“Bây giờ, mời toàn thể thầy trò nhìn sang bên phải… Nhìn!”
Tất cả thầy trò đều nhìn về phía bục kéo cờ ở bên phải sân tập. Trên bục kéo cờ có ba cột cờ, ở giữa là Quốc kỳ, hai bên là cờ của trường, nhưng cờ của trường đã tung bay trên không trung, thứ quan trọng nhất trong lễ khai giảng là Quốc kỳ.
Giai điệu “Nghĩa dũng quân tiến hành khúc” khiến lòng người phấn chấn vang vọng khắp sân tập, đội nghi thức nâng Quốc kỳ chậm rãi đi tới từ bên mép sân tập, theo tiếng hát vang dội, đội nghi thức bước đi nghiêm chỉnh, tiến về bục kéo cờ.
Sau đó hai học sinh trong đội nghi thức buộc Quốc kỳ lên, vị giáo viên dẫn chương trình ở trên sân khấu khẽ gật đầu, nói vào trong micro: “Kéo Quốc kỳ, bật Quốc ca! Tất cả thầy trò đứng nghiêm hành lễ!”
Giai điệu quen thuộc vang lên, tất cả thầy trò nhìn Quốc kỳ dần lên cao, lời bài hát mạnh mẽ như đang tái hiện lại lúc dân tộc giãy giụa, tức giận và phản kháng…
“Nghỉ, bên trái quay, phần thứ hai của chương trình hội nghị, mời đại diện giáo viên, Giáo sư Lý Dịch dạy môn Vật lý của trường ta lên phát biểu!”
Học sinh đứng dưới sân khấu vỗ tay sôi nổi, học sinh lớp ba lại càng hăng hái hơn, dù sao cũng là giáo viên của chúng ta.
“Chào mọi người, tôi là Lý Dịch, là giáo viên Vật lý của trường ta, tôi rất vinh hạnh khi có thể cùng các giáo sư khác dạy học ở Hoa Trung, may mắn nhất là có thể gặp gỡ các học sinh mới,” Lý Dịch mỉm cười, đổi tay cầm micro rồi nói: “Năm nay tôi cũng ba mươi tuổi rồi, nhìn các em mười sáu mười bảy tuổi, thường xuyên than thở bản thân thật sự già rồi…”
Toàn trường bật cười, lãnh đạo trường học ở trên sân khấu cũng nở một nụ cười, nhưng chỉ thoáng qua thôi, lại lập tức quay về dáng vẻ nghiêm túc trang trọng.
Học sinh ở dưới sân khấu ngẩng đầu nhìn giáo viên Lý Dịch, cảm thấy giữa vị giáo viên này và bọn họ không còn sự ngăn cách giữa thầy trò, ngược lại còn cảm thấy thân thiết nhiều hơn.
“Tôi biết, tam thập nhi lập(*), cũng không tính là già,” Giáo viên Lý Dịch nói tiếp, “Nhưng không có sự trẻ trung và sức sống của các em, tôi nghĩ tôi thật sự già rồi, nhưng cùng học tập với các em khiến tôi thỉnh thoảng cũng cảm thấy bản thân vẫn sống ở thời đại thanh xuân…”
(*) Là một lời dạy của Khổng Tử, người ba mươi tuổi phải lập gia – lập gia đình, lập nghiệp – xây dựng sự nghiệp, lập thân – tu dưỡng bản thân.
Thầy trò cả trường vỗ tay sôi nổi.
“Thanh xuân là năm tháng hoàng kim của các em, trong năm tháng này, vui cười giận mắng đều là hồi ức, hi vọng các em có thể sống thật hăng hái, như vậy mới có thể không phí tuổi xuân của bản thân!” Sau khi nói xong, giáo viên Lý Dịch hơi khom lưng cúi chào, “Bài phát biểu của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người.”
Trong tiếng vỗ tay sôi nổi, giáo viên Lý Dịch đi xuống sân khấu.
Cảm ơn bài phát biểu xuất sắc của giáo viên Lý Dịch,” Vị giáo viên dẫn chương trình nói, “Đúng là như vậy, thanh xuân của các em đã khiến giáo viên chúng tôi tiếp tục sống trong thanh xuân, vì vậy phải quý trọng thanh xuân, tiếp theo mời em Kiều Nam đại diện học sinh mới lớp mười lên phát biểu!”