Chương 130: Đuổi người ღ
Người dịch: Pey
Nói đến ỷ thế hϊếp người, La Tử đã làm đến quen rồi. Song vừa đến Thành Đô, đoạn thời gian này đả kích đến hắn không còn sức lực, cảm thấy nơi này như nước sâu không đáy, cũng bắt đầu e dè. Bây giờ nghe Lư Oanh nói, cậu không khỏi oa oa kêu lên: "A Oanh, nàng mềm lòng rồi. Chúng ta có chỗ dựa vững chắc như vậy, sao phải cho bọn họ những ba trăm lượng vàng? Một trăm lượng vàng là được rồi, ta lập tức đi lấy cho nàng."
Lư Oanh lắc đầu nói: "Vẫn lấy ba trăm lượng vàng đi, thiếu bọn chúng một trăm lượng, coi như chút giáo huấn. Nếu thiếu bọn họ ba trăm lượng vàng chả khác nào đánh vào xương cốt bọn họ. Ép bức bọn chúng quá, nói không chừng sẽ làm ra những việc mà chúng ta không thể ngờ đến, cũng không thể nào phòng bị bọn họ cả đời được."
La Tử ngẫm lại cũng thấy có lý.
Lúc này quan binh tiến vào, La Tử bước ra ngăn đón. Lư Oanh cũng lẳng lặng đứng ở một bên, biểu tình thong thả an nhàn. Mà trong xe bò, sắc mặt Trần Thuật cũng biến đổi. Hắn nhìn Lư Oanh chằm chằm, cơ mặt mạnh mẽ co rút, cắn răng nói: "Tức chết mà..." Nữ nhân này sao mỗi lần đều làm cử chỉ phản ứng ngoài dự đoán của mọi người. Bị người khác sỉ nhục, nàng ta không giống nữ nhân khác tức giận đến rơi nước mắt hoặc mất khống chế mà chửi bậy. Ngược lại chỉ trong chớp mắt, nàng ta giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt mọi người trả thù người khác.
Đây nào giống cách làm của một nữ tử?. Càng giống với thế gia đệ tử thường được nhắc đến, bị đả kích mà không tức giận, báo thù quả quyết dứt khoát, đối mặt với quan binh mà không loạn.... Nghĩ đi nghĩ lại, không biết vì sao, Trần Thuật đột nhiên lạnh run.
Trong lúc Trần Thuật đang trầm mặt suy nghĩ, người hầu kia kêu hắn: "Thiếu gia."
"Chuyện gì?" Trần Thuật thuận miệng đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lư Oanh vốn dĩ đứng bên kia đường lại không biết vì sao không để ý lời giáo huấn của quan binh trước tửu lâu, càng không để ý đến người phụ nhân mập mạp khóc thét không thôi kia. Nàng ta chuyển người trực tiếp đi thẳng chỗ bọn họ. Nữ nhân này làm việc vĩnh viễn không giống cách làm của người thường. Trần Thuật trầm mặt xuống, ra lệnh nói: "Chúng ta đi." Vừa mới nói xong hắn nghĩ lại bản thân mình mà sợ nàng ta. Phu xe bên ngoài nhận lệnh cho xe chuyển bánh, Lư Oanh đã đi đến bên xe. Chỉ thấy nàng ta mặt mày chứa ý cười hướng vái chào hắn, "Công tử thì ra là cố nhân?" Trần Thuật qua màn xe nhìn chằm chằm nàng ta, lại không để ý đến. Thấy chủ nhân xe không đáp, Lư Oanh hơi cong khóe môi lên, liếc nhìn hai kẻ hầu và người phu xe nói: "Thật có lỗi."
Thật có lỗi? Tự dưng nói thật có lỗi?
Đám người Trần Thuật còn đang nghi hoặc thì Lư Oanh đã bước lên vài bước vươn tay phải đem man xe kéo xuống. Hành động đường đột này Trần Thuật như thế nào cũng không nghĩ ra! Trần Thuật đen mặt, còn chưa hồi phục tinh thần đã đoan đoan chính chính chống lại đôi mắt của Lư Oanh. Lư Oanh nhìn thấy gương mặt hắn, lại cười tươi tắn, lộ ra chiếc răng trắng như tuyết, chầm chậm nói:"Quả nhiên là cố nhân".
Đến lúc này, Trần Thuật mới bình tĩnh lại, quát: "Lư thị... ngươi... ngươi thật to gan!"
"Đúng vậy, người kia cũng nói ta rất to gan." Ở ngoài xe Lư Oanh làm lơ cơn tức giận của Trần Thuật, càng không vì hành vi đường đột mà cảm thấy có lỗi. Luôn giữ một phong thái văn nhã hữu lễ gặp lại cố nhân, ý vị thâm trường nói hai chữ "người kia", nàng dịu dàng cười nói: "Ai~ cũng không có biện pháp, sinh ra ta đã có lá gan tùy hứng làm bậy rồi." Nàng thong dong tự đắc nói đến đây, sau đó hướng hắn vái chào: "Đã lâu không gặp công tử, hôm nay gặp lại, không biết có thể cùng uống một ly chăng?"
Nói tới đây nàng chỉ về phía tửu lâu đang nháo ồn ào đằng kia: "Trần công tử có thể không biết, tửu lâu kia sắp sửa thành họ Tiêu rồi. Thân là một đầy tớ của Tiêu thị, tửu lâu đó sẽ do ta tiếp quản. Trần công tử có muốn cùng ta đến tửu lâu đó dùng vài ly rượu không?"
Họ Tiêu? Ý của nàng là nàng thay mặt Tiêu thị mua tửu lâu này? Sắc mặt Trần Thuật khẽ biến.
Hắn nhìn chằm chằm Lư Oanh đang cười khanh khách, tất nhiên hiểu được câu nói nghe có vẻ đơn giản của nàng, trong đó hàm chứa cảnh cáo và uy hϊếp, cùng sự tự đắc không kiêng nể gì. Nàng ta đang cảnh cáo hắn, bảo hắn phải cẩn thận, đừng ra tay lung tung đi? Người nữ nhân này sao đã đoán ra mình muốn gây bất lợi cho nàng lại nói ra trực tiếp như vậy? Không biết vì lý do gì, Trần Thuật vô thức đổ mồ hôi lạnh, nhìn Lư Oanh đang cười khanh khách, cảm thấy đôi mắt trắng đen phân rõ kia tựa hồ có thể thấy rõ hết thảy, tựa hồ những tác động nhỏ của mình gây ra vừa rồi cũng không qua khỏi mắt nàng. Không dám lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, Trần Thuật nghiêm mặt lãnh đạm nói: "Lư cô nương thích nói đùa, tửu lâu này họ gì không liên quan đến bản thiếu gia và cũng không hứng thứ biết."
Hắn ra lệnh cho phu xe: "Đi thôi!"
"Vâng". Xe bò chuyển bánh.
Xe bò rời khỏi được vài căn nhà, Trần Thuật mới ngoái đầu lại nhìn, lúc này Lư Oanh đã đi đến chỗ quan binh. Nhìn dáng người cao gầy của nàng, Trần Thuật thầm nghĩ: Bản thân kinh thương nhiều năm, loại người nào chưa từng gặp qua? Đây là lần đầu tiên không dám đối mặt trực tiếp với một nữ nhân, còn chưa được hai ba câu thì chạy trối chết. Hắn cảm giác rằng ở trước mặt nàng ta, mình không có chỗ ẩn thân, giống như những suy nghĩ ẩn tàng trong nội tâm sâu thẳm của hắn đều bị nàng ta nhìn thấu. Ngay cả nụ cười lãnh đạm của nàng ta có mấy phần khinh thường trào phúng. Chống lại người như vầy, đúng là làm cho người ta lực bất tòng tâm!
Thở dài một hơi Trần Thuật dựa vào ghế đệm sau lưng nhắm mắt suy nghĩ: Chắc hắn đã mệt mỏi rồi, quá mệt nhọc rồi, lại bị một cô nương còn chưa đến tuổi cập kê không gia thế bị dọa sợ. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng giờ phút này Trần Thuật thật sự không còn thế lực đi ngăn cản Lư Oanh chiếm lấy tửu lâu. Phải biết rằng trước đó không lâu, hắn còn nghĩ muốn kinh doanh một đường một mình, khiến cho Lư Oanh không còn đường để đi.
Chuyện ở tửu lâu rất thuận lợi.
Lúc Lư Oanh đưa ra mộc bài đại biểu cho Tiêu thị, tỏ ra ỷ thế hϊếp người cho người ngồi trong xe bò kia, muốn không thuận lợi cũng không được. Buổi chiều, khế ước mua bán căn tửu lâu kia đã đến trong tay Lư Oanh, tên chủ tửu lâu cũng thành Lư Oanh. Buổi sáng, Lư Oanh nói với Trần Thuật, tửu lâu này là của nhà họ Tiêu, lời này vừa thật vừa giả. Trần Thuật muốn tra cũng không tra được bởi các đại thế gia đem sản nghiệp của mình đặt dưới danh nghĩa của người khác cũng là bình thường.
Tửu lâu định giá với ba trăm lượng vàng, đồng thời Lư Oanh bảo La Tử đưa cho chúng quan binh ba trăm lượng vàng cảm tạ bọn họ đã vất vả.
Tửu lâu đã vào tay, tiếp đó là đuổi người. Trong cánh cửa khép hờ của sảnh lớn tửu lâu, người phụ nhân mập mạp kia đang tuyệt vọng kêu khóc mà gã tửu nhị cũng trắng mặt chảy mồ hôi lạnh hỏi tỷ phu nhà mình: "Nhị tỷ, Nhị tỷ phu...chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào khác? Tên thư sinh mặt trắng kia đến xe cũng không có, hắn dựa vào cái gì mà cướp tửu lâu của chúng ta?" Gã tiểu nhị lắp bắp nói, mà lời thốt ra khiến cho người gọi là Nhị tỷ phu từ trong bi thương mà tỉnh lại, hung hăng trừng mắt gã tiểu nhị, oán giận khàn tiếng nói: "Mi còn dám nói? Nếu không phải do mi, làm sao có chuyện này? Người ta chỉ đến ăn cơm, hỏi vài câu, mi..." Tức đến cực điểm, ông vung tay áo đuổi người, "Đi đi, đi hết đi! Lão phu coi như đã hiểu, cậu em vợ như mi lão phu không nuôi nổi, cũng không nuôi được."
