Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 39: Sự cổ vũ từ học muội




Một cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh và trắng với mái tóc buộc đuôi ngựa bước lên sân khấu, còn cầm theo bản thảo phát biểu trong tay. Cô ấy thấy dưới sân khấu có nhiều người như vậy, trong lòng cũng thấy hơi căng thẳng, nhưng vẫn điều chỉnh lại, giọng nói còn hơi run rẩy, “Các giáo viên đáng kính, các bạn học thân ái, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành! Em là Kiều Nam học sinh khối mười, em rất vinh hạnh khi có thể phát biểu cảm nghĩ của học sinh mới trong lễ khai giảng 2015…”

“Đây là tháng chín của học sinh mới, cũng là tháng chín phấn đấu của các học trưởng học tỷ khối mười hai, tháng sáu sang năm là thời khắc các anh chị tỏa sáng…”

Các học sinh đứng dưới sân khấu có phản ứng khác nhau, học sinh mới khối mười bối rối, học sinh cũ khối mười một thì tràn đầy chờ mong, khối mười hai… Ừ, vẻ mặt vững vàng thấy chết không sờn của bọn họ đã để lộ ra sự chờ mong, sợ hãi, hi vọng, hoặc là đủ tất cả với kỳ thi đại học.

Đối với các học sinh cấp ba, đặc biệt là các học sinh trong tỉnh của Hoa Trung, kỳ thi đại học là chiếc cầu độc mộc nhất định phải bước qua, tiến lên thì sống, lùi lại là chết.

Ngoại trừ bản thân học sinh cấp ba, không ai biết bọn họ đã trả giá bao nhiêu; ngoại trừ bọn họ cũng không ai biết sự giãy giụa, đau khổ, ầm ầm dậy sóng trong lòng họ; ai có thể biết cay đắng ngọt bùi trong đó?

Mỗi năm đều có rất nhiều tuyên ngôn thi đại học, nhưng lời tuyên ngôn thi đại học chân chính có thể nói ra từ miệng người khác được sao? Tống Tử Uyên đứng sau sân khấu chuẩn bị lên diễn thuyết lại quá rõ ràng. Nhiều khi tuyên ngôn thi đại học chỉ khiến các học sinh nhiệt tình ba phút, ba ngày, không, chỉ mới qua hai ngày, sự tập trung của học sinh với việc học sẽ thả lỏng dần.

Có nhiều khi, không phải học sinh không đủ sức, mà thời điểm cấp ba rất dễ khiến học sinh đánh mất bản thân, đánh mất hi vọng thi đại học sau mỗi một lần chịu đả kích; từ đó bắt đầu buông thả việc học, hoặc là bọn họ đã có đường lui cho mình, hoặc là còn mờ mịt không biết con đường tương lai ở phía nào…

Trong Hoa Trung có quá nhiều thiên tài, nhưng người thật sự có thành tựu đã ít lại còn ít hơn. Học tập cũng cần có thiên phú, nhưng chỉ cần cố gắng học tập ở trường cấp ba là có thể hoàn thành kỳ thi đại học, gần như không có ai là không cố gắng học tập, bao gồm cả học bá.

“Đồng thời, là một học sinh mới khối mười, em xin đại diện học sinh khối mười cổ vũ các học trưởng và học tỷ khối mười hai, thi đại học cố lên!”

Tiếng vỗ tay vang dội như thủy triều lao tới, rồi lại biến mất như thủy triều…

Dù như thế nào, đối với khối mười hai mỗi ngày đều phải đối mặt với việc ôn tập tối tăm không có ánh mặt trời mà nói, sự cổ vũ đến từ học muội thật sự khiến bọn họ thấy cảm động, không liên quan đến học tập, chỉ vì cùng là học sinh Hoa Trung mà thôi.

“Cảm ơn mọi người, bài phát biểu của em đã kết thúc!” Kiều Nam cất bản thảo đi, hơi khom lưng cúi chào, sau đó bước xuống sân khấu.

“Được rồi, tiếp theo mời học sinh Giản Ngạo của lớp C2-3 lên phát biểu cho chúng ta.” Vị giáo viên dẫn chương trình nói tiếp.

“Giản Ngạo?” Học sinh lớp ba rối rít nói nhỏ.

“Bảo sao.” Tạ Lang như có điều suy nghĩ.

“Mình nói mà, sao đột nhiên lại được Giáo viên chủ nhiệm điểm danh làm ủy viên kỷ luật chứ… Nhìn tình huống này, là trong nhà có tiền rồi!” Lộ Gia Hào đột nhiên hiểu ra.

Im miệng đi, học sinh tiểu học,” Đại Đầu tỏ vẻ hung dữ, “Người ta có tiền sao? Trong nhà người ta có mỏ!”

