Chương 131: Hắn vui mừng ღ
Người dịch: Pey
Thu mua một tửu lâu, kế tiếp chuyện phải làm còn rất nhiều.
Giống như tuyển dụng đầu bếp, bổ sung một số đồ vật khác, còn có dán thông báo tuyển người giúp việc.
Bất quá nàng không nóng lòng, trước mắt cho đóng cửa tửu lâu một thời gian, cho Dương thẩm vào tửu lâu trông coi, để La Tử trở về Hán Dương dẫn thêm một số người đến. Nàng còn muốn cùng Thượng Đề và Tiêu Yến thương nghị một số chuyện, đến các tửu lâu khác học hỏi một số kinh nghiệm. Việc làm nhiều vô số, hơn nữa nàng còn phải học cầm kỳ thi họa, khiến thời gian để thở nàng cũng không có đủ.
Buổi chiều hôm nay, Lư Oanh mới từ bên ngoài trở bề, chợt thấy có một chiếc xe ngựa và một người mặc áo xanh đứng trước cửa nhà mình.
Phải chăng quý nhân đã trở về?
Bất tri bất giác, Lư Oanh bước hơi nhanh, nàng vội vàng hướng người áo xanh kia vái chào, sau đó cất cao giọng nói: "Công tử đang tìm ta có việc chăng?"
Người áo xanh kia quay đầu lại. Khi nhìn thấy Lư Oanh thì hắn lộ ra vẻ bỡn cợt khi tươi cười.
Người áo xanh này khác với Chấp Ngũ nghiêm túc, bình thường thì không nhìn ra, một khi thả lỏng liền làm cho người khác cảm thấy người nam nhân này rất thích cười. Trên thực tế, hắn là người vui cũng cười mà buồn cũng cười. khi ở Hán Dương Lư Oanh cùng quý nhân đối mặt, đã thấy hắn đứng bên cạnh người, bất quá sau khi tới Thành Đô thì hắn lại mất tăm hơi.
Nhìn thấy Lư Oanh, người mặc y phục xanh hướng nàng gật đầu mỉm cười sau đó nói: "Lư cô nương, tại hạ gọi là Chấp Lục." Giới thiệu bản thân xong hắn đi vào vấn đề chính ngay, "Chủ nhân đã trở lại, người muốn gặp cô nương."
"Được rồi." Lư Oanh nói, "Ta cần tắm rửa thay y phục, để ngươi phải chờ lâu."
Chấp Lục gật đầu nói: "Cô nương hãy mau chuẩn bị đi."
"Ừm."
Lư Oanh động tác mau lẹ, nàng không kịp đun nước ấm để tắm, dù sao thời tiết nóng bức liền lấy nước giếng để xài vậy... Sau khi tẩy rửa, nàng khoác lên mình một bộ y phục màu trắng xám.
Nhìn Lư Oanh đã rửa mặt chải tóc kiểu mới bước ra, Chấp Lục thầm than: "Cô nương có vẻ đen một chút nhỉ."
Mỗi ngày nàng bôn ba ở bên ngoài không đen sao được?
Lư Oanh lên xe ngựa ra khỏi ngõ nhỏ, nàng đột nhiên hỏi: "Không biết công tử vốn họ là gì?"
Chấp Lục nghiêm túc trả lời: "Chúng ta khi ở đất Thục*, đều là mang họ Chấp." trong chớp mắt hắn cười khì khìnói, "Việc nhỏ này không cần Lư cô nương hao tâm tổn sức, tới Lạc Dương rồi sẽ biết thôi."
*Sau này là thuộc tỉnh Tứ Xuyên.
Lư Oanh trầm mặc sau đó mới hỏi: "Chủ nhân muốn dẫn ta tới Lạc Dương?"
Chấp Lục ngạc nhiên nói: "Tất nhiên rồi, dựa vào trí tuệ của cô nương, chẳng lẽ đoán không ra?"
Lần này lư Oanh trầm mặc tiếp.
*Mỗ đoán quý nhân muốn dẫn A Oanh về làm thϊếp... =_=
Qua một thời gian, xe ngựa tiến vào trong Kính Viên, nhìn thấy cây cỏ xanh um tươi tốt trong sân, Lư Oanh bất chợt hỏi: "Chủ nhân không thích phủ đệ quá lớn chăng?" Mặc kệ lúc trước khi ở Hán Dương vẫn là Di Viên hay Kính Viên này, tương đối bình thường so với các phủ đệ thế gia khác đều tinh xảo khéo léo, bởi vậy lư Oanh mới có suy nghĩ này.
Chỉ là Chấp Lục không có trả lời nàng câu hỏi này.
Chỉ chốc lát, Chấp Lục lên tiếng nói, "Cô nương, đã tới rồi."
Lư Oanh ừm một cái, sau đó xuống xe.
Nàng đi theo phía sau Chấp Lục, hướng kia phiến hợp với Trường Giang đích tiểu hồ đi đến. Dọc theo đường đi hoa rụng rực rỡ, nhiều loại hoa như cẩm, lô oanh ngẩng đầu nhìn đắc không kịp nhìn.
Ngay lúc nàng đến bên hồ, người nọ đang đứng dưới một gốc cây mà thổi sáo.
Gió thổi êm dịu từ đâu đến, dưới tàng cây người nọ dung nhan vẫn tuấn mỹ như ngày nào, một người như vậy giống như sinh ra là cao cứ hoa đường, hời hợt quyết định sinh tử. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, người này đeo phát quan buộc tóc màu lam cùng mày với y phục theo gió tung bay, vải màu trắng xám được lót ở bên trong tăng thêm sự nho nhã hiền hòa của hắn.
Tiếng sáo lượn lờ, âm tiết thanh như suối trong, người như họa.
Bất tri bất giác Lư Oanh thả nhẹ cước bộ.
Một lúc sau, người nọ chậm rãi buông cây sao xuống quay đầu lại nhìn.
Dưới gốc cây Dong*, dung nhan rực rỡ của hắn bị những tán lá cây Tùng được ánh nắng xuyên thấu chiếu rọi lên lốm đốm, có lẽ do gió thổi nhè nhẹ, nên Lư Oanh cảm thấy hắn lúc này tựa như dòng suối mát lạnh, trong suốt... Thật sự là ảo giác!
*một loài như cây si.
Lúc Lư Oanh lẳng lặng nhìn mỗ lười biếng híp mắt nhìn nàng.
Nhìn từ trên xuống dưới như lễ rửa tội một vài lần, hắn khẽ nhíu mày nói: "Mới có một tháng không gặp nàng, trắng trẻo nhỏ nhắn như mèo con giờ biến thành đen thui vậy?"
Lư Oanh nhìn thấy hắn nở nụ cười lơ đãng mà thân cận bỗng dưng cứng đờ.
Hắn vẫy tay với nàng biếng nhác nói, "Lại đây."
Lư Oanh đi qua.
Nhìn nàng kỹ một chút, sau đó hắn 'tiện tay ăn đậu hủ' xoa má Lư Oanh, tiếp tục 'ân cần' hỏi thăm: "Đã tắm rửa qua chưa?"
Lư Oanh ù ù cạc cạc chả hiểu ý tứ của hắn, ngây ngô thành thật nói: "A Oanh không dám để thân mình mồ hôi đi gặp chủ nhân."
Nghe nàng nói mỗ lười biếng thở dài: "Tắm rửa cũng không thể đem trắng trẻo trở lại một chút nào sao?"
Lư Oanh đen mặt.
"Nghe nói nàng hãm hại một tửu lâu, đang bận lắm sao?"
Lư Oanh mặt đơ trả lời: "Bốn trăm lượng vàng chỉ trả ba trăm lượng vàng không tính là hãm hại." Trên thực tế nếu có một quản sự lợi hại đến làm việc, cũng có thể ép tới giá này. Dù sao tửu lâu đó nằm ở vị trí không thuận lợi, hơn nữa chủ nhân tửu lâu đó kinh doanh đã lâu cũng không kiếm được tiền vốn nào.
Bất quá nàng cũng biết, mặc kệ như thế nào, nàng và La Tử đi ép giá là quyết định vô cùng hiệu quả.
Nhìn mèo con mạnh miệng, quý nhân cúi đầu cười khì khì sau đó mới kêu Chấp Lục tới.
Chấp Lục bước lên chờ nghe lệnh.
"Phái một người đi đánh giá mọi việc của tửu lâu." Nói đến đây quý nhân đảo mắt qua nhìn Lư oanh, "Xưa nay không có việc gì sẽ không vội vã ra ngoài, nàng đen thui như vậy quả thật muốn đâm hỏng hai mắt người ta mà."
Lư Oanh nhịn không được biện hộ: "Là phơi nắng mà hơi đen chút thôi." Nàng còn chưa đến nỗi đen thui mà.
Quý nhân mặc kệ nàng biện hộ vẫn cứ tiếp tục nói: "Nàng học đàn từ chỗ nữ nhân kia, ở Thành Đô không tính là người tốt nhất, từ ngày mai bắt đầu, ta sẽ cho người chuyên về cầm kỳ thi họa đến dạy cho nàng." Nói đến đây người nào đó cười khì khì nhìn Lư Oanh.
Nhìn hắn cười sáng lạn như thế, diện mạo vốn chói chang như ánh mặt trời, nụ cười khiến người khác không dám nhìn thẳng. Chỉ là trước giờ hắn vẫn giữ nụ cười chuẩn mực thâm sâu khó dò, nhưng bây giờ Lư Oanh cảm thấy hắn có chút trẻ con, giống như một đứa trẻ mười tuổi vậy.
Nhìn Lư Oanh quý nhân cười nhẹ nói: "Khẩu bất đối tâm..."
Cái gì mà khẩu bất đối tâm?
Lư Oanh đầu tiên là ngẩng ra, chớp mắt nhìn hắn tươi cười sau đó nhận ra.
Người này nghĩ rằng nàng học cầm kỳ thư họa, để sau này tiến vào cửa sau nhà hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực...
Bỗng nhiên Lư Oanh mặt đen hơn cả đáy nồi.
Nàng cắn chặt răng, không chút phản bác. Việc này quả thật thật tình ngay lý gian, nói nhiều đi nữa hắn cũng không tin.
"Lại đây một chút."
Lư Oanh bước lên hai bước.
"Bước lên nữa."
Lư Oanh cúi đầu, nhìn thấy chính mình cùng với người nọ chỉ cách hai bước, nàng do dự... Trong khoảng thời gian ngắn quyết đoán không được là lên tiếng trả lời đi trước, mãi cho đến thϊếp đến hắn đích thân mình mới thôi vẫn là? Ở trên thuyền khi, bọn họ đều vậy tiếp cận , hiện tại nàng nói cái gì bảo trì khoảng cách, có vẻ làm kiêu chút. Khả nàng vẫn tồn may mắn, vẫn nghĩ bứt ra trở ra đích, đó là thanh danh đã muốn đã không có, hay là muốn giả ngu sung lăng, bảo trì khoảng cách thật là tốt. Nói sau, hắn vừa rồi phải chính mình từ nay về sau ở kính viên đến học tập cầm kỳ thư họa, việc này trăm triệu biết không đắc.
Sau khi do dự một hồi, Lư Oanh cúi đầu dáng vẻ thành thật nói: "Bẩm chủ nhân, A Oanh..." Mới nói đến đây, đột nhiên nghe tiếng Chấp Lục ho khụ khụ mãnh liệt. Bị gã ngắt lời nàng, người nọ cũng không để ý tới Lư Oanh, đem cây sáo thuận tay ném cho tỳ nữ kế bên. Xoay người đi dọc theo bờ hồ.
Chấp Lục chạy đến phía sau Lư Oanh nhắc nhở nhẹ: "Chủ nhân khi nãy cười, đã rất nhiều năm người không có như thế rồi." giọng hắn giảm nhẹ đến mức có thể.
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn Chấp Lục.
Gã thấy Lư Oanh nhìn mình, xem ra... do đó gã cực kì nghiêm túc và chân thành nhắc nhở nói: "Lư cô nương, tại hạ cho cô nương một lời khuyên, lúc này đừng nên làm trái ý chủ nhân, cũng đừng tìm những từ qua loa tắc trách. Làm cho người thất vọng, hậu quả cô nương không đảm đương nổi đâu!"
Vẻ mặt gã ngưng trọng, Lư Oanh nhìn hắn một cái rồi cúi đầu xuống.
Kế đó, nàng đuổi theo cước bộ của quý nhân.
Tâm tình của quý nhân vô cùng tốt, đi lại cũng toát ra nhẹ nhàng. Hắn nhìn hòn non bộ phía xa, thản nhiên hỏi: "A Oanh có thích mở tiệc ăn mừng ở gần hồ đằng kia không?"
Lư Oanh vẫn còn suy nghĩ về câu nói của Chấp Lục, nên hỏi gì đều đáp: "Thích."
"Ngày mai cho người làm một cái như thế cho nàng." Hắn nhìn những ngọn núi gải kia lại hỏi: "Đem kia mở rộng thông suốt lên đỉnh núi, A Oanh nghĩ muốn có thể từ nơi này đi đến đỉnh núi nhìn sông Trường Giang chảy, được chứ?"
Lư Oanh ngẩn ngơ, lúc này nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn nhất thời quên trả lời.
Thấy nàng không đáp, hắn quay đầu lại.
Trong mắt hắn còn có ý cười nhộn nhạo.
Ý cười này giống với tươi cười khi nãy của hắn, suиɠ sướиɠ cùng vui mừng thẳng từ đáy lòng lộ ra.
Đột ngột chuyển biến như thế, Lư Oanh suy nghĩ: Trước kia mỗi lần thấy hắn tươi cười nhưng chưa từng có như thế lộ ra một chút hồn nhiên... Giờ phút này hắn thật sự vui vẻ!
Bắt gặp Lư Oanh ngây ngốc nhìn mình, quý nhân càng đắc ý, cười vô lại hỏi han nàng: "A Oanh?"
Lư Oanh ngẩn ra rồi cúi đầu, nàng chuẩn bị thốt lên lời trong lòng của mình, cũng không biết tại sao lại nhớ đến lời cảnh cáo của Chấp Lục, "... Làm cho người thất vọng, hậu quả cô nương không đảm đương nổi đâu."
Cúi đầu nàng không đáp lại.
Dưới tình huống này, dù nàng không nói, vào trong mắt người khác thành xấu hổ ngượng ngùng.
Người nọ vừa lòng cong cong khóe môi, hắn đoan trang đi đến chỗ hòn non bộ, lại nói: "A Oanh thích Hàng Châu sao? Theo con sông dài này có thể thẳng đến Hàng Châu, nơi đó có một Tây Hồ, cảnh hồ phải nói là thiên hạ vô song, lần sau nàng theo ta đi xem."
Một hồi lâu sau Lư Oanh mới khẽ đáp: "Được."
Nàng vừa nói xong, bên tai truyền đến tiếng sáo du dương.
Người nọ đang thổi sáo.
Từng học qua nhạc lý, nên nàng hiểu cây sáo mà hắn đang thổi không phải đồ thượng hạng, không biết làm sao Lư Oanh cảm nhận được trong tiếng sáo đó vây bủa tâm trạng cực kỳ thả lỏng của hắn hiện giờ.
Một bên thổi sáo, người nọ đi dạo bờ hồ. Lúc này mặt trời có áng mây che đi ánh nắng, gió thổi từ bờ hồ se se lạnh. Lư Oanh không khỏi nâng đầu nhìn, nhìn thấy không đẹp đẽ quý giá hay uy nghiêm như xưa, chỉ thêm vài phần hiền hòa cùng nho nhã cho quý nhân.
Nàng tiện tay hái một mảnh lá trúc ngậm trong miệng thổi, cùng hào tấu với tiếng sáo của hắn.
Tiếng trúc mát lạnh, tiếng sáo réo rắt, phối lại với nhau, mặc dù không hoàn mỹ nhưng phá lệ làm cho người khác thư sướng.
Lư Oanh lững thững đi theo sau hắn, thổi đến tê rần cả cánh tay, cũng bị người nọ kéo vào bóng mát. Lư Oanh ngẩng đầu lên nhìn, người nọ phơi nắng một chút, trên trán xuất hiện một ít mồ hôi. Tỳ nữ bên cạnh đã nhanh nhẹn đưa khăn tay muốn giúp chủ nhân lau đi mồ hôi, mà hắn lại liếc nhìn sang Lư Oanh. Lập tức tỳ nữ đó hiểu ý cúi đầu lui xuống, còn khăn tay thì đặt ở trong tay Lư Oanh.
Nhưng vào lúc này, phía xa tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Trong nháy mắt, một hộ vệ áo xanh khác chạy đến trước mặt quý nhân quỳ một gối bẩm báo: "Bẩm chủ nhân, Cảnh tướng quân đã đến Thành Đô."
Buông cây sáo, Lư Oanh nghe giọng lười biếng của hắn nói: "Tới Thành Đô rồi à? Không biết do ai tiếp đãi?"
"Hiện đã đến phủ đệ Thượng thị, vừa rồi Thượng thị đã đưa bái thϊếp, nói đêm nay ở Thượng thị làm chủ bữa tiệc vì Cảnh tướng quân đón gió tẩy trần."
ღ Chương 132: Đánh cho hiện nguyên hình ღ