Ông ta vừa nói xong, người phụ nhân mập ở một bên hét to: "A Căn, sao ông dám nói như vậy? Rõ ràng tên kia mua chuộc quan binh khi dễ chúng ta, sao ông lại trách người nhà của mình được?" Bà ta quay đầu nói với gã tiểu nhị: "Nhị đệ, cậu không cần đi, ai bắt cậu đi, tỷ liều mình với kẻ đó!" Người phụ nhân béo kia nghĩa tướng công nhà bà sẽ như trước kia thỏa hiệp cúi đầu không nói tiếng nào thì ông ta khàn giọng nói: "Cả bà cũng đi đi!"
"Cái gì? Đuổi thê?" Hai tỷ đệ đồng loạt ngẩng đầu nói. Vài tiếng xoạt xoạt, A Căn lấy một lá thư ném trước mặt bà ta, khuôn mặt chất phác trở nên đờ đẫn. Bà ta cả kinh, ngơ ngác nhìn tờ giấy, bà không biết chữ nhưng đệ đệ bà thì biết.
Lúc gã tiểu nhị ngơ ngác đọc hai chữ "Hưu thư", người phụ nhân béo hét chói tai, chỉ thấy bà ta đứng lên nhảy vồ về phía ông mà đánh, móng tay nhắm thẳng vào mặt ông ta vừa cắn vừa cào cấu hét to: "Hay lắm Lý A Căn! Ông dám hưu tôi? Ông lại dám hưu tôi sao?" Người nọ kịp thời đỡ lấy, chốc lát có thể đẩy bà ta lùi về phía sau. Lúc bà ta ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, thì ông ta nọ nắm lấy vạt áo của bà ngay sau đó giơ nắm đấm về phía bà. Nhưng nắm đấm chỉ giơ chứ không đánh xuống, ông ta chỉ trừng mắt và quát: "Đủ! Tôi chịu đủ rồi! Tề Trường Tú, bà gả vào Lý gia bảy năm, nhà tôi từ lương điền trăm mảnh biến thành như bây giờ cái gì cũng không có, từ tửu lâu náo nhiệt trở thành đến tửu lâu cũng không còn, từ gấm vóc đầy kho đến cái gì cũng mất hết. Tề Trường Tú, lấy thê tử phá gia như bà là do Lý A Căn này xui xẻo mười kiếp! Còn không hưu bà, tôi sợ đến chỗ an thân cũng không có. Bà cút đi, đừng quay trở lại nữa. Hai đứa nhỏ là con tôi, về sau không cho phép bà gặp chúng."
Kế đó Lý A Căn đẩy mạnh bà ta ra ngoài, xoay người rời khỏi tửu lâu. Còn bà ta thì không dám tin gào thét, vừa khóc vừa mắng người nam nhân kia, đinh ninh nghĩ ông ta sẽ quay lại nhưng cho đến khi khuất tầm mắt người nọ cũng không quay đầu lại liếc nhìn bà ta. Trên tầng hai tửu lâu, Lư Oanh và La Tử đã sớm ở đó trước khi bọn họ cãi nhau, lẳng lặng nhìn một màn này. Lư Oanh nhìn người đang rời đi, còn bà ta thì vừa gào thét vừa chửi bới. Nàng nhíu mày thản nhiên nói: "Đi gọi người đuổi bọn họ đi!"
"Được."
"Lúc đuổi đi, cho những người đó đánh bọn họ một trận, đánh nặng một chút nhưng đừng làm cho gãy xương."
Nghe tới đây La Tử có chút không hiểu. Lư Oanh liếc nhìn hắn thì giải thích thêm: "Bà ta và gã đệ đệ nhìn là biết loại mềm nắn rắn buông, lòng tham thì vô đáy. Đối phó với kẻ thế này cần phải ác, còn phải không nói đạo lý, ngang tàng hung ác ỷ thế hϊếp người. Chỉ có như vậy bọn chúng mới tránh chúng ta thật xa, Nói cách khác, ta sợ bọn chúng bị mua chuộc sẽ vu vạ nửa đời bất hạnh và đau khổ lên người chúng ta. Đến lúc đó chúng ta khó lòng mà phòng bị." Nói đến đây nàng khẽ thở một hơi rồi nói: "Sở dĩ không đánh gãy xương bọn chúng chủ yếu vì hai người này không có tiền, chúng ta không thể triệt đường sống của bọn chúng."
La Tử nghe như mở mang thêm, nghiêm túc thụ giáo: "Ta đã hiểu."
ღ Chương 131: Hắn vui mừng ღ