Chương 129: Lư Oanh ỷ thế hϊếp người ღ
Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Sau hai khắc* hai người bước vào tửu lâu. Vị trí của tửu lâu này nằm trong phố, đối diện là một cửa hàng quan tài và một cửa hàng áo liệm, còn có cách đó không xa có một con hẻm nhỏ chất đầy những đồ tang rách nát, trong không khí nóng bức, ruồi muỗi bay loạn, trách không được buôn bán ế ẩm.
*Một khắc 15 phút, hai khắc là 30 phút.
Thấy La Tử đang nhìn con hẻm nhỏ kia, Lư Oanh nói: "Nơi này thuộc sở hữu của một phú hộ, phú hộ này muốn xây một tửu lâu, nhưng lại kéo dài đến năm năm."
Quả nhiên cái gì nàng ấy cũng tìm hiểu kỹ hết rồi.
Nhìn chỉ thấy có hai thực khách trong tửu lâu, Lư Oanh đưa cho La Tử một ít tiền, chậm rãi giao việc cho hắn: "La Tử, ngươi đi qua bên kia tìm hiểu thông tin hoạt động, nhìn xem tửu lâu đó ước chừng mỗi ngày kiếm được bao nhiêu, tương lai có thể bán lời hơn không, để ta tính toán."
"Được."
"Đi thôi, ta đi trước gọi hai món ăn nếm thử tay nghề tửu lâu này như thế nào."
Nghe đến đồ ăn thì La Tử vội nuốt nước miếng, bởi hắn đã lâu không có một bữa ăn đàng hoàng no bụng. Chớp mắt hắn lập tức nghiêm chỉnh lại đáp: "Được rồi, ta lập tức đi làm." Dứt lời hắn liền xoay người rời đi.
Ngay vừa lúc Lư Oanh đi hướng về tửu lâu kia, cách đó không xa có một chiếc xe bò, chủ nhân ngồi trong xe nhìn thấy nàng lập tức quát: "Dừng lại, dừng lại."
Người đánh xe cho dừng lại, nam tử trong xe nhìn về phía người hầu vẫy vẫy.
Người hầu kia vội vàng chạy đến.
Nam tử chỉ về Lư Oanh đang ở bên kia, thuận tay cho người hầu một ít tiền rồi nói: "Đi xem cô nương đằng kia đang làm cái gì."
Người hầu đó đi theo nam tử này nhiều năm, chỉ cần liếc mắt cái là gã đã hiểu ý của chủ nhân, lập tức nhỏ giọng nói: "Thiếu gia không thích tiểu cô nương đằng ấy?" Nhìn hướng Lư Oanh đang đi, người hầu cười lạnh ra tiếng. Nghĩ tiểu cô nương đằng kia bộ dạng xinh đẹp, dù không thích cũng đem thu vào trong tay tùy ý chơi đùa.
Nam tử trừng mắt nhìn gã một cái, đen mặt nghiêm túc quát khẽ, "Ngươi thì biết cái gì? Cô nương này mưu kế đa đoan. Ngươi có biết tại sao A Yên như thế nào chưa tới được Thành Đô không? Chính là nhờ ả ta hết!" Hắn oán độc nói: "Cái cơ hội này ta chờ đã lâu, trong tối ngoài sáng đều có nhiều người nhìn chằm chằm ả ta. Bản thiếu gia nghe nói ả đang có dự tính kinh doanh mua bán gì đó. Thật khéo việc khác có thể không đấu lại ả, đối với việc buôn bán thì ả chỉ là nghé con. Hôm nay đụng phải . . . . . . Đi thôi, nhìn xem ả muốn làm gì."
"Dạ, dạ." cước bộ người hầu nhanh hẳn, đi theo dõi người vừa bước vào tửu lâu.
Tửu lâu rất lớn mà chỉ có ba bốn khách đến ăn. Tiểu nhị thì lười biếng đánh ruồi, nhìn thấy Lư Oanh bước vào, hắn nhìn lướt qua rồi giọng vô lực hỏi han: "Khách quan đến ăn cái gì?"
Lư Oanh lãnh đạm hỏi: "Món gì cũng có hết sao?"
Tiểu nhị tửu lâu híp mắt liếc nhìn nàng một cái, nói cộc lốc, "Có."
Lư Oanh lại nói: "Có món Đôn Cẩu Thịt* không?"
*Đôn Cẩu Thịt: món thịt chó hầm. (Pey: thiệt tình muốn ghi thẳng ra luôn nhưng cảm thấy nó không được tế nhị cho lắm nên để nguyên văn.)
Tiểu nhị tửu lâu thiếu chút trợn trắng mắt hung hăng nói: "Trời nóng như lửa đốt thế này mà ăn cái gì thịt chó? Không có!"
"Vậy còn món Tay Gấu ?"
Lúc này tiểu nhị mới nhìn nàng thật kỹ sau đó cười hì hì nói: "Ây ô, công tử muốn ăn món Tay Gấu sao? Có ngay có ngay, một trăm lượng vàng một phần, công tử có muốn dùng hay không?"
Một trăm lượng vàng cho món Tay Gấu? Bộ hắn nghĩ tay gấu nhập từ hoàng cung chắc? Lư Oanh lạnh mặt ngay lập tức.
Thấy Lư Oanh vẫn bình tĩnh, có điều tiểu nhị kế bên đã muốn tức điên hơn, gã chua ngoa quát lớn: "Đùa cái gì chứ? Ăn mặc y phục cũ nát này còn chạy đến tửu lâu bọn ta thưởng thức món Tay Gấu?" Nói đến đây gã uốn éo đi vào bên trong kêu lên: "Nhị tỷ, tỷ ra đây mà xem này."
Tiếng gã tiểu nhị vừa dứt thì có giọng nói cao vút của nữ nhân đáp lại, "Có chuyện gì?" Lời vừa dứt là một nữ nhân béo mập cao lớn vọt ra. Người phụ nhân này đôi mắt xếch nhỏ, bộ dạng chua ngoa cay nghiệt.
Tiểu nhị chỉ ngón tay vào mặt Lư Oanh 'tố cáo' nói: "Người này hỏi có món Tay Gấu không thì đệ nói một trăm lượng vàng một món là hắn liền đen mặt ngay."
Nhìn theo hướng tiểu nhị chỉ, người phụ nhân béo mập nhìn chằm chằm Lư Oanh. Bà ta nhìn tới nhìn lui rồi hai mắt sáng ngời ra. Ngay sau đó bà ta mỉm cười híp mắt lại, "Muốn dùng món Tay Gấu? Chà chà chà, thật ngạc nhiên đấy, một kẻ nho sinh cái gì cũng không có như ngươi mà đòi ăn món Tay Gấu? Thật là buồn cười, để lão nương nói cho ngươi biết người như ngươi nên ngồi ở nơi nào không."
Bà ta chỉ ra ngoài cửa có vài tên ăn mày ngồi chồm xổm đằng kia mỉa mai: "Người nào làm chuyện gì, người nên ăn cơm gì. Nhìn bộ dạng ngươi mà xem, nghèo kiết hủ lậu, y phục trên người chưa đến hai đồng tiền, giả bộ rộng rãi cái gì? Là ăn mày đâu phải kẻ có tiền! Không có tiền ăn nổi thì đừng có đem sắc mặt phơi ra cho lão nương dòm, người như ngươi...!" Bà ta càng chửi bậy càng hăng say, nói đến nước miếng bay tứ tung, hất mặt kiêu ngạo nhìn vẻ mặt Lư Oanh!
Lư Oanh hỏi cái này chủ yếu muốn biết tửu lâu này hành xử ra sao. Không ngờ rằng tửu lâu này làm ăn không khá không phải không có nguyên nhân. Có một loại người thích hay sinh sự, thích dùng mắt chó nhìn người. Nàng mới mở miệng hỏi một hai câu, liền bị nhục nhã như thế rồi.
Người phụ nhân béo mập chỉ vào Lư Oanh cười nhạo không ngừng, bên cạnh tiểu nhị còn hát đệm theo, tửu lâu trong và ngoài có rất nhiều người đến hóng chuyện đều nhìn chằm chằm nàng mà bàn luận. Cảm giác được chính mình bị mọi người vây xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bên tai thì không ngớt lời mỉa mai bóng gió của người phụ nhân béo kia kia, chuyện bà ta làm ăn không tốt, cuộc sống nghẹn khuất cũng đem xả trên người nàng, mặt Lư Oanh càng lúc càng đen!
Thấy nàng tức giận lên, người phụ nhân béo cùng với tiểu nhị càng chửi càng vui. Tiểu nhị đứng kế bên chỉ vào mặt Lư Oanh kêu như nhặt được một nén vàng: "Ấy ấy, Nhị tỷ, tỷ xem mặt hắn tức kia kìa. Chậc chậc, nho sinh đúng là lạ cười, ngươi tức giận ở trong đây thì được cái gì? Có bản lĩnh ngươi lại đây cắn ta một cái coi? Tới đi tới đi ~, ngươi tới cắn ta đi!"
Tiểu nhị làm trò trước mặt Lư Oanh, còn người phụ nhân kia chống nạnh chửi đổng, "Các ngươi cũng đọc sách thánh hiền, chắc không phải đọc có hai trang đâu nhỉ? Giả bộ tính tình nhã nhặn gì gì đó? Lão nương ta phun!" Hướng về phía Lư Oanh mà phun một ngụm đờm, bà ta mắng càng hăng say, "Không có tiền để ăn thì đừng ăn, còn dám đòi ăn món Tay Gấu, phun thêm một cái nữa, vừa nhìn thấy thì biết là nghèo kiết hủ lậu, chạy tới trước mặt lão nương giả bộ cái gì?"
Bên trong xôn xao dẫn đến La Tử nghe cũng không nổi nữa, hắn vội chạy đến bên cạnh Lư Oanh cả giận nói: "A Oanh, ả đàn bà chanh chua này khi dễ ngươi?"
Rõ ràng một câu nói của nam nhân cao lớn như La Tử làm bà ta sợ rụt lui, ngay cả lớn tiếng mắng chửi khi nãy cũng thu lại không ít khí thế. Bất quá trong chớp mắt bà ta hình như nghĩ đến cái gì, sau đó bộ dạng lo lắng mười phần.
Lư Oanh nén giận chậm rãi trả lời: "Ta không sao. Bà ta chanh chua cùng với đệ đệ bà ta tâm tình đang không tốt, có lẽ ta đã chạm vào vết thương trong lòng bọn họ ấy mà." Nói ra lời này trong lòng nàng mờ ẩn nhận thấy một vài thứ, người phụ nhân béo mập đối với nàng chán ghét chửi bậy còn lộ ra vẻ đắc ý, tay phải vô thức sờ soạng túi tiền không dưới hai lần, dường như nhận lợi lộc từ ai đó... Chỉ sợ không phải giận chó đánh mèo, phát tiết đơn giản như vậy đâu.
Con người của Lư Oanh bình sinh rất dễ tính, chính là không chịu để mình thiệt thòi.
Nàng nhìn bà ta đắc ý bắn nước miếng một cái, nhìn về La Tử rồi đứng dậy, liếc nhìn gã tiểu đang quay người lấy dao, liền xoay người đi ra ngoài.
La Tử đang muốn chửi nhưng nhìn Lư Oanh không nói lời nào mà đi ra, không khỏi ngẩn người một chút rồi vội vàng đi theo.
Trong chớp mắt, Lư Oanh và La Tử rời khỏi tửu lầu, bóng dáng dần biến mắt sau con hẻm. Người phụ nhân béo mập kia nhìn nàng không chiến mà bỏ chạy liền đắc ý cười ha hả.
Ngay vừa lúc bà ta cười ha hả, Lư Oanh lại đi ra.
Phía sau người Lư Oanh là một đám ăn mày. Rõ như ban ngày, trước mắt bao nhiêu người, Lư Oanh nhìn chằm chằm bả ta tùy tiện lấy một ít tiền ném xuống đất, mặc cho đám ăn mày thi nhau tranh giành. Ở giữa ngã tư đường, mọi người nghe giọng nói lạnh lẽo của Lư Oanh, kiêu ngạo vô cùng nói rõ, "Đi, chính là cái tửu lâu này, đập nát hết mọi thứ cho ta, phá một cái thì được một đồng tiền."
Nàng hơi ngừng một lát, tựa hồ để cho mọi người tiêu hóa hết mỗi một lời mỗi một từ của nàng nói. Sau đó Lư Oanh chỉ thằng mặt người đàn bà béo mập cùng với tên tiểu nhị nói dõng dạc: "Thấy rõ hai con người đằng kia không? Một người đánh bọn họ một cái tát sẽ thưởng một đồng tiền! Bất quá nhớ kỹ rằng, tuyệt đối không để những người khác bước lên ngăn cản, nghe rõ hay không?"
Mười mấy tên ăn mày hưng phấn đồng loạt đáp: "Đã nghe rõ!"
"Nghe rõ được là tốt, tiến lên!"
Hai chữ tiến lên vừa dứt là một đám già trẻ lớn bé ăn mày đồng thời tru éo một tiếng, nhanh chân chạy tới, trong nháy mắt đã vọt tới trước cửa tửu lâu. Nhìn một đám ăn mày như sói đói hổ vồ nhảy vọt lên, tiểu nhị cả kinh hét to: "Các ngươi to gan, giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi... ngươi... một người đọc sách thánh hiền dám giật dây xúi bậy đám ăn mày bẩn thỉu này hành hung?" Ngữ điệu của gã không dám tin.
