Chương 40: Chuyến thăm quan 4
Dưới cái năng cuối hè, được ngồi dưới bóng cây thưởng thức một bát đá bào sau một quãng đường đi bộ dài dầy mệt mỏi đem tới một cảm giác thỏa mãn khó tả, thỉnh thoảng lại có một cơn gió mang theo mùi thơm hoa cỏ nhẹ lướt qua thổi tan đi những giọt mồ hôi còng đọng lại chỉ lưu giữ lại hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng.
Bên dưới bóng mát của gốc cây một đám trẻ đang vừa cười vừa nói thảm luân về trải nghiệm vừa nhận được sau chuyến đi.
Ryuu ngồi một bên vừa ăn vừa tận hưởng cảm giác bình yên này.
Lúc này một bụi cây gần đó phát ra động tĩnh thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, hai bóng người nho nhỏ từ trong đó theo ra.
" A, cuối cùng thì cũng tìm được mọi ngươi." Ash trông thấy cả nhóm người thì liền kéo theo cô bé phía sau chạy tới.
" Khá lắm Ash, nhóc hành động nằm ngoài suy nghĩ của anh rồi đấy." Ryuu vừa nói vừa liếc mắt ra phía sau Ash.
" Hành động gì ạ ?" Ash vừa cầm một cái bánh ăn vừa ngơ ngác hỏi.
" Không có gì. Cô bé này là ai đây ?"
" Đây là ..." Ash hơi suy nghĩ một chút rồi quay sang hỏi." Cậu tên là gì nhỉ ?"
" Se.. Serena. Tớ là Serena." Cô bé rụt rè nói.
Ash gật đầu tỏ vẻ đã biết sau đó quay qua nói với Ryuu.
" Là Serena ạ. Ban nãy đang đi cùng mọi người thì nghe thấy tiếng khóc nên em đi vào trong rừng tìm thì thấy cậu ấy bị lạc."
" Vậy à, thế sao nhóc không nói với anh mà lại tự ý rời đoàn ?" Ryuu nghiêm mặt hỏi.
" A? Cái này thì... Em cũng không biết nữa lúc đó nghe thấy tiếng khóc là em chạy đi tìm thôi." Ash gãi đầu có chút lo lắng.
" Thôi được rồi, lần này bỏ qua nhưng lần sau nhớ phải nói với người lớn đấy.'
" Vâng ạ." Ash thở phào một cái âm thầm thấy may mắn, cũng may anh Ryuu dễ tính, nếu là chi Daisy thì không chừng đã bị quạt cho một trận rồi.
" Cả em nữa, lần sau không được tự ý rời đoàn, rất dễ bị lạc đấy, rõ chưa ?" Ryuu quay qua nói với Serena.
" Vâng... vâng ạ."
" Ừm nhớ là được rồi, bây giờ em cứ ở đây đi lát nữa theo anh đi về viện luôn. Đi qua chỗ kia kiếm gì ăn đi." Ryuu nhắc nhở một lượt rồi bảo Serena đi qua tham gia với bọn trẻ còn lại.
Bất chợt hắn nhìn thấy dưới chân cô bé bị có chỗ bị băng bó lại.
" Chân em không sao chứ ?" Ryuu quan tâm hỏi.
" Dạ, chỉ bị trầy xước nhẹ thôi ạ." Serena đáp.
Ryuu sử dụng aura quét qua thấy cũng không có vấn đề, tuy nhiên để an tâm thì hắn nhờ Milotics sử dụng Heal pluse chiếu qua một lần.
Ash cầm theo vài cái bánh chạy lại, đưa cho Serena rồi hỏi.
" Hai người làm đang làm gì vậy ?"
" Chân của Serena b·ị t·hương nên anh xem qua một chút."
" A phải rồi, em quên khuấy đi mất, cậu ấy có làm sao không ạ ?"
" Không sao, em đưa Serena qua kia ăn gì trước đi, anh sẽ qua sau."
Ash gật đầu rồi kéo Serena qua gia nhập vào lũ trẻ.
Ryuu suy nghĩ một chút sau đó lấy ra một mảnh giấy cùng với cây bút viết viết vài dòng.
" Gastly lại đây một chút."
" Gastly" Gastly từ phía bàn ăn bay lại chỗ Ryuu.
