Biệt thự nhà họ Tống.
Tống Khương bế thốc Hướng Mạn lên, để cô ôm lấy cổ mình, rảo bước lên phòng. Dáng vẻ hắn hầm hầm, tràn ngập sát khí, giống như sắp xông pha nơi chiến trường tàn khốc.
Đạp tung cửa phòng, ném Hướng Mạn lên giường, hắn thô bạo xé rách bộ váy trắng cô mặc. Cô hoảng hốt giữ chặt lấy tay hắn, lắc đầu tỏ ý không muốn.
Tống Khương cau chặt mày kiếm: "Em muốn mặc đồ của người ngoài à?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn cô bằng ánh mắt đe dọa "em thử nói muốn mặc xem" khiến Hướng Mạn nuốt nước bọt. Đây rõ ràng không phải hỏi, là đang cưỡng ép cô trả lời theo ý hắn muốn mới đúng.
Hướng Mạn thầm than trong lòng. Cô xin thề với chính mình, với trời cao, sau này tuyệt đối sẽ không đi theo bất cứ người đàn ông nào, cũng sẽ không mặc đồ bất cứ ai đưa cho.
Ai bảo người chú này của cô coi cô như cháu gái thật sự, nhất quyết không để kẻ khác táy máy tay chân với cô chứ.
Hướng Mạn lắc đầu, cố nặn ra nụ cười đẹp đẽ. Ôