Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 41: Huấn luyện




Sau khi kết thúc một tiết Vật lý, lại đến thời gian ăn cơm trưa rung động lòng người, khiến người ta thở hồng hộc.

“Cố lên nha! Tạ Lang, Thiếu Ly, cơm trưa của mình phải dựa vào các cậu rồi.” Đại Đầu đứng ở chỗ ngồi của Tạ Lang, dặn dò hai người Tạ Lang và Sách Thiếu Ly đứng ngoài cửa sổ.

“Yên tâm đi.” Giọng điệu Sách Thiếu Ly bình tĩnh.

“Ừm, mình biết mà, Thiếu Ly đáng tin nhất!” Đại Đầu nặng nề gật đầu.

“Mình thì sao?” Tạ Lang trêu chọc.

“Hai cậu đi nhanh đi!” Đại Đầu vội vàng thúc giục.

“Vội cái gì, cậu không thấy hành lang vẫn còn ách tắc sao?” Tạ Lang buông tay, “Ai biết thầy Vậy lý nói thêm một đề bài chứ…”

“Ôi, đau đớn mất cơ hội tốt!” Đại Đầu tức giận đập một cái vào bệ cửa sổ.

“Cậu bớt bớt đi, là mình và Thiếu Ly chạy, cũng không phải cậu.” Tạ Lang nghẹn lời.

“Biết mà, không phải mình đang cổ vũ cho các cậu sao, cổ vũ ủng hộ mà!” Đại Đầu cố gắng mở to hai mắt, để cặp mắt ti hí của mình có thể trông lớn một chút.

“Được rồi, cậu đừng trợn mắt nữa, cũng chỉ vậy thôi.” Tạ Lang khéo léo phát hiện mục đích của anh ấy.

“Cậu không thể nói điều khác an ủi tâm lý của mình sao?” Đại Đầu nói.

“Được, được.” Tạ Lang đồng ý.

“Đúng rồi, cậu đừng có tìm em gái Tử Nhiên của cậu tới, mình và Thiếu Ly rất khó xử.” Đại Đầu nhắc nhở.

“Mình…” Tạ Lang khựng lại.

“Mình cái gì mà mình? Ngoại trừ mỗi lần đều nói mình, cậu còn có thể nói những thứ khác không?” Đại Đầu cười gian.

“Mình, cô ấy.” Tạ Lang ấp úng.

“Choáng, cậu thật sự hiếm thấy, thật sự nói những thứ khác à…” Đại Đầu lại không biết nói tiếp thế nào nữa.

“Mình cũng không muốn cô ấy tới,” Tạ Lang tỏ vẻ đau khổ, “Các cậu nghĩ mình như vậy, mình rất xấu hổ!”

“Mình không nghĩ như vậy.” Sách Thiếu Ly nói.

Không, cậu nên nghĩ như vậy,” Đại Đầu hướng dẫn từng bước, “Cậu nghĩ đi, với vẻ ngoài này của Tạ Lang, có bao nhiêu em gái thương nhớ chứ? Sớm tìm một người đến trấn áp, chẳng phải không cần sợ nữa sao? Ha ha…”

“Cậu không đi bán hàng đa cấp thật sự đáng tiếc…” Tạ Lang đánh giá.

“Cảm ơn đã khen ngợi!” Đại Đầu đắc ý.

“Đi thôi, cầu thang không bị ách tắc nữa rồi.” Sách Thiếu Ly nói với Tạ Lang.

“Đi thôi.” Tạ Lang gật đầu rồi cũng sải bước đi, “Mình và Thiếu Ly đi trước.”

“Ôi, chờ mình một chút!” Đại Đầu vội vàng xoay người đi ra chỗ ngồi, kết quả bản thân tự đụng vào góc bàn, trong phòng học lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, “Đau quá a a a a a!”

“Là đàn ông sao?” Trong phòng học còn có người ngồi tại chỗ chưa đi ngay, “Sợ đau như thế?”

“Mình, mình thích,” Đại Đầu nhịn đau, nhìn một chút, hóa ra người trước mặt là Chương Tường. Anh ấy không tiếp tục để ý tới nữa, đưa tay ra sờ soạng ngón chân cách lớp giầy thể thao, “Cảm giác chảy máu rồi, xong đời, ăn bao nhiêu thịt cũng không bù lại được…”

Chương Tường còn ngồi ở chỗ ngồi, bật cười, “Cậu thật thú vị.”

“Thật sao?” Đại Đầu ngồi xuống ghế, khom lưng cởi giày, “Mình cũng nghĩ như vậy, ôi,” Anh ấy lại ngẩng đầu nhìn về phía Chương Tường, “Sao cậu không đến căng tin?”

“Mình có mang cơm trưa,” Chương Tường nói, “Vì vậy giữa trưa không đến căng tin.”

“Vậy à.” Đây cũng là một ý tưởng, Đại Đầu lặng lẽ ghi lại trong lòng.

Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại, Đại Đầu nhìn bên trong phòng học, thì ra chỉ còn lại anh ấy và Chương Tường.

“Mình phải đến căng tin rồi, không đi thì muộn mất…” Đại Đầu đứng thẳng người, thử bước đi một chút, cũng không quá đau, phát hiện này khiến trong lòng Đại Đầu bình tĩnh hơn.

Ngay lúc Đại Đầu rời khỏi phòng học, Tạ Lang và Sách Thiếu Ly đã chạy như điên về phía căng tin.

“Thiếu Ly, trưa nay cậu ăn cái gì?” Tạ Lang vừa chạy vừa hỏi.

“Xem tình hình.” Sách Thiếu Ly trả lời.

“Ừm! Mình cũng xem tình hình.” Tạ Lang không nói gì nữa.

Sau một lúc, xếp hàng xong, mua cơm, bê khay, tìm chỗ ngồi, cuối cùng Tạ Lang và Sách Thiếu Ly cũng ngồi xuống bắt đầu hưởng thụ bữa trưa ngon miệng.

“Cà tím vị cá, ha ha,” Tạ Lang mỉm cười, gắp một miếng bỏ vào trong miệng, “Căng tin thật sự rất ngon.”

Sách Thiếu Ly vẫn chậm rãi ăn cơm, không nói gì.

Tạ Lang đoán Thiếu Ly vẫn có quy tắc “Ăn không nói, ngủ không nói” như trước.

Sau khi ăn như hổ đói thậm chí còn là gió cuốn mây bay, Tạ Lang mới cảm nhận được cảm giác đầy đủ.

Một người ăn xong liền có sức lực, hoặc là bắt đầu rảnh rỗi thoải mái suy nghĩ vấn đề khác.

Tạ Lang giật mình nhận ra điều gì đó... Âm thanh? Đúng, là âm thanh Đại Đầu phát ra khi ăn cơm… Đại Đầu đâu?

“Đại Đầu đâu? Còn chưa tới?” Tạ Lang hỏi.

Lúc nghe được câu này, Sách Thiếu Ly ngồi đối diện Tạ Lang vừa mới đặt đũa xuống, đang định lấy giấy ăn trong túi áo ra, “Không sao, cậu ấy sẽ đến ăn cơm.”

“Ầy… Tuy nói Đại Đầu không ăn một bữa cơm sẽ không chết đói, nhưng cũng quá nhiều rồi,” Tạ Lang suy nghĩ, “Có thể đóng gói cơm lại không?”

Sách Thiếu Ly đưa một tờ giấy qua, “Cậu nói xem?”

Tạ Lang im lặng, đành phải nhận giấy ăn, lau miệng, “Vậy chúng ta đi trước đi, đến siêu thị trường học mua đồ ăn cho cậu ấy.”

“Đi thôi.” Sách Thiếu Ly đã cầm khay ăn lên.

“Ôi, đó là Đại Đầu!” Tạ Lang đang định đi, lại phát hiện một người mập mạp khập khiễng đi tới.

“Đại Đầu, sao bây giờ cậu mới đến?” Tạ Lang nghi ngờ, Đại Đầu chưa từng đến muộn lúc ăn cơm!

“Chân của cậu sao thế?” Sách Thiếu Ly hỏi vấn đề rõ ràng nhất.

“Ôi, đứa trẻ không có mẹ, nói ra rất dài dòng, mình…” Đại Đầu sờ bụng, “Để mình ăn cơm xong rồi lại nói.”



Sách Thiếu Ly lại được chứng kiến “kỳ tích”, không nhớ rõ Đại Đầu đã ăn bao nhiêu, chỉ nhớ rõ khay ăn chồng chất thật cao…

“Lúc mình rời khỏi phòng học bị vấp ngã, sau đó mình kiểm tra, chân bị chảy máu, sau đó mình liền,” Đại Đầu cắn đùi gà một cái, “Mình liền…”

“Cậu nhìn thấy máu qua lớp giày hả?” Tạ Lang không tin.

“Phì, mình cởi giày là nhìn được,” Đại Đầu bất đắc dĩ, “Có thể đừng để ý đến những việc nhỏ không đáng kể được không?”

“Không thể, học sinh ban khoa học tự nhiên rất coi trọng logic kín kẽ, tư duy rõ ràng.” Tạ Lang nói.

“Được, im miệng được rồi, cậu kể hay mình kể?” Đại Đầu nhướng mày.

“Cậu kể.” Tạ Lang nhượng bộ.

“Đột nhiên không muốn kể nữa,” Đại Đầu nói, “Đoạn đường đi đến phòng ăn mới là phần quan trọng khiến mình ăn cơm muộn.”

“Hả?” Hiếm khi nào Sách Thiếu Ly thấy hứng thú.

“Các cậu nghĩ mình gặp được ai?” Đại Đầu cười xấu xa.

“Ai vậy? Không phải Tống Tử Nhiên chứ?” Tạ Lang buột miệng nói.

“Thật đáng sợ! Cậu lại nói đúng hả!” Trên mặt Đại Đầu toàn dấu chấm than.

“Mình… đoán mò.” Tạ Lang nghĩ thầm thật sự là như vậy.

“Vậy có thể đoán được vì sao cậu không gặp được cô ấy ở căng tin lúc giữa trưa không?” Đại Đầu hỏi lại.

Bởi vì cô ấy đi huấn luyện quân sự,” Tạ Lang nhún vai, “Đây không phải việc rất dễ đoán sao?”

Đại Đầu vẫn giật mình, “Cha cậu có biết cậu tài giỏi như thế không?”

“Có lẽ.” Tạ Lang dang tay ra.

“Đúng rồi, cô ấy nói gì hả?” Sách Thiếu Ly hỏi.

“Ha ha, cậu cũng không đặt câu hỏi nhiều, nếu Thiếu Ly đã hỏi, mình sẽ không thừa nước đục thả câu nữa, Tống Tử Nhiên nói với mình, phải nhắc nhở Tạ Lang, để chiều nay Tạ Lang mang nước đến sân tập cho cô ấy, lý do là anh của cô ấy phải học… không có thời gian…” Đại Đầu nói.

“Đưa nước?” Vẻ mặt Tạ Lang rất kỳ lạ, “Cô ấy không tự mang đi sao?”

“Sao mình biết được?” Đại Đầu nói, “Nếu không chiều nay cậu qua đó hỏi cô ấy một chút?”

Đại Đầu lại như nhìn rõ được hồng trần, nói tiếp: “Mình đoán tám phần là muốn mượn danh nghĩa việc huấn luyện quân sự này để lôi kéo làm quen với cậu, cô gái nhà người ta đã làm đến mức này rồi, cậu đi theo đi.”

“Đi qua bên cạnh,” Tạ Lang không thích đùa như vậy, “Chỉ là lúc còn nhỏ cô ấy và mình chơi rất thân thôi, cô ấy coi mình là anh trai…”

“Ồ, đó lại là một người có câu chuyện cũ, kể chút đi.” Đại Đầu quyết tâm đào sâu chuyện “hậu trường” của hai nhà Tạ - Tống.

Tạ Lang suy nghĩ, được rồi, kể ra cũng không sao, hơn nữa còn ngăn chặn để sau này Đại Đầu không nói đùa nữa, kể ra chuyện cũ cũng không có gì xấu…

“Khụ khụ.” Tạ Lang hắng giọng, “Đó là một…”