Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 42: Lão cha(*)




Tạ Lang mười tuổi rất bất đắc dĩ, lẻ loi một mình đi tới thôn xóm xa lạ này, bên cạnh cũng không có người bạn chơi cùng là Đại Đầu, thật cô đơn…

“Tiểu Lang, cháu qua đây!” Giọng nói nghiêm nghị kéo Tạ Lang về hiện thực.

“Lão cha…” Tạ Lang cứng nhắc xoay người, nhìn ông lão trước mặt.

Tuy tóc ông lão trước mặt bạc trắng, nhưng vẫn rất có tinh thần, hoàn toàn không có dáng vẻ lớn tuổi, trên người là bộ Đường trang màu xám đơn giản, sạch sẽ gọn gàng. Ông ấy là ông nội của Tạ Lang, nghiên cứu về lá trà, được người quen biết hoặc không quen biết gọi là “Đại sư trà đạo”.

(*) Cách gọi ông nội riêng theo vùng miền.

Vị Đại sư này là Đại sư hàng thật giá thật, ông cụ Tạ dựa vào năng lực sắc bén nhạy cảm, cách uống trà độc đáo khiến người ta kính nể. Không có lá trà nào là ông không thưởng thức được, ông cố hết sức kéo dài truyền thừa trà Thánh Lục Vũ, có thể nói là chỗ dùng nước trà.

Đương nhiên, với người ngoài, có lẽ ông cụ Tạ là kiểu người mang dáng vẻ xa rời thời đại, nhưng đối với người thân thiết thì vẫn là một người gần gũi thế này.

“Tiểu Lang, sáng nay cháu đi đâu?” Lúc này lão cha rất tức giận.

“Cháu,” Tạ Lang vô thức nhẹ nhàng dịch chân một chút, “Cháu đến nhà Tống Tử Uyên… chơi.”

“Thật sao?” Lão cha rất tức giận, “Cháu còn một cơ hội!”

“Cháu, sáng nay cháu đến bờ sông Cửu Đường…” Tạ Lang cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt lão cha. Ông nội quản quá nhiều, không phải chỉ đến bờ sông chơi từ sáng sớm sao?

“Hừ! Đi cùng ai?” Lúc này lão cha hoàn toàn không còn dáng vẻ Đại sư xa cách nữa, ông đã biết được cháu của mình lại chạy đến bờ sông chơi! Vậy cũng được sao? Chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Mấy năm qua đã có hai đứa bé chết đuối ở bờ sông Cửu Đường rồi đó! Chắc chắn phải hỏi rõ đã đi với ai, tìm phụ huynh của đứa bé kia, dạy dỗ tử tế một lúc, sau này cũng không thể để trẻ con tự do như thế!

Tạ Lang cúi đầu không nói chuyện.

“Nói nhanh!” Lão cha thấy thế càng tức giận, một đứa con trai lại ấp úng, giống thứ gì hả?

“Không có ai, chỉ có một mình cháu.” Tạ Lang nói nhỏ, chỉ có thể một mình nhận lấy “mưa to gió dữ” của ông nội.

“Ngẩng đầu lên, nhìn ông, rốt cuộc còn có ai nữa?” Lão cha đã bình tĩnh lại, trong lời nói không còn vẻ tức giận nữa.

Cả người Tạ Lang hơi run rẩy, phản ứng này của ông nội, là muốn “Măng tre xào thịt*” rồi! Được rồi, cũng không phải chưa từng bị đánh…

(*) Ý là bị đánh, gậy đánh vào thịt.

Dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn vào mắt lão cha, Tạ Lang cảm giác trên người có khí phách thà chết chứ không khuất phục, “Không có!”

“Được, được, không có đúng không,” Lão cha gật đầu, trên mặt không có chút cảm xúc nào, “Cháu đi chép ‘Trà kinh’ mười lần cho ông! Không chép xong không được ăn cơm!”

“Trà kinh, mười lần?” Tạ Lang chóng mặt, đối với một đứa bé vừa mới học xong lớp ba Tiểu học như cậu mà nói, đó là một công trình gian nan có thể so với việc xây dựng Vạn Lý Trường Thành.

“Cháu có ý kiến? Nếu không thì roi trúc hầu hạ!” Lão cha đưa bàn tay giấu ở sau lưng ra, một chiếc roi trúc dài một mét để lộ vẻ cao chót vót của nó.

“Cháu chép, được chưa…” Tạ Lang bất đắc dĩ nói.

“Được chưa? Cháu muốn bị đánh phải không!” Lão cha giả vờ muốn đánh Tạ Lang.

Tạ Lang đã nhấc chân lên chạy như một làn khói.

“Con gấu con này!” Lão cha để tay xuống, mỉm cười, hai tay để sau lưng đi về nhà chính, “Đi uống trà thôi.”

Tạ Lang chạy ra bên ngoài rồi dừng lại. “Ôi”, tuy cậu sắp lên lớp bốn Tiểu học còn không hiểu ý nghĩa của tiếng thở dài, nhưng loáng thoáng hiểu được dường như hành động này thể hiện cho sự bất đắc dĩ. Mỗi lúc lão cha bị bà nội mắng chỉ biết thưởng thức trà thì sẽ thở dài, sau đó ở sau lưng bà nội nói một câu “Thật sự không biết thưởng thức”.

Mười lần đó!” Tạ Lang thật sự muốn khóc lớn một trận, sao có thể viết xong được? Cậu còn chưa làm bài tập nghỉ hè đâu!

Thôn xóm này không có gì hay để chơi! Cha mẹ còn nhất định phải ném cậu đến chỗ này nghỉ hè…

Tạ Lang nhớ lần đầu tiên đến ngôi nhà này, được ông nội yêu cầu gọi ông là “lão cha”, tuy nhiên lúc ấy cậu còn nhỏ không hiểu, bây giờ xem ra, có thể là cách gọi ở nông thôn không giống với trong thành phố.

“Hừ! Ông lão nông thôn!” Tạ Lang rất tức giận, lão cha cũng là một ông lão xấu xa, cả ngày chỉ biết loay hoay với cây trà của mình, không phải đang uống già, thì cũng đang chuẩn bị uống trà… Điều này không quan trọng, lại còn bắt cậu chép “Trà kinh” nữa!

Lúc này lão cha về nhà uống trà, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, theo lý thuyết, Tạ Lang sẽ không chạy đến bờ sông một mình, chẳng lẽ đi cùng với đứa bé Tống Tử Uyên kia?

Không thể nào, lão cha nhìn lá trà trong chén, không phải hai đứa này vẫn không hợp nhau sao?



“Ôi!” Tạ Lang lại thở dài, “Việc này là do Tống Tử Uyên gây ra, tìm cậu ta cùng chép đi…”

Đi theo con đường nhỏ uốn lượn, không lâu sau đã nhìn thấy một căn nhà nhỏ hai tầng, đây là nhà của Tống Tử Uyên.

Trước cổng được trồng rất nhiều hoa, lúc này Tạ Lang không còn tâm trạng nghịch ngợm hái mấy bông như lúc trước, trực tiếp gọi to: “Tống Tử Uyên, cậu đi ra đây!”

Không có phản ứng.

“Đi ra chơi!”

Không có phản ứng.

“Cậu chờ đó cho tôi.” Tạ Lang tức giận xoay người bước đi! Tống Tử Uyên lại trốn trong nhà không dám ra, chẳng lẽ cậu ấy muốn một mình cậu phải gánh chịu hậu quả đi chơi bờ sông Cửu Đường sao? Nếu không phải vì, vì… Cậu sẽ không đến chỗ đó đâu…

Ồ, trở về rồi, không chạy nữa à?” Lão cha nằm trên ghế dựa, cầm một chiếc ấm tử sa nhỏ ở trong tay, một tay khác gõ vào tay vịn ghế, dáng vẻ rảnh rỗi này khiến Tạ Lang thật sự nghẹn lời.

“Ha ha, không chạy nữa,” Tạ Lang lúng túng cười, “Lão cha, mười lần này có thể bớt chút không?”

“Ồ,” Lão cha nói.

“A a.” Tạ Lang gật đầu thật mạnh.

“Ồ?” Lão cha nhìn cậu.

“A!” Tạ Lang hiểu rõ, đây là không bớt…

“Hai người ‘a’ cái gì chứ?” Bà nội đi đến.

“Lão già xấu xa, ông làm gì đấy? Lại uống trà, tôi đi ngủ trưa một cái, ông lại nằm thẳng cẳng rồi hả?” Bà nội nhìn về phía lão cha.

Lão cha lập tức đứng lên, “Còn không phải vì Tiểu Lang…”

Lão cha suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra việc Tạ Lang chạy ra bờ sông chơi.

“Tiểu Lang, cùng bà nội đi ra ruộng, đừng quan tâm đến lão cha của cháu nữa.” Bà nội kéo tay Tạ Lang.

“Được, đi thôi.” Tạ Lang cầm tay bà nội, cuối cùng không cần chép bài nữa!

“Không được,” Lão cha lo lắng nói, “Tiểu Lang còn chưa chép ‘Trà kinh’ đâu!”

“Đi ra chỗ khác, ‘Trà kinh’ cái gì? Có thể coi là cơm ăn sao? Tiểu Lang, chúng ta đi thôi.” Bà nội nắm tay Tiểu Lang đi ra khỏi nhà.

“Ôi,” Lão cha nhìn bọn họ đi ra cửa, thở dài, “Thật sự không biết thưởng thức!”