bất quá, bằng vào cơ thể nhỏ yếu hiện giờ, lại kết hợp thêm với số lượng lớn trí nhớ về hành tinh màu lam xa xôi, hắn dần dần đi đến một cái kết luận vô cùng chấn động.
Xuyên qua, đây vốn là khái niệm rất phổ biến ở trên Địa Cầu. Nó biểu thị cho một cá thể nào đấy rời đi khỏi dòng thời không mà mình đang sinh sống. Quá trình này có khả năng là chủ động, nhưng mà đồng thời cũng tồn tại không thiếu trường hợp bị thúc ép tham dự vào.
Nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay trắng nõn, dù cực kì khó tin nhưng có lẽ đây chính là giải thích hợp lý nhất. Thở dài một hơi nặng nề, Nguyễn Quang Vinh miễn cưỡng dùng bọn chúng xoa dịu đi gương mặt vẫn còn đang căng cứng lấy. Thông qua xúc cảm vô cùng chân thật, hắn chỉ có thể cười khổ tự mình an ủi một câu.
- Thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ sau một cái chớp mắt ngắn ngủi, ta vậy mà lại thành công bắt kịp đến trào lưu xuyên qua này.