Phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, Tiểu Lý Tử đứng ở một bên. Phía bên trái, hắn nhìn thấy Nguyên Vô Ưu lười biếng làm ổ trên ghế, nàng ngồi đấy một tay cầm bút một tay giữ lấy trang giấy, không biết đang cặm cụi viết gì, bên phải lại nhìn vương gia ngồi trên giường, hết sức chuyên chú một mình giữ khư khư quân cờ, khoé miệng mở rồi lại khép, hết khép lại mở, nhưng vẫn cứ1cố chấp không thốt lên tiếng nào, có vẻ mất mát cúi thấp đầu.
Tính toán của Nguyên Vô Ưu chợt khựng lại ở một khâu nào đó, nàng nhăn mày.
Hoài vương dường như cảm nhận được gì đó, bèn ngẩng đầu xem xét. Ánh mắt hắn chăm chú nơi mi tâm đang nhíu chặt lại vì buồn phiền của nàng rất lâu, sau đó mới lại cúi đầu tiếp tục quan sát bàn cờ ban nãy của mình.
Nguyên Vô Ưu trầm8mặc trong vài phút, sau đó hỏi: “Sắp tới giờ lành rồi đúng không?”
Cuối cùng cũng nghe được âm thanh gì đó rồi, Tiểu Lý Tử nhanh chóng trả lời nàng: “Hồi công chúa, đúng là sắp tới rồi ạ.”
Nguyên Vô Ưu cau mày: “Hai vị thiếp phu nhân kia, đã có người sắp xếp cho hai người đó vào phủ chưa?”
“Nô tài đi kiểm tra thử nhé?” Tiểu Lý Tử len lén liếc nhìn vương gia đang vờ như không2biết gì, thật cẩn thận xét nét lên tiếng hỏi.
Nguyên Vô Ưu suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: “Ừ, ngươi đi xem thử đi.”
“Tuân lệnh.” Tiểu Lý Tử kích động mừng rỡ đến mức lệ sắp trào mi, cuối cùng cũng có ai đó nhớ ra rằng giờ lành của hai vị thiếp phu nhân kia đã sắp tới rồi. Hắn trước giờ cứ ngỡ chỉ mỗi mình hắn nhớ chuyện này thôi đấy?
Tiểu Lý Tử lập tức dùng4toàn bộ sức bình sinh của mình với tốc độ nhanh nhất lao đến Tiền Viện.
Mà ở trong phòng bây giờ, Hoài vương cũng chẳng còn chút tâm tư nào để đánh cờ nữa rồi. Hắn vẫy vẫy tay, thiếu niên có gương mặt thanh tú nãy giờ luôn đứng bên cạnh hầu hạ hắn liền lập tức dâng trà lên, sau đó lại thu dọn gọn gàng bàn cờ đặt trên giường.
“Vô Ưu có chuyện gì bận tâm à?” Hoài vương nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn nàng.
Nguyên Vô Ưu nghe thấy thì gật đầu, nhưng lại không nói ra điều bận tâm ấy là gì? Nàng nhẹ phất tay, Ngọc Thúy liền đem tới chiếc lò bằng đồng nhỏ được thiết kế vô cùng tinh xảo đến đặt ở đấy. Sau đó, nàng đem toàn bộ giấy đã tốn cả buổi tối để viết quăng vào trong lò, Ngọc Thúy đậy kín nắp lò, sau đó lui về một bên. Mãi cho đến khi ngọn lửa trong lò bắt đầu bùng cháy, giấy bên trong đã bị thiêu thành đám tro tàn, Ngọc Thúy mới kính cẩn lui xuống.
Nguyên Vô Ưu đứng thẳng dậy, không ngại mất đi sự thanh nhã mà vươn người duỗi lưng đã ê ẩm, vẫy tay gọi Ngọc Châu đem trà đến. Nàng đi về phía Hoài vương.
Hoài vương nhìn thấy ẩn trong ánh mắt nàng đong đầy sự vui vẻ, hắn nghiêng nghiêng tách trà trong tay, thể hiện ý rằng bản thân đang lắng nghe nàng. Nước trong chiếc cốc bạch ngọc nhỏ không phải trà sâm cũng chẳng phải trà xanh, mà chính là nước ấm mà nàng đã đặc biệt yêu cầu.
Nguyên Vô Ưu hài lòng gật đầu, xoay người muốn rời khỏi phòng.
Hoài vương dường như hết cách mà thở dài: “Vô Ưu.” Mặc dù chẳng muốn thừa nhận, nhưng nha đầu này gần như đã xem hắn như con trai mình mà chăm sóc, nuôi dưỡng rồi thì phải.
Nguyên Vô Ưu quay đầu, nàng đáp: “Con sẽ suy nghĩ thêm.” Tuy rằng bây giờ không có manh mối, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Hoài vương lắc đầu, ánh mắt hắn kiên định: “Chúng ta nói chuyện đi.” Không phải hắn không tín nhiệm nàng mà hắn cũng giống như nàng vậy, nàng muốn cho hắn một cuộc sống thanh tịnh, vô tư vô lo, hắn lại muốn cho nàng một chỗ dựa để giải sầu, giúp nàng xua tan phiền muội. Nàng lúc nào cũng xem bản thân chẳng khác nào một người phụ nữ đã năm mươi tuổi, mà quên mất rằng bản thân mới chỉ là một cô bé chưa đầy mười lăm tuổi mà thôi. Hắn chính là phụ vương của nàng, không phải là con trai nàng.
Mi tâm Nguyên Vô Ưu khẽ nhíu lại, sau đó ngước mắt nhìn hắn. Chỉ vài giây trôi qua, nàng đã xoay người ngồi xuống chiếc giường mềm cạnh hắn, rất tự nhiên cầm lấy chung trà trong tay hắn sau đó giao cho thiếu niên đang đứng cạnh bên.
Sau khi vị thiếu niên nọ và Ngọc Châu cung kính lui ra ngoài, Hoài vương mới lên tiếng hỏi: “Hành động của Bình Duệ có khiến con cảm thấy khó nghĩ không?” Kể từ sau khi Bình Duệ đích thân mang đến miếng lệnh bài kia, nàng vẫn chưa từng rời bước, ngay đến dùng bữa trưa cũng là ở trong phòng cùng ăn với hắn, từ chiều đến giờ nàng vẫn ngồi làm ổ trên ghế mềm đăm chiêu mãi.
“Nói là khó nghĩ thì có phần không đúng, con chỉ là đang định lượng giá trị của hắn mà thôi. Hắn có vẻ như đang ném đá dò đường vậy, bề ngoài thì là uy hiếp. Cuộc chiến giữa con và hắn, ngoài mặt chỉ là một phủ Bình Quốc Công, hắn như vậy có phải là... muốn con tha cho phủ Bình Quốc Công? Hay là hắn mượn cơ hội cảnh cáo chúng ta đất Kinh thành này là do hắn bảo vệ?”
Nguyên Vô Ưu thả lòng người ngả lưng vào thành giường, hoàn toàn không để tâm đến bộ dạng lúc này của chính mình, cũng chẳng hề bận tâm cử chỉ này của mình có phần không thích hợp cho lắm.
Ở trước mặt Hoài vương, nàng rất thoải mái tự tại, đấy cũng chính là nguyên do khiến nàng tình nguyện nán lại chỗ hắn để ngẫm nghĩ sự tình. Trên một ý nghĩa nào đó thì ở nơi hắn, nàng cảm nhận được một loại cảm giác an toàn. Chung quy nàng đối với Hoài vương, ngoại trừ những chuyện không chút liên quan đến hắn ở tiền kiếp ra thì nàng chẳng cần gì phải giấu hắn bất cứ chuyện gì. Nàng tin nàng cùng Hoài vương chính là cùng nhau tồn tại như thế đó.
Cho nên khi sống chung, cứ thoải mái là được.
Nhìn nàng lười nhác không mảy may có ý muốn che đậy, nơi sâu thẳm trong ánh mắt Hoài vương bỗng hiện hữu sự nuông chiều khôn xiết. Hành động này rõ ràng không hợp lễ nghi, ấy thế mà khi nàng bày ra, dường như lại trở thành lẽ chính đáng hiển nhiên, đồng thời khiến trái tim hắn bất đắc dĩ mềm mỏng dịu dàng hơn. Cũng như khiến cho sự giá băng buốt lạnh thấu xương trong cơ thể hắn bất chợt tan chảy, khoan khoái biết bao, trân quý biết bao.
Nén lại sự nhu hòa, dịu dàng như nước trong lòng, Hoài vương nghiêm nghị nói: “Bình Duệ tuổi trẻ tài cao, tài trí bẩm sinh, tâm tính có phần khác với người bình thường, theo ta thấy thì hắn hành động như vậy tuyệt đối không phải muốn con tha cho phủ Bình Quốc Công.”
Nguyên Vô Ưu có hơi bất ngờ, nhưng một giây sau, sắc mặt liền nghiêm túc trở lại: “Ý của người là, hắn đang cảnh cáo chúng ta sao?”
Đôi mắt trong veo của Hoài vương trở nên thâm trầm: “Có phải cảnh cáo chúng ta hay không, hiện tại vẫn rất khó nói, có điều, liên quan đến phủ Bình Quốc Công ta lại có thể khẳng định, tài năng của Bình Duệ là không thể nghi ngờ. Những kẻ trẻ tuổi thông minh giống như hắn, đương nhiên tôn quý, ngạo mạn hơn người. Vô Ưu, nếu như con là hắn, ở vào vị trí của hắn thì con sẽ làm thế nào?”
Nàng sẽ làm thế nào? Nguyên Vô Ưu nheo mắt trầm tư suy nghĩ.
Nếu như nàng là Bình Duệ, đối mặt với Bình Hữu Trị vì phú quý quyền thế mà để nương của mình từ thê tử trở thành tì thiếp khiến cho chính mình trở thành con của vợ lẽ, dựa vào tài năng của nàng thì nàng sẽ không coi trọng chức tước, chỉ cần bản thân muốn, nàng hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của chính mình tạo dựng nên một địa vị tôn quý hoa vinh, so với phủ Bình Quốc Công còn cao hơn, mạnh hơn. Nhưng trong thâm tâm nàng sẽ giễu cợt, sẽ khinh rẻ Bình Hữu Trị, cho dù đó có là cha ruột của mình đi nữa...
Đôi mắt Nguyên Vô Ưu bỗng sáng bừng, khẽ trợn tròn, sau lại chậm rãi vẽ lên một nụ cười, hàng mi dài rậm cong vút đổ bóng xuống gương mặt nàng, nét thờ ơ, lạnh nhạt ẩn sâu trong đôi mắt nàng bỗng chốc như tan chảy bởi nụ cười này. Nàng nhìn Hoài vương, cặp đồng tử xinh đẹp, lộng lẫy như viên dạ minh châu đen tuyền không thấy đáy, tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Hoài vương khẽ ho một tiếng, an tĩnh ngắm nhìn nàng, trong lòng có vẻ như vừa vụt qua loại cảm giác nào đó. Về lâu dài, nếu cứ ngắm nhìn khuôn mặt này sợ là không chỉ mình hắn mà ngay đến bất cứ người đàn ông nào cũng khó có thể rời đi, bởi vì dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của con gái mà kinh diễm.
Dựa trên cảm tính mà nói, bất luận là Thất biểu muội hay là Hạng cô nương thì đều là những người có vẻ ngoài mỹ lệ, hơn nữa khí chất bất phàm, chỉ là trái tim của hắn quá bé, không còn chỗ cho bọn họ nữa.
“Phụ vương đại nhân đang nghĩ gì vậy? Không phải là đang nghĩ đến hai vị thiếp như hoa như ngọc sắp chuyển vào phủ đó chứ?”
Hắn để cho người người khinh mạn các nàng ấy như thế chính là muốn cho bọn họ cơ hội cuối cùng, để bọn họ nhìn cho rõ, nhìn cho kĩ, trái tim hắn không hề mảy may có chút tình ý nào với bọn họ, mưu đồ của bọn họ, mãi mãi cũng không thể đạt được.
Nụ cười trên cánh môi Nguyên Vô Ưu càng thêm tươi tắn, sau đó thầm tự lắc đầu, đứa trẻ đáng thương, hắn không thấu hiểu phụ nữ. Nếu là nữ nhi bình thường thì cách này còn có hiệu quả, nhưng đối với hai vị cô nương Cố Y Y và Hạng Thanh Trần thông minh hơn người, hiểu rõ thứ bản thân muốn có mà nói thì hắn làm thế quả thực không những không thể khiến bọn họ biết khó mà lui, ngược lại còn khiến bọn họ dốc hết sức lực tranh đấu tới cùng.