" Ngươi đem tờ giấy này cho Daisy giúp ta." Ryuu đem tờ giấy đưa cho nó, sau đó chỉ tay về một phía.
Vừa xong hắn đã dùng Aura để nhận biết phương hướng của nhóm Daisy, tránh mất công Gastly phải đi tìm.
Gastly tiếp nhận tờ giấy xong liền bay đi.
" Trông trẻ đúng là mệt mỏi." Ryuu chép miệng than thở.
Mà tại sao không gộp tất cả lại một đám để trông cho dễ mà lại phải tách ra nhỉ.
Lúc này Ryuu mới nhận ra vấn đề quan trọng này.
Nếu như gộp lại như thế hắn hoàn toàn có thể để hết việc giảng giải hay giới thiệu gì đó cho Daisy mà có thể nhàn nhã đi sau hưởng thụ chứ không phải mệt mỏi như bây giờ.
Còn một vấn đề khác lạ nữa đó là theo Ryuu quan sát thì rõ ràng Serena là một cô bé hơi có tính nhút nhát, theo lý thuyết thì người như vậy sẽ ít khi rờii khỏi nhóm người.
Vậy thì làm sao cô bé này lại có thể đi lạc như vậy được.
Nghĩ đến đó Ryuu liền cảm thấy đây giống như là một màn được sắp đặt sẵn vậy.
Anh hùng cứu mỹ nhân, bạn thời thơ ấu,... hay là cái khỉ gió gì gần tương tự như thế, cái này là một vấn đề đáng để suy ngẫm.
Ryuu có chút trầm tư suy nghĩ.
" Anh Ryuu làm gì lâu thế, mau qua đây đi." Ash lớn tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của hắn.
" Rồi anh qua ngay đây."
Thôi quan tâm làm khỉ gì, có liên quan quái gì tới mình đâu, nghĩ nhiều mệt óc.
Nghĩ thế Ryuu tiền xách mông lên đi lại chỗ lũ trẻ.
......
Trong khi đó ở một nơi khác trong khu rừng, Daisy dẫn theo một đám nhóc khác, nàng vừa đi vừa giảng giải về pokemon một cách cực kỳ rõ ràng chi tiết nhưng cũng rất dễ hiểu.
Nếu đem Ryuu ra để so sánh với Daisy thì Ryuu hoàn toàn không cùng đẳng cấp giống như giáo viên tiểu học với giảng viên đại học vậy.
Phía trước là Daisy đang không ngừng giảng giải, đằng sau lũ trẻ cũng rất chuyên chú nghe, một không khí tràn đây chuyên nghiệp, đây giống như là một buổi học thuật hơn là một chuyến thăm quan.
Mà thực ra bản chất chuyến thăm quan này cũng là một buổi học tăng trưởng kiến thực nên chuyện này cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên có vẻ như bọn trẻ trông không hứng thú mấy, cả bọn trông có chút hơi mệt mỏi.
Daisy có vẻ như cũng nhận ra điều này nàng bảo lũ trẻ dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Cả đám liền hoan hô lên rồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống.
Daisy đợi tất cả ổn định rồi bắt đầu kiểm tra số lượng.
Sau khi đếm lướt qua một lượt thì nàng hơi cau mày lại.
Thiếu mất một đứa sao ?
Daisy liền đếm lại lần này nàng lấy cả danh sách ra kiểm tra.
Vẫn thiếu một người.
Lúc này Daisy có hơi nôn nao một chút, sau khi kiểm tra kỹ một lần thì nàng phát hiện ra là thiếu mất một cô bé.
Daisy lập tức quay qua hỏi bọn trẻ với giọng điệu lo lắng.
" Này các em, cho chị hỏi một chút."
Bọn trẻ đang nghỉ ngơi nghe vậy lập tức quay về phía Daisy.
" Ban nãy có ai đã thấy một bạn nữ tách đoàn đi một mình không."
Tất cả hơi nghĩ ngợi một lát rồi đồng loạt lắc đầu.
Daisy lúc này càng trở nên lo lắng hơn, nàng đi qua đi lại,lũ trẻ cũng không biết làm gì chỉ có thể ngồi đó.
Tình trạng bên này cũng giống như bên Ryuu, chỉ hơi khác một chút đó là người bị lạc lại không phải là Ash nên tình hình rất căng thẳng.
Dù là trong viện nghiên cứu này đều là pokemon đã bị thu phục nhưng không phải là tuyệt đối an toàn, một số pokemon tính tình hung dữ vẫn rất nguy hiểm khi tiếp xúc, đặc biệt là với mấy đứa trẻ.
Mà kể cũng lạ, gần 20 mạng người, ba mươi mấy con mắt mà lại không thể phát hiện ra một cô bé bỏ đi lúc nào.
Suy nghĩ một lát, Daisy cũng đưa ra quyết định.
" Gary."
" Dạ."
" Bây giờ em ở đây trông chừng các bạn, chị sẽ quay lại tìm." Daisy dặn dò Gary sau đó quay qua nói với mấy đứa bé còn lại.
" Các em bây giờ ở yên đây ngồi nghỉ, tuyệt đối không được đi đâu nhé, các em nhất định phải ở yên đây không được đi lung tung, rõ chưa."
" Vâng ạ."
Nhắc nhở thật kỹ mấy đứa trẻ, Daisy liền đem Pidgeot thả ra.
Bỗng nhiên không khí xung quanh chợt trở nên u ám.
"Kiệt kiệt kiệt"
Một giọng cười âm trầm vang lên, một bóng đen xuất hiện phía sau Daisy.
'Aaaaa, có ma." Mấy đứa trẻ trông thấy một khuôn mặt với nụ cười gian ác, ánh mắt sắc lạnh phia sau Daisy thì liền hét lên rồi co cụm lại với nhau.
Daisy phản ứng rất nhanh quay đầu lại, Pidgeot trực tiếp vận sức chuẩn bị t·ấn c·ông.
" Là Gastly của Ryuu." Daisy lập tức nhận ra được Gastly liền ra hiệu cho Pidgeot dừng lại.
Gastly cũng liền xua tan không khí xung quanh rồi nở nụ cười vui vẻ.
" Ngươi tại sao lại ở đây, ta đang rất bận không có thời gian chơi đùa đâu." Daisy giọng có chút gắt gỏng.
Ngay lúc căng thẳng thể này mà bị trêu đùa như vậy thì ai cũng khó chịu cả.
Gastky đem tờ giấy ra đưa cho Daisy.
Daisy hơi nghi hoặc chút nhưng cũng nhận lấy mở ra đọc.
'Ash tìm cô bé tên Serena bị lạc, cô bé vẫn ổn, lát nữa sẽ theo đoàn của tớ về phòng nghiên cứu.'
Trên giấy chỉ vỏn vẹn có vài chữ nhưng như một liều thuốc an thần đem dây thần kinh đang căng cứng của Daisy giãn ra.
Daisy thở phảo một hơi rồi quay qua nói với Gastly.
" Ta đã biết rồi, quay lại gửi lời cảm ơn tới Ryuu giúp ta nhé."
Gastly gật gật đầu sau đó ẩn mình vào trong bóng râm rồi biến mất.
" Chị Daisy, đó là pokemon gì vậy ?" Một đứa trẻ giọng hơi run run hỏi.
" Là Gastly pokemon hệ Ma, Gastly không có hình dạng thực sự do 95% cơ thể của nó là khí độc, 5% còn lại được cho là tạo thành từ linh hồn của những n·gười c·hết vì khí độc. Gastly có thể được tìm thấy trong hang độngvà các tòa nhà cũ kỹ, đổ nát, ..."
Gánh nặng được chút bỏ nên Daisy lại phát huy kiến thức của mình.
" Nghe giống như là một pokemon rất đáng sợ."
" Đừng lo lắng quá, ban nãy là pokemon của Ryuu, cái anh hướng dẫn viên của nhóm kia đấy. Nó chỉ muốn trêu đùa chúng ta chút thôi, nó tới đưa tin cho chị là đã tìm được Serena rồi, để chúng ta không cần lo lắng."
Bọn trẻ nghe vậy thì gật gù cảm giác sợ hãi ban nãy cũng đã vơi đi phần nào.
" Được rồi mấy đứa bây giờ ngồi nghỉ ngơi đi, lát chúng ta sẽ đi tiếp rồi vòng về phòng nghiên cứu luôn."
" Dạ."
.....
Hiện tại bên phía Ryuu hiện đang nằm nghỉ ngơi, bên cạnh chỉ còn lại có 2 cô bé đang ngồi nói chuyện vì lười nên ban nãy hắn đã để cho lũ trẻ tự do đi thăm quan, mấy đứa khác đã chia nhau nhóm 1-2 người chạy đi rồi.
Hắn cũng không lo về việc bọn trẻ sẽ bị lạc, ban nãy hắn đã đưa cho chúng một thiết bị, nếu gặp nguy hiểm chỉ cần bấm một lần hắn sẽ tới.
Hồi tưởng lại một lát trước.
" Nghỉ ngơi xong chưa mấy đứa."
" Rồi ạ." Cả đám tràn đầy khí thế đáp, sau khi ăn uống phè phỡn thì chúng cảm giác toàn thân tràn đầy năng lượng.
" Tốt. Bây giờ là thời gian tự do hoạt động, đứa có thể tự do đi khám phá, chi nhóm hay di riêng đều được."
???
Cả lũ trực tiếp ngớ mặt ra luôn.
" Ban nãy không phải là anh bảo là không được đi một mình sao ? Sao bây giờ lại ...." Một đứa đưa ra thắc mắc.
" Ban nãy anh bảo là không được tự ý đi một mình, còn bây giờ là anh cho phép, tất nhiên ai mà sợ thì có thể ở lại đây cũng được thì có thể ở lại đây cũng được, anh sẽ bảo Gastly gọi một vài pokemon đến đây cho mấy đứa quan sát." Ryuu từ tốn nói mép hơi nhếch lên một chút, ánh mắt hắn còn đặc biệt lướt qua mấy thằng nhóc con.
Lũ trẻ măc dù cảm thấy lời nói của Ryuu không có gì lạ nhưng từ biểu cảm của hắn lại cảm thấy một cảm giác bị khinh bỉ.
" Đi thì đi, làm sao mà lại phải sợ chứ, về sau chúng ta đều phải ra ngoài lữ hành mà, một chút khó khăn này thì làm gì được chứ." Ash lúc này lớn tiếng nói.
" Đúng"
" Đúng vậy"
" Sao phải sợ."
Mấy thằng nhóc đều đồng loạt lên tiếng.
" Tốt. Anh rất tán thưởng tinh thần của mấy đứa vậy nên anh sẽ ra một phần thưởng." Ryuu nói xong liền lấy ra mấy cái máy hình dáng tương tự điện thoại di động sau đó phát cho mỗi đứa một cái.
" Cái máy này có tác dụng ghi chép lại các pokemon mà các em đã gặp, các em khi tự đi khám phá gặp được pokemon nào thì chỉ cái máy về phía đó rồi nhấn chụp lại. Còn nút này là để ..... Được rồi tất cả rõ chưa."
"Rồi ạ."
"Cuối buổi khi quay lại đây ai chụp được nhiều nhất sẽ đoạt được một phần thưởng đặc biệt."
Ryuu sau khi hướng dẫn cách sử dụng xong liền đuổi bọn trẻ đi.
Lũ trẻ thảo luận một chút rồi chia nhau chạy đi.
" Cuối cùng cũng yên ổn." Ryuu hài lòng mỉm cười, cuối cung có thể đem mấy cái phiền phức đuổi đi.
" Anh ơi." Một giọng nói trong trẻo vang lên đằng sau Ryuu.
" Hửm" Ryuu hơi quay đầu lại phía sau, là Serena và một cô bé khác, tên là Chloe, cũng không ngạc nhiên lắm vì hiển nhiên là không phải ai cũng sẽ có hứng thú tự đi khám phá như vậy.
" Hai đứa không muốn đi à, không vấn đề, qua kia chơi với Gastly đi nó sẽ gọi pokemon đến cho hai đứa, hoặc cũng có thể ngồi nói chuyện với nhau cũng được, đồ ăn nếu thiếu cứ nói với Gastly."
Hai cô bé nghe vậy gật đầu rồi cùng nhau kiếm chỗ ngồi xuống.
Ryuu thấy mọi chuyện xử lý xong thì lấy ra một cái ghế rồi tiến vào trạng thái nghỉ ngơi phơi nắng thường ngày.