Một lát sau.
Hướng Mạn thay đồ xong, trở về bàn đã trông thấy Tống Khương. Chỉ là sắc mặt của hắn dường như không được tốt cho lắm. Khó ở như thể ai mắc nợ hắn vậy.
Hướng Mạn đánh mắt thăm dò nhìn Thiệu Phong, chỉ thấy anh lắc đầu, sau đó làm động tác cố lên khích lệ khiến cô hoang mang.
Chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ cô gây ra đại họa rồi?
Hay là kẻ điên nào chọc giận hắn vậy?
Hướng Mạn ôm một bụng đầy nghi hoặc, chậm rãi đi đến bên Tống Khương. Cô thấp giọng lên tiếng: "Chú."
Tống Khương hừ lạnh, ngẩng đầu nhìn Hướng Mạn. Đôi mắt phượng u ám, tĩnh lặng đến mức khiến cô cảm thấy bị ngạt thở.
Hướng Mạn đổ mồ hôi lạnh. Bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt vạt váy. Đại não bắt đầu hoạt động với công suất tối đa. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không nghĩ ra nguyên nhân khiến hắn phát hỏa.
Đúng lúc Hướng Mạn có cảm giác bộ não nhỏ bé của mình chuẩn bị nổ tung, Tống Khương vẫn im lặng hồi lâu bất ngờ lên tiếng, đánh tan dòng suy nghĩ quẩn quanh của cô.
"Trai hay gái?"
"Dạ?" Hướng Mạn ngơ ngác, không hiểu Tống Khương đang nói đến vấn đề gì. Nhưng khi nhìn thấy con ngươi của hắn tối đi, trong đầu cô liền lóe lên một dòng suy nghĩ. Cô lập tức trả lời: "Trai... trai ạ!"
Đôi mày kiếm của Tống Khương cau chặt lại. Luồng sát khí màu đen tỏa ra xung quanh mỗi lúc một dày đặc hơn. Hắn thở hắt một hơi, cố chấp hỏi tiếp: "Bộ váy thế nào?"
"Rất đẹp, rất vừa vặn."
Giọng nói của Tống Khương trở nên lạnh lẽo. Nếu như có ma lực, chắc chắn bây giờ cả hội trường sớm đã đóng băng rồi.
"Tôi với tên đó, ai đẹp trai hơn?"
"Chú đẹp trai hơn!"
Hướng Mạn theo bản năng trả lời, lại không hề hay biết câu trả lời vô tri ấy vừa cứu sống bản thân.
Nghe được lời này của cô, lửa giận trong lòng Tống Khương mới chịu vơi đi một chút. Hắn hừm một tiếng, gật đầu hài lòng.
Coi như cô ngốc của hắn còn có chút lương tâm. Suýt chút nữa thì hắn đã bị cô làm cho tức ch.ết rồi.
Cúi đầu nhìn chằm chằm bộ váy "rất đẹp, rất vừa vặn" Hướng Mạn đang mặc trên người, Tống Khương không vui tặc lưỡi một cái. Hắn đứng dậy, nắm tay Hướng Mạn, kéo cô rời đi, bỏ lại Thiệu Phong ngồi hóng hớt nãy giờ.
Phong thiếu lắc đầu ngao ngán, bất đắc dĩ than vãn: "Mấy thằng ch.ết tiệt này, phải biết quý trọng người độc thân như tôi chứ!"
...
"Chú... chậm chút, chân cháu đau."
Hướng Mạn nhíu chặt lông mày, khuôn mặt nhăn nhó, thấp giọng lên tiếng.
Tống Khương khựng người, lập tức dừng lại. Hắn quay đầu, nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót Hướng Mạn mang. Ánh mắt giống như đang nhìn kẻ thù.
"Xin lỗi."
Dứt lời, Tống Khương liền dắt Hướng Mạn đến ghế đá, để cô ngồi xuống. Còn bản thân thì ngồi xổm, thản nhiên cởi đôi giày cô mang ra.
Hướng Mạn sửng sốt, đung đưa đôi chân muốn né tránh: "Chú, đừng..."
"Đừng cái gì? Trầy hết chân rồi."
Tống Khương cao giọng mắng, tâm trạng mười phần không vui vẻ. Chó ch.ết! Hắn ngốc quá!
Vứt đôi giày qua một bên, hắn đứng dậy, bế thốc cô lên, rảo bước đi về nơi để xe. Hướng Mạn không biết nên cười hay nên khóc. Cô nhìn đôi giày đáng thương bị ném đi, lại ngẩng đầu nhìn cái cằm cương nghị của hắn.
"Chú, đừng vứt nó đi. Lãng phí quá."
"Tôi nhiều tiền. Chút tiền cỏn con đó có là gì."
Huống hồ, vì nó mà cô bị thương. Tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến hắn đau lòng.
"Mang nó về đi chú. Cháu không muốn lãng phí."
"Tôi muốn vứt."
"Tại sao?"
"Ngứa mắt!" Bất kể thứ gì khiến bảo bối nhỏ của hắn bị thương, hắn đều sẽ xóa sổ!
"..."