Phượng Kinh Thiên

Chương 369: Hiếp người quá đáng (2)




“Hôm nay gặp lại Vũ Văn, Bình mỗ mới tỉnh ngộ nhớ lại vì sao hôm ấy khi gặp Lâm đại nhân, vì sao rõ ràng Bình mỗ chưa từng gặp nhưng lại có cảm giác như đã từng quen biết. Tuy nhiên, Lâm đại nhân và Vũ Văn chung quy vẫn có vài thứ không giống nhau. Bây giờ nhìn lại, thì ra là vì có nội1tình bên trong. Lâm lão phu nhân xuất thân từ danh gia vọng tộc, lời nói và việc làm đều mẫu mực khiến Lâm đại nhân có được sự kiêu ngạo và tôn quý mà chỉ các gia tộc mới có. Chẳng trách Vũ Văn lại từ tầng lớp giàu có muốn gia nhập vào tầng lớp cao quý, chỉ có điều, con đường này, phải tự mình8quyết định ổn thỏa mà thôi.”

Bình Duệ cười nói như hai người bạn thân đang trêu chọc nhau nhưng đôi mắt ôn hòa của hắn lại mang chút phong tình, trông hệt như yêu nghiệt.

Sắc mặt Vũ Văn Tranh lạnh lùng. Rõ ràng biết Bình Duệ cố ý nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được mà bắt đầu quay cuồng.

Thật ra hắn không thích Lâm Duy Đường,2hắn tin rằng Lâm Duy Đường cũng nghĩ như vậy về hắn, bởi vì quả thật bọn họ quá giống nhau. Hai người đứng đối diện nhau cứ như đang soi gương vậy. Trong đôi mắt hai người đều không thể che giấu cảm giác không cam tâm, bị khuất phục trước người khác nhưng vì chưa sửa lại xuất thân nên không thể không hạ thấp tư4thái mà bất lực và tự căm ghét bản thân.

Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạt khuyết điểm, nhưng lúc này Bình Duệ lại đánh vào mặt của hắn, đâm vào điểm yếu của hắn, nỗi đau của hắn, nhưng hắn buộc phải nhẫn nhịn.

Đây chính là khoảng cách cao thấp giữa hắn và Bình Duệ ngay lúc này.

Bình Duệ đứng dậy, ống tay áo rộng rãi hơi phất lên, động tác nhẹ nhàng ung dung, tư thái tự nhiên ung dung nhưng toát ra sự ngạo mạn vô hình, hiên ngang vô hình, bởi vì hắn đi rồi, không nói một lời mà đi mất. Hắn biết, đối với sự tự cao và tự phụ của Vũ Văn Tranh mà nói, đây mới chính là sự giày vò chân chính.

Thật ức hiếp người quá đáng! Sắc mặt Vũ Văn Tranh trở nên u ám nhưng hắn vẫn đứng dậy chắp tay cúi đầu đưa tiễn.

Xóa đi chút giao tình hời hợt trước đây, giữa hai người bọn họ hiện tại không hề có hai chữ “giao tình”, tất cả chỉ có lợi ích mà thôi.

Hắn cũng phải đối mặt với tính cách có thù tất báo và bản chất trở mặt vô tình dưới vẻ ngoài ôn hòa bất phàm của Bình Duệ.

“Công tử, Bình tướng quân đã đi rồi.”

Tùy tùng phía sau nhỏ giọng nhắc nhở. Vũ Văn Tranh chậm rãi ngẩng đầu, trong miệng có chút cay đắng, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng hung ác.

Tôn chỉ của Vũ Văn Tranh hắn, ngoại trừ không từ thủ đoạn, hung ác tàn nhẫn mà kẻ làm đại sự cần phải có ra, còn có thêm một câu: co được duỗi được!

Bình Duệ rời Vọng Giang Các về tướng quân phủ của mình. Đứng dưới mái hiên, hắn híp mắt nhìn trời cao.

Hôm nay có mặt trời ló dạng nhưng vô cùng âm u, không hề ấm áp chút nào. Một cơn gió buốt thổi thốc vào mặt, thổi bay cả quần áo xa hoa trên người Bình Duệ, ống tay áo bay bay khiến hắn thêm vài phần khí chất phiêu dật lạnh lẽo.

“Dùng Vũ Văn Tranh đi.”

Quản gia cung kính đứng sau Bình Duệ khom người đáp: “Vâng.” Điều này cũng đồng nghĩa với việc công tử sẽ không truy cứu việc Vũ Văn Tranh lợi dụng Tôn gia và hãm hại Bình Quốc Công Phủ nữa.

Tuy nhiên, ông có chút khó hiểu: “Công tử, vì sao lại dùng Vũ Văn Tranh mà không phải là Lâm Duy Đường?”

“Ngươi có ấn tượng tốt với Lâm Duy Đường sao?” Bình Duệ thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời, xoay người thong thả tản bộ, quản gia cũng đi theo sau, nói ra hết những suy nghĩ trong đầu mình: “Giữa hai người, nếu mà so sánh, Lâm Duy Đường kiêu ngạo hơn Vũ Văn Tranh ba phần, còn Vũ Văn Tranh... Vũ Văn Tranh quá mức khôn khéo, khó tránh khỏi sẽ suôn sẻ mọi bề. Rõ ràng công tử biết, vậy vì sao còn muốn dùng hắn ta?”

Bình Duệ tản bộ trong sân vắng, vạt áo khẽ tung bay, đôi mắt ôn hòa nhìn xa xăm mang theo sự giễu cợt và lạnh lẽo: “Suôn sẻ mọi bề chính là ưu điểm lớn nhất của Vũ Văn Tranh.”

Quản gia suy nghĩ, chợt bừng tỉnh: “Thủ hạ hiểu rồi.” Người suôn sẻ mọi bề thật ra là người biết cách nắm chắc thời cơ nhất. Bọn họ chưa từng hoài nghi năng lực của công tử, đến lúc đó Vũ Văn Tranh cũng sẽ tự hiểu ra cái gì mới là chỗ dựa đích thực.

Bình Duệ dừng bước, sắc mặt hơi ngưng trọng: “Con cờ Vũ Văn Tranh này đã đánh xuống rồi, đến lúc đó có thể phát huy được công dụng như thế nào, trước mắt vẫn chưa thể biết được. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, hắn không thể thoát ra khỏi bàn tay ta, ngược lại...”

Quản gia hơi kinh ngạc. Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng như thế trên mặt công tử.

Bình Duệ dường như không định đi dạo nữa mà xoay người trở về.

Quản gia hơi đấu tranh một chút, nhưng rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: “Công tử, người đó rất khó giải quyết sao?” Kẻ có thể khiến công tử nhận định là kẻ hung ác, ngoại trừ hoàng thượng, đến nay vẫn chưa có kẻ thứ hai.

“Khó nhằn?” Bình Duệ hơi ngạc nhiên. Hắn híp mắt như thể có điều suy nghĩ, sau đó liền cười nhạt: “Không hề.” Hắn đã ném cục đá này ra rồi, có thể tìm ra được đột phá nào hay không, bây giờ vẫn chưa thể biết được. Tuy nhiên, trong lòng hắn luôn có linh tính mách bảo kẻ này chắc chắn sẽ không làm hắn thất vọng.

Quản gia ngạc nhiên. Ngoại trừ hoàng thượng, trong nước Đại Nguyên này còn ai có thể khiến công tử cảm thấy khó chơi nữa? Nghĩ đến việc trước khi đi gặp Vũ Văn Tranh, công tử còn đi qua Hoài Vương Phủ, chẳng lẽ việc khiến công tử cảm thấy khó giải quyết chính là Vô Ưu công chúa đang muốn đối phó Bình Quốc Công Phủ, nhưng hoàng thượng lại ngầm đồng ý sao?

Chủ tớ hai người quay về dưới mái hiên đại sảnh. Bọn họ còn chưa kịp bước vào thì một tên đầy tớ quét dọn đã vội vàng chạy ra, thái độ cung kính khom người bước lên bẩm báo: “Công tử, đại công tử lén lút sai hạ nhân đưa lễ chúc mừng đến Hoài Vương Phủ rồi.”

Mặt Bình Duệ lạnh tanh, chỉ hờ hững nói: “Kệ huynh ấy đi.”

“Vâng.” Tên hầu cung kính lui ra.

“Công tử, đại công tử không hiểu... thủ hạ sai rồi ạ.” Dưới ánh mắt của Bình Duệ, giọng nói của quản gia liền im bặt, sau đó “bộp” một tiếng quỳ sụp xuống đất nhận tội.

“Đến chỗ A Tinh, tự lĩnh phạt đi.” Ánh mắt Bình Duệ lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo bắn ra tứ phía.

“Vâng.” Quản gia cung cung kính kính quỳ hành lễ xong thì khom người lui xuống.

Bình Duệ lại đứng dưới mái hiên, khuôn mặt khôi phục vẻ thường ngày, nhưng ngay sau đó, không biết hắn nghĩ đến gì, đầu lông mày hơi nhíu lại.



Chập tối, Cố Phủ.

Cố Lăng đứng trước cổng chính nhìn theo chiếc kiệu đi xa dần, khuôn mặt hắn ảm đạm buồn hiu.

Liêu Thanh Vân đứng bên cạnh nhẹ thở dài một tiếng, bước lên trước vỗ nhẹ vai hắn, nói: “Uống với ta vài ly nhé?”

Cố Lăng cười khổ: “Phải là ta nói câu này mới đúng.” Sự nặng trĩu và chua xót trong lòng hắn quả thật không biết giải tỏa vào đâu.

Liêu Thanh Vân có thể hiểu được tâm sự của huynh đệ, nhưng hắn không cách nào an ủi được.

Ngay lúc này, người vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống là Cố An An mặt ướt đẫm lệ chạy xộc ra ngoài, hiển nhiên đang muốn đuổi theo kiệu.

Cố Lăng kéo nàng lại.

“Ca, huynh mau buông muội ra.”

“Đừng phá nữa, quay về phòng đi.” Cố Lăng nhẹ giọng nói.

Cố An An lắc đầu, gắng sức gỡ tay hắn ra: “Ca, muội nghĩ thông suốt rồi. Y Y tỷ nông nổi nhưng chúng ta không thể để mặc tỷ ấy nông nổi như vậy được, không thể để tỷ ấy ngồi kiệu vào Hoài Vương Phủ được, chúng ta phải ngăn tỷ ấy lại.”

“Sau đó thì sao?” Cố Lăng bình tĩnh hỏi.

“Sau đó chúng ta sẽ đưa Y Y tỷ về Viễn Tây, để tổ phụ tổ mẫu phân xử cho tỷ ấy, buộc Hoài vương phải cưới tỷ ấy làm vợ chứ không phải là một tiểu thiếp không danh không phận.”

Lông mày Cố Lăng đã nhíu chặt nhưng bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Cố An An vẫn không buông lỏng, thậm chí còn nắm chặt hơn, giọng nói dịu dàng vỗ về mang theo sự quở trách và mệnh lệnh: “Bậy bạ, về phòng ngay.”

Cố An An không cam tâm, nàng không phục mà quay đầu giận dữ gào lên: “Cái gì mà bậy bạ? Nếu tỷ ấy đã muốn gả cho bằng được, vậy chúng ta tác thành cho tỷ ấy, dù sao thì Hoài...”

Thấy Cố An An càng nói càng càn rỡ, Cố Lăng đánh ngất nàng, trực tiếp ra lệnh cho hai tỳ nữ: “Đỡ tiểu thư về phòng.”

“Vâng, công tử.”

“Toàn thúc, ngươi trông chừng Bát tiểu thư, không được để nàng ra khỏi phòng một bước.” Cố Lăng lại phân phó.

“Vâng, công tử.” Toàn thúc cung kính gật đầu.

Cố Lăng bóp trán, hơi cúi người mời Liêu Thanh Vân: “Thanh Vân, uống với ta vài ly, đêm nay ta muốn uống say một trận.”

Liêu Thanh Vân gật đầu: “Mặc dù uống say khướt cũng không thể thay đổi sự thật đã xảy ra, nhưng ta tin rằng ngày mai tỉnh lại, tâm trạng của huynh sẽ đỡ hơn một chút.”

Khóe môi Cố Lăng hơi mấp máy. Trước khi bước vào phủ, hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía chiếc kiệu đã biến mất.

Liêu Thanh Vân nhìn thấy cảnh này, mím môi nói: “Mặc dù Thất tiểu thư cố chấp, nhưng lại là người trầm ổn bình tĩnh chứ không phải là lựa chọn lúc xúc động hoàn toàn mất đi lý trí. Nàng đã suy nghĩ kỹ rồi mới làm, cho dù bây giờ huynh đuổi theo chặn nàng lại thì nàng cũng không theo huynh trở về đâu.”

“... Ta biết.” Cũng bởi vì nhìn thấy sự cố chấp và chân tình của Y Y nên hắn mới không thể không nhượng bộ, bằng không ngay từ ban đầu, hắn cũng đã từng nghĩ như những gì Cố An An nói, dùng môn hộ Cố gia ép Hoài vương cưới nàng làm vợ chứ không phải làm thiếp, tác thành cho Y Y.

Nhưng, một câu nói của Y Y đã làm hắn chấn động, cũng ngăn hắn làm vậy. Nàng nói: Huynh ấy không chỉ là Hoài vương, huynh ấy cũng là biểu ca, là đứa con trai duy nhất và là mối bận tâm cuối cùng của Tam cô mẫu.

“Đứa muội muội này của ta quả thật rất ngốc.” Nếu nàng chỉ vì Cố gia mà vào Hoài Vương Phủ thì hắn chẳng lo lắng chút nào, nhưng nàng không đơn thuần chỉ vì Cố gia, quan trọng nhất chính là vì tình.

“Thanh Vân, Y Y yêu vương gia, nhưng vương gia lại không yêu nàng, đây mới chính là nguyên nhân khiến ta không thể yên tâm và cảm thấy bất lực.”

Liêu Thanh Vân nhìn hàng lông mày nhíu chặt và đôi mắt lo lắng bất lực của Cố Lăng, hắn mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng lại cảm thấy cho dù mình có nói gì thì cũng không nên. Hắn chỉ đành tiếp tục im lặng.

Trên con đường buộc phải đi qua để đến Hoài Vương Phủ, dưới sự nghển cổ ngóng chờ của rất nhiều người, giờ phút ánh mặt trời sắp xuống núi buổi hoàng hôn, rốt cuộc hai chiếc kiệu trước sau cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, chỉ cách nhau vài trượng mà thôi.

Hai người dẫn đường của hai chiếc kiệu lần lượt là thái giám quản sự của Hoài Vương Phủ. Bọn họ rất ăn ý bước chân nhịp nhàng. Hai cái kiệu một trước một sau cũng dần đi lên song song với nhau.

Hai hàng người ngựa không hề nhập lại thành một mà chỉ đi song song, không thổi nhạc tưng bừng, không có nô tỳ tùy tùng rồng rắn, hoàn toàn chỉ thực hiện theo nghi lễ nạp thiếp.

Nếu không phải các thái giám cung nữ đi theo mặc quần áo tươi sáng, màu sắc hai chiếc kiệu kia tuy hơi tối nhưng chất liệu lại tinh tế, có hoa văn phú quý in chìm thì không ai nghĩ đây lại là nạp thiếp, người ta còn tưởng là tiểu thư nhà quan lại quyền quý nào vừa đi chơi về nữa.

Hoài Vương Phủ, cửa chính đóng chặt, duy chỉ có hai cửa ngách hai bên là mở ra.

Không có người nào khác, chỉ có Tiểu Cao Tử và Tiểu Hoa Tử hai người lần lượt đứng ở hai bên, mỗi người đều xách một cái đèn lồng, tất cả còn lại vẫn giống Hoài Vương Phủ ngày thường, nói theo cách của Nguyên Vô Ưu chính là, có lấy kính lúp ra soi cũng không thể thấy chút không khí vui mừng nào.

Nguyên Lạc đi bên kiệu của Hạng Thanh Trần, lặng lẽ đưa mắt đánh giá Hoài Vương Phủ, người rộng lượng như nàng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bừng bừng lửa giận.

Thật ức hiếp người quá đáng!

Thanh Trần quá thiệt thòi rồi, may mà A Mộ không ở đây, nếu không nhìn thấy Thanh Trần bị lăng nhục như vậy, hắn nhất định sẽ đau khổ đến phát điên.

Đợi lát nữa Thanh Trần trông thấy, không biết nàng sẽ có suy nghĩ như thế nào nữa?

Với tính cách bình thường của Thanh Trần, Thanh Trần tuyệt đối sẽ dùng một mồi lửa thiêu hết Hoài Vương Phủ rồi lột da Hoài vương ra, nhưng bây giờ... Nguyên Lạc Nhi nhíu mày. Ngay cả làm thiếp mà Thanh Trần cũng đồng ý sao?

Bất kể thế nào đi nữa, lòng nàng vẫn mong Thanh Trần sẽ hối hận mà quay đầu. Những gì trông thấy hôm nay khiến nàng biết được, con đường Hoài Vương Phủ này, Thanh Trần không dễ đi chút nào.

“Hạ kiệu.”