Trái ngược với tiểu nhị, người phụ nhân béo ban đầu là hóa ngốc nhìn thiếu niên tuấn tú nhã nhặn, rồi bà ta mới chợt hét lên sắc mặt trắng bệch ra: "Lão gia, lão gia! Ông ra đây mà xem đi! Kẻ điên... chúng ta gặp một kẻ điên!" Run rẩy hét to bưng một thân đầy thịt mỡ chạy ngược vào bên trong tửu lâu mà trốn.
Đây chính là tửu lâu của bà, bà trốn được người nhưng đồ vật này nọ thì làm sao trốn?
Bất quá trong nháy mắt, mười mấy tên ăn mày liền như ong vỡ tổ nhảy vào trong tửu lâu, nghe leng keng rầm rầm đỗ vỡ vật nặng vang không dứt bên tai. Xen lẫn tiếng đập phá đồ đạc, còn có tiếng khóc bi thương kinh hãi thế tục, "Mấy tên đáng bị chém ngàn đao kia, các người dừng tay ngay! A, cứu mạng, cứu mạng ---- Công tử, công tử tha mạng, là lão thân mắt chó nhìn người, ta cũng chỉ bị người khác giật dây mà thôi." Bà ta khóc lóc cực kỳ thảm, nhưng không cách nào lao ra khỏi tửu lâu, chỉ có thể kêu gào không ngừng, hiển nhiên bị mấy tên ăn mày vây quanh ẩu đả.
Chỉ chốc lát, gã tiểu nhị kia giãy dụa lao ra khỏi vòng vây, trong miệng luôn nói: "Ta phải báo quan, ta phải báo..." chữ cuối cùng còn chưa nói ra đã bị một tên ăn mày cao lớn quăng một cái tát đau điếng, nhất thời đầu gã tiểu nhị xoay vần, tát đến không mở miệng ra nổi, làm sao cất tiếng kêu báo quan đây?
La Tử ngẩn ngơ nhìn trận ẩu đả này, mất một lúc hắn mới lại gần Lư Oanh nói: "A Oanh, chúng ta mau đi thôi, nếu bọn chúng thật sự đi báo quan, sự tình sẽ không dễ xử lý nữa đâu."
"Đừng sợ." Lư Oanh bình tĩnh ngắt lời hắn, "Cái tửu lâu này mở cửa lâu như vậy, phía sau lưng không có hậu đài cũng có nguyên nhân." Dừng một chút nàng từ tốn nói: "Ỷ thế hϊếp người, kỳ thật cũng có ý tứ bên trong của nó, đặc biệt khi dễ kẻ dùng mắt chó nhìn người này! Chúng ta đứng ở nơi này mà chờ xem, chờ quan binh đến đây, chủ nhân quản sự tửu lâu này cũng sẽ đến đây, cùng nhau mà nói chuyện."
"Nói chuyện gì?" La Tử vẫn còn không hiểu.
Lư Oanh nhìn hắn chậm rãi nói: "Không phải ta không có đủ tiền sao? Nữ chủ nhân tửu lâu này đắc tội với ta, dù thế nào cũng bồi thường một phần. Cái khác không cần liền đem tửu lâu tiện nghi cho đó là."
Lư Oanh híp mắt nhìn xa thấy vài quan binh đang tới đây, trong tay áo lấy mộc bài ra. Vật này là do Tiêu Yến đưa cho nàng, dựa vào nó nàng có thể ra vào Tiêu phủ mà không cần thông báo. Đương nhiên không chỉ một cái, phía Thượng thị nàng cũng có một cái.
Đem mộc bài kia giao cho La Tử, Lư Oanh nói thêm: "Trước mắt ngươi cầm mộc bài này đến gặp đám quan sai, nói bọn họ chớ có xen vào việc của người khác. Thuận tiện hỏi chủ nhân của tửu lâu này, nói cho người đó biết, tửu lâu này ta mua với giá ba trăm lượng vàng. Ừm cái tửu lâu này ta đoán chừng giá trên thị trường tầm bốn trăm lượng vàng. Nhưng phía sảnh tửu lâu và bàn ghế phải sửa sang lại một ít. Dù thế nào cũng phải giảm giá. Ngươi theo bọn chúng nói, ta cảm thấy ba trăm lượng vàng là vừa đúng, đương nhiên bọn họ cũng có thể không đồng ý."
Nói lời này thì ánh mắt Lư Oanh đảo qua chiếc xe bò cách đó không xa thu vào đáy mắt.
ღ Chương 130: Đuổi người ღ