“Quá đúng!” Lộ Gia Hào giơ ngón tay cái với Đại Đầu.

Sách Thiếu Ly đứng bên trái Đại Đầu tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, “Cậu còn nói cậu ấy là học sinh tiểu học, cậu không phải sao?”

“Làm ơn đi, có chút đầu óc được không?” Tạ Lang đứng sau lưng Đại Đầu nói, “Kiều Nam, học sinh mới khối mười, thành tích của người ta không thể chê được, còn có tiếp theo là Tống Tử Uyên đại diện khối mười hai, đó cũng là Nam chính Hoa Trung đó…”

Đại Đầu hơi nghiêng đầu, dùng vẻ mặt “Giận nó không tranh, thương nó bất hạnh” nhìn Tạ Lang, bật cười, “Tạ Lang, sao cậu biết khối mười hai là Tống Tử Uyên lên sân khấu?”

“Điều này, mình…” Tạ Lang không ngờ Đại Đầu lại hỏi vấn đề này, vấn đề này có quan trọng sao? “Chắc chắn là anh ấy, yên tâm đi, không lừa các cậu.”

“Thật sao?” Đại Đầu kỳ lạ hỏi, “Vậy tại sao cậu lại biết được, hoặc vì sao lại chắc chắn như thế chứ?”

Tạ Lang không biết trả lời như thế nào, Đại Đầu đang cố ý mà!

“Chẳng lẽ, tối hôm qua cậu hỏi Tống Tử Nhiên, ôi, không so nổi với người có bạn gái nhỏ mà…” Đại Đầu ủ rũ.

Vừa mới nói ra lời này, vẻ mặt của Sách Thiếu Ly và Lộ Gia Hào đứng bên cạnh Tạ Lang và Đại Đầu đều trở nên kỳ lạ.

“Được đó!” Lộ Gia Hào giơ ngón tay cái lên.

“Không phải, là mình đoán,” Tạ Lang cố gắng giải thích, “Không phải nhân vật nổi tiếng của khối mười hai là Tống Tử Uyên sao?”

“Giải thích là che giấu.” Đại Đầu kiên trì vạch trần.

Tạ Lang im lặng một lát rồi nói, “Suỵt, đừng nói chuyện, Hội học sinh đến kiểm tra.”

Cách này thật sự có hiệu quả, Đại Đầu lập tức đứng thẳng người, hai người còn lại cũng nhìn không chớp mắt.

Là một thế hệ học sinh cấp ba mới, chúng ta nên…” Lúc Giản Ngạo đứng trên sân khấu tiến hành bài phát biểu hùng hồn mạnh mẽ, có lẽ cũng không ngờ học sinh đứng dưới sân khấu đang nói về anh ấy, hơn nữa còn là đám con trai cùng lớp.

Cho dù là bài phát biểu tuyệt vời đi chăng nữa cũng không thể giảm bớt cảm giác đau chân của học sinh. Tuy học sinh dưới sân khấu bị Hội học sinh cùng Giáo viên chủ nhiệm đứng cuối lớp giám sát, không xì xào nói chuyện, nhưng sự chú ý đã tan tác, bắt đầu suy đoán khi nào lễ khai giảng mới kết thúc.

“Mời người tiếp theo…”

“Được rồi, cảm ơn…”

“Xin mời Phó hiệu trưởng Hoa Trung…”

“Xin mời Hiệu trưởng Hoa Trung…”

“Tôi tuyên bố, lễ khai giảng năm học 2015 chính thức kết thúc, mời các lớp học trở về theo thứ tự.”

Lần này tiếng vỗ tay như sấm.

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi…” Các học sinh không nhịn được reo hò trong lòng, quay về phòng học!

So sánh mặt trời nóng bỏng và phòng học mát lạnh, đương nhiên sẽ nghiêng về phía phòng học rồi, dù ngồi trong phòng học phải làm bài tập, nhưng đó cũng là việc không thể tránh được.

“Đi thôi.” Đại Đầu nói với Tạ Lang và Sách Thiếu Ly.

“Đi thôi.” Tạ Lang hăng hái đi về phía trước, hôm nay quá nóng…

“Không cần dẫn lớp à, Đại Đầu?” Lộ Gia Hào đi bên cạnh hỏi.

“Không cần, đều tự trở về phòng học thôi, hơn nữa nơi này cách tòa nhà dạy học không xa, huống hồ với tình huống hiện tại, đội ngũ cũng không tập trung được.” Đại Đầu nói.

“À à, vậy đi thôi.” Lộ Gia Hào tự giác gia nhập vào nhóm ba người Tạ Lang, Đại Đầu và Sách Thiếu Ly.

Đại Đầu im lặng, từ lúc nào biến thành bốn người cùng đi vậy…