Vọng Giang Các, nhã gian.
Vũ Văn Tranh nhìn chằm chằm vào Bình Duệ ngồi đối diện. Nghĩ tới thân phận của hắn ta, không thể không nói, trong lòng Vũ Văn Tranh hắn thực ra1vẫn có một chút bất ngờ. Lúc mới quen biết, hắn đã biết Bình Duệ là Tam công tử được Bình quốc công yêu thương nhất, nhưng lại không biết hắn là người quan trọng8với đương kim hoàng đế.
“Đã có duyên gặp gỡ Bình huynh đệ nhiều lần, nhưng lại có mắt mà không biết núi Thái Sơn, Vũ Văn thật hổ thẹn.”
Bình Duệ cười nhạt: “Vũ Văn huynh2chê cười rồi.”
Vũ Văn Tranh thu lại tia sáng trong mắt, nhấc tay nâng chén rượu: “Bình huynh đệ có thể đến gặp Vũ Văn, Vũ Văn cảm kích không ngừng, ly rượu này kính4Bình... tướng quân.”
Đối với sự cố ý dừng lại đôi chút của Vũ Văn Tranh, sắc mặt Bình Duệ vẫn ôn hòa như cũ, không một gợn sóng, nhưng giọng nói lại nhàn nhạt: “Bình mỗ tuy chỉ có duyên gặp mặt vài lần với Vũ Văn huynh, nhưng lúc nói chuyện, lại vẫn luôn có một cảm giác thỏa mãn. Lẽ nào đến nơi Kinh thành này, Bình Duệ vẫn như xưa, còn Vũ Văn huynh lẽ nào đã không còn là Vũ Văn huynh nữa?”
Nụ cười trên mặt Vũ Văn Tranh lại sâu thêm vài phần, không nói hai lời liền uống hết ly rượu trong tay, sau đó mới nói: “Bình huynh đệ nói rất đúng, là Vũ Văn Tranh ta thiển cận. Để tỏ ý xin lỗi, Vũ Văn bằng lòng tự phạt ba ly.”
Nói xong, cũng không đợi Bình Duệ trả lời, Vũ Văn Tranh liền tự phạt rượu.
Bình Duệ từ đầu đến cuối vẫn đều tỏ ý thản nhiên, tuy rằng gương mặt ôn hòa và khóe môi mỉm cười, nhưng đó chỉ là nửa con mắt, nửa còn lại là sự thâm trầm.
Vũ Văn Tranh đang âm thầm quan sát Bình Duệ, bỗng cúi đầu che giấu một tia sáng lóe lên trong mắt, nâng ly rượu cuối cùng lên uống cạn một hơi.
Giao tiếp giữa những người thông minh không cần quá rõ ràng!
Nam tử trẻ tuổi đối diện chỉ hai mươi mốt tuổi nhưng lại có thể có được sự tin tưởng Khánh Đế, nắm trong tay gần mười vạn cấm quân bảo vệ vùng đất huyết mạch. Hắn có thể có được địa vị như ngày hôm nay, chỉ hai chữ thông minh e là không đủ để hình dung trí tuệ và năng lực của hắn, chắc chắn còn có thủ đoạn hơn người nữa.
“Bình huynh đệ có lòng, vậy Vũ Văn không thể vô tình. Nơi này dù sao cũng là dưới chân thiên tử, Bình huynh đệ tuổi còn trẻ đã được phong làm tướng, mà Vũ Văn là kẻ thương nhân, thực là không có tư cách cùng ngồi uống rượu. Như ngày hôm nay, Vũ Văn vui mừng vì được làm Vũ Văn huynh, nhưng vẫn mong Bình huynh đệ có thể hiểu cho.”
Đuôi mày của Bình Duệ lúc này mới khẽ động, hồ nước yên tĩnh trong đôi mắt lộ rõ một tia ấm áp, hai tay nâng ly rượu lên, nói: “Lời nói của Vũ Văn huynh không phải không có lý, vậy nghe theo lời Vũ Văn huynh, mời.”
“Mời.” Vũ Văn Tranh cười nói, nhưng khi ánh mắt chạm đến đôi tay của người đối diện kia, sống lưng chợt lạnh lẽo, đồng tử hơi co lại.
Dưới sự nổi bật của bộ quần áo đỏ tươi, hai tay của Bình Duệ gần như hòa làm một với ly rượu sứ trắng mà hắn đang cầm trên tay, đôi tay ấy nên thuộc về một người phụ nữ xinh đẹp hơn là trên người một người đàn ông như hắn.
Một đôi tay trắng mịn tinh tế như được điêu khắc mà thành vậy. Đôi tay này có thể nói là vô cùng đẹp mắt, nhưng Vũ Văn Tranh lại nhìn thấy những thứ ở đằng sau đôi tay ấy, đôi tay sạch sẽ của Bình Duệ đã từng vấy biết bao nhiêu máu tươi mới có thể đạt được địa vị như ngày hôm nay? Hơn nữa người như hắn, thanh thoát xuất trần, nhưng trong bóng tối lại...
Muốn thành đại sự thì phải tàn độc, không từ một thủ đoạn nào, Vũ Văn Tranh tin vào đạo lý này.
Lúc này, tuy đối diện với Bình Duệ nhỏ hơn hắn ba tuổi nhưng giữa đầu mày lúc nào cũng mang theo sự ấm áp trước mặt này, trong lòng hắn lại càng e dè và cẩn trọng hơn.
Cả người Bình Duệ dựa vào ghế dựa sau lưng, thái độ tùy tiện lười biếng, nhưng trong xương lại có một sự kiêu ngạo và lẫm liệt.
“Phong thái của Bình huynh đệ nho nhã đẹp đẽ, Vũ Văn đã biết từ lâu, nhưng hôm nay gặp lại, mới biết Bình huynh đệ hoa mỹ đến không thể tả được, Vũ Văn tự thấy hổ thẹn.” Vũ Văn Tranh mỉm cười, bên trong lại có một chút trào phúng với bản thân. Trước đây, người trước mắt hắn lúc này cũng như vậy, hắn tuy không đến nỗi là kẻ có mắt không tròng mà cho rằng Bình Duệ có thể dựa vào khí thế của Bình Quốc Công Phủ mà kiêu ngạo hơn các vương công công tử khác, nhưng cũng chưa từng nhận thua triệt để với người trước mắt này.
Hôm nay, hắn mới biết được câu nói “núi cao còn có núi khác cao hơn” này không phải chỉ là một câu nói được truyền miệng lại mà thôi. Hôm nay gặp lại Bình Duệ, bất kể kết quả ra sao, hắn cũng đã nhận được thứ quan trọng rồi, bởi vì lấy Bình Duệ làm gương, hắn nhìn thấy sự kiêu ngạo và tự phụ của bản thân mình, điều này so với việc hợp tác giữa hắn và Bình Duệ càng có giá trị hơn.
Bình Duệ nhìn Vũ Văn Tranh, cười nhẹ: “Có thể khiến Vũ Văn huynh nói ra lời này, Bình mỗ rất tự đắc.”
Trong lòng Vũ Văn Tranh khẽ động, nửa thật nửa giả nói: “Có thể khiến Bình huynh đệ tự đắc, Vũ Văn lẽ nào lại không tự đắc?”
Ý cười của Bình Duệ lại càng thêm sâu, lại nâng ly rượu đưa về phía Vũ Văn Tranh: “Có thể uống rượu cùng Vũ Văn huynh, thực là một chuyện vui, mời.”
Giữa chân mày Vũ Văn Tranh đều là sự thoải mái, đôi con ngươi đen láy óng ánh sống động, như trút được gánh nặng mà nâng chén rượu lên: “Mời.” Bình Duệ đến đây uống rượu cùng hắn, trên thực tế đã thể hiện được bước đầu thành công của việc hợp tác. Cho dù hắn hiểu rõ cả hai đều có thể tìm thấy thứ mà mình muốn trên người đối phương, nhưng nếu như Bình Duệ cố chấp không hợp tác với hắn, ở Kinh thành này, hắn cũng không thể làm gì được.
Vũ Văn Tranh hắn tuy rằng là một thương nhân, nhưng mà, hắn đang cố gắng hết sức thoát khỏi thân phận này. Hắn muốn dẫn theo cả nhà Vũ Văn trở thành danh gia vọng tộc chân chính, không chỉ là một thương nhân có nhiều bạc như xưa.
Đối với sự thay đổi của Vũ Văn Tranh, Bình Duệ đều thu vào đáy mắt, nhàn nhạt lên tiếng: “Ta nhớ Vũ Văn huynh từng nói rằng, hai chữ phú quý, phú trước rồi mới quý sau.”
Vũ Văn Tranh vuốt vuốt chén rượu, trong mắt rõ ràng hiện lên dã tâm và ý đồ của mình, nhưng giọng nói lại có chút lười biếng: “Sự giàu có mà ba đời nhà Vũ Văn tích lũy được vốn đã đủ để tiêu xài.” Cho nên, hắn đã có được điều kiện cơ bản nhất để tranh giành quyền lực, tiến xa hơn nữa.
Bình Duệ gật gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Tranh lại có chút ý tứ sâu xa: “Ta cũng nhớ rằng, Vũ Văn huynh thích nhất là khúc Linh Lung Bách Tâm, hay gọi là Linh Lung Tâm?”
Vũ Văn Tranh cũng không bất ngờ, ho nhẹ một tiếng, vuốt vuốt mũi có chút ngại ngùng: “Vũ Văn xấu hổ, khúc Linh Lung Bách Tâm nghe truyền rằng có trăm loại tâm trạng, nhưng bất kể là người đàn hay người nghe, thực ra cuối cũng chỉ có một trái tim. Có suy nghĩ, đương nhiên sẽ có tâm tư riêng, Bình huynh đệ thấy sao?”
Bình Duệ tuy cười nhưng không nói, từ gương mặt hắn không thể nhìn ra là hắn đồng ý hay không đồng ý.
Vũ Văn Tranh cũng không quan tâm là hắn đồng ý hay không, chỉ là im lặng một lát, sau đó nâng mắt nhìn hắn, tựa như áy náy nói: “Lần này Vũ Văn lên Kinh, quả thực là muốn mượn thế lực của phủ Bình Quốc Công, nhưng bây giờ đó không phải là thứ mà Vũ Văn có thể với tới. Có điều, tuy rằng là nói như vậy, Vũ Văn vẫn nợ Bình huynh đệ một câu xin lỗi, thực là rất xin lỗi, vẫn mong Bình huynh đệ rộng lượng bỏ qua cho.”
Bình Duệ nhướng mày: “Mượn?”
Vũ Văn Tranh khẽ cười: “Đương nhiên là mượn.”
Hai người nói chuyện như là thưởng thức, cũng như là đang thi đấu, như là không ai nhường ai, tia lửa vô hình bắn ra khắp nơi, sắc mặt hai tùy tùng phía sau đều trầm lặng.
Khóe miệng Vũ Văn Tranh mỉm cười, nhưng ý cười không đạt đến ánh mắt, đôi đồng tử đen láy âm u như một miệng giếng cổ.
“Vũ Văn khiến ta có chút bất ngờ.” Trên gương mặt bình lặng của Bình Duệ lộ ra một nụ cười nhạt, khoảnh khắc ấy, sự tranh đấu vừa mới mở ra giữa hai người đã biến mất không dấu vết.
Ánh mắt Vũ Văn Tranh khẽ động, sau đó đứng dậy, chắp tay với Bình Duệ: “Tướng quân vẫn không nhường khiến Vũ Văn bất ngờ.” Nếu như Bình Duệ đến một chút sự tha thứ này cũng không có, thì việc làm ăn này cũng xem như bỏ đi rồi.
Bình Duệ phất phất tay với hắn, ung dung tự tại: “Ngồi.”
Vũ Văn Tranh ngồi xuống, âm thầm cúi mắt, âm thầm nắm chặt tay. Từ khoảnh khắc khi nãy, Bình Duệ gọi hắn là Vũ Văn mà không phải là Vũ Văn huynh, thân phận của bọn họ đều đã định rồi. Tuy là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng bởi vì thân phận có hạn, hắn vĩnh viễn là kẻ cúi đầu. Cho dù trên bề mặt, hắn thắng rồi, nhưng trên thực tế thì hắn thua, thua cho thân phận, thua cho địa vị. Hắn không phục!