Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 40: Thời gian nghỉ giữa tiết mỗi ngày




“Khối mười bắt đầu huấn luyện quân sự rồi hả?” Tạ Lang tùy ý hỏi.

“Không có,” Đại Đầu nói, “Không nhanh như vậy, học sinh mới khối mười chưa đến được mấy ngày…”

“Không có, năm ngoái cũng huấn luyện quân sự vào lúc này.” Lộ Gia Hào nói.

Sách Thiếu Ly vẫn giữ yên lặng như trước đây.

“Ầy, vậy rốt cuộc hôm nay có huấn luyện quân sự không?” Tạ Lang cũng muốn hỏi cho rõ.

“Ầy,” Đại Đầu không thể không thừa nhận sự từng trải của Lộ Gia Hào còn lâu hơn anh ấy, “Mình cũng không biết rõ điều này.”

“Ừm, có lẽ năm nay sẽ có chỗ thay đổi,” Lộ Gia Hào cũng không dám nói quá chi tiết, “Nghe nói năm nay có một quỹ đầu tư Thiên sứ…”

“Cậu nghe ai nói!” Hiển nhiên Đại Đầu rất kích động.

“Điều này.” Lộ Gia Hào nhìn về phía Tạ Lang và Sách Thiếu Ly.

“Không sao, Đại Đầu khá nhạy cảm với những tin tức ngầm.” Tạ Lang mỉm cười kết thúc đề tài có liên quan đến tin tức, anh cũng không muốn nói quá nhiều về nó.

“Ồ, vậy à, nhưng đây không phải tin tức ngầm,” Lộ Gia Hào nói, “Đây là tin tức chính thức.”

“Chính thức?” Đại Đầu tò mò.

“Đúng vậy.” Lộ Gia Hào nói thêm, “Thì ở trên diễn đàn trường đó.”

“Không phải trên diễn đàn trường còn có một video sao?” Đại Đầu không có ý tốt.

“Video? Tất cả mọi người đều có thể đăng lên, nhưng trường học sẽ có nhân viên quản lý giám sát.” Lộ Gia Hào không hề cảm nhận được lời nói bóng gió của Đại Đầu.

“Ầy… Video.” Hình như Tạ Lang nhớ ra điều gì đó.

“Cậu không đăng nhập vào diễn đàn trường sao?” Lộ Gia Hào nhìn về phía Tạ Lang.

“Không có,” Tạ Lang xua tay, “Mình đã xa rời Internet.”

“Đúng vậy, từ trước đến nay Tạ Lang không nghịch điện thoại, cả đời chỉ thích học tập.” Đại Đầu chép miệng.

“Đáng sợ như vậy!” Lộ Gia Hào tin là thật.

Đừng tin cậu ấy,” Tạ Lang giải thích, “Đại Đầu chỉ thích nói đùa.”

“Ha ha ha.” Đại Đầu không nhịn được, cười lớn.

“Ầy, cậu cười cái gì?” Lộ Gia Hào thấy rất kỳ lạ.

“Mình đột nhiên nhớ ra, có lẽ Tạ Lang còn chưa lên mạng đăng nhập vào hệ thống giáo dục của Hoa Trung.” Đại Đầu nói.

“Ừm, chưa, cần phải đăng nhập sao?” Tạ Lang không hiểu lắm.

“Cần chứ, có thể kiểm tra thành tích gì đó ở trên hệ thống giáo dục,” Lộ Gia Hào nói, “Nhưng cậu mới chuyển đến, trong hệ thống giáo dục sẽ không có nhiều đánh giá về cậu, không cần lo lắng, sau này mới cần, Giáo viên chủ nhiệm sẽ thông báo thôi.”

“Vậy, cảm ơn cậu đã nói cho mình biết.” Tạ Lang cười nói.

“Ha ha, không cần cảm ơn mình.” Lộ Gia Hào xấu hổ gãi đầu.

“Đúng rồi, lúc nào mới chuyển chỗ ngồi?” Đại Đầu hỏi.

“Có lẽ sau này lại nói, trở về phòng học trước đã.” Lộ Gia Hào nhìn xung quanh, đã không còn nhiều học sinh nữa.

“Ừm, trở về phòng học trước, đi thôi.” Tạ Lang đề nghị.



“Phù, cuối cùng cũng về chỗ ngồi,” Đại Đầu thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may chưa đến muộn.”

“Tiết sau là… tiết tiếng Anh.” Tạ Lang nhìn bên trái bảng đen.

Tiết tiếng Anh?!” Đại Đầu “quét sạch” trạng thái suy sụp, ngồi ngay ngắn, “Thích nhất tiết tiếng Anh!”

“Cậu thật là…” Tạ Lang bĩu môi, cúi đầu tìm sách tiếng Anh.

Học sinh trong lớp hơi ồn ào, mọi người còn chưa về hết, ngay lúc tiếng chuông tan học vang lên, có hai cô gái chạy vào lớp.

“Ầy, tiết tiếng Anh mà cũng đến muộn được, bọn họ là ai thế?” Tạ Lang thuận miệng hỏi một câu.

“Mình nhìn một chút,” Đại Đầu nhìn bọn họ chạy về chỗ ngồi, “Bọn họ là…”

“Xem từ đơn đi, bạn tốt, mình cược cậu không biết.” Tạ Lang lật bảng từ đơn ra.

“Người buộc tóc đuôi ngựa tên Vưu Hàm Các, người thấp hơn tên Ngô Mộng Nhã.” Đại Đầu nói.

Tạ Lang hít sâu một hơi, “Cậu bịa à…”

“Vào tiết rồi, cô giáo đang đến.” Sách Thiếu Ly nhắc nhở.

“Thật xin lỗi, hôm nay cô đến muộn,” Cô giáo tiếng Anh Lâm Vi đã bước vào phòng học, “Hôm nay sẽ nói tiếp phần Reading, các em mở sách đến bảng từ đơn trước đi.”

Thấy cô giáo tiếng Anh đã bước vào trạng thái dạy học, các học sinh cũng bước vào trạng thái học tập.



“Được rồi, bài học hôm nay đến đây thôi, tiết sau các em lại học thuộc những cụm từ và từ đơn này,” Cô giáo Lâm Vi cười nói, “Vậy cô tạm biệt các em.”

“Đứng dậy.” Lớp trưởng hô.

“Tạm biệt cô giáo.” Tất cả đồng thanh.

“Tạm biệt các em.” Cô giáo Lâm Vi rời khỏi phòng học.

Tạ Lang cất sách tiếng Anh đi, nhìn thoáng qua thời khóa biểu, tiết tiếp theo là tiết Vật lý.

“Là tiết Vật lý à.” Trong đầu anh đột nhiên nhớ lại bài phát biểu của thầy giáo Lý Dịch vào hôm nay. Thanh xuân? Đáng để suy nghĩ sâu xa.

“Ôi, Đại Đầu, cậu.” Tạ Lang vừa muốn nói gì đó, lại phát hiện Đại Đầu đang nhìn ra cửa phòng học.

Cậu nhìn cái gì đó?” Tạ Lang hỏi.

“Cô giáo Lâm đi nhanh thật.” Đại Đầu nói.

“Chờ chút, sao lại cảm thấy lời này đã nghe được ở đâu rồi chứ,” Tạ Lang bất đắc dĩ, “Cậu có thể nghiêm túc một chút không, lần nào cũng nói câu này…”

“Cậu biết cái gì?” Đại Đầu nhíu mày, “Phải học cách quan sát cuộc sống, hiểu không? Chúng ta gặp được nhiều người trong cuộc sống như vậy, cho dù là người qua đường, cũng phải nghiêm túc nhìn bọn họ,” Đại Đầu nhìn ra nơi xa, “Ngắn ngủi đến mức nào chứ, vì vậy phải kiên nhẫn…”

“Được rồi,” Tạ Lang không thể không ngắt lời Đại Đầu, “Dù mình biết không nên quấy rầy sự hứng thú của cậu, nhưng mình vẫn muốn hỏi một câu, sao cậu không quan sát đám con gái trong lớp chúng ta chứ?”

“Hả, không phải mình đã nói tên hai người trước khi vào tiết tiếng Anh sao?” Đại Đầu nói.

“Đúng rồi, sao cậu biết?” Tạ Lang tò mò.

“Ôi, khách hàng tiềm năng mà, đương nhiên phải tìm hiểu một chút chứ,” Đại Đầu nhẹ nhàng búng ngón tay một cái, “Nào giống cậu, mắc chứng mù mặt ba năm.”

“Vậy sao cậu không quan sát những cô gái khác chứ?” Tạ Lang biết rõ còn cố hỏi.

“Những cô gái khác? Bọn họ lớn lên quá cảm động, không cần thiết nữa.” Đại Đầu nói.

“Cậu nói Chương Tường sao?” Tạ Lang mỉm cười.

“Đáng chết.” Đại Đầu phát hiện ra sơ hở trong lời nói của mình, “Ngoại trừ dáng vẻ đẹp mắt được chưa!”

“Ồ, mình biết rồi.” Tạ Lang nở nụ cười khó hiểu.

“Cậu biết cái búa ấy!” Đại Đầu không hài lòng, “Cậu nói xem cậu đã mù mặt rồi, còn tinh nghịch như thế, bạn gái nhỏ của cậu có biết không?”

“Mình…” Tạ Lang nghẹn họng không trả lời được.

“Ha ha, hình như tiết trước cậu lại cược thua rồi…” Đại Đầu nháy mắt ra hiệu với Tạ Lang.

“Mình,” Tạ Lang vẫn không biết nên cãi lại như thế nào, xong đời, sau này thời gian nghỉ giữa giờ đều bị Đại Đầu trách móc như vậy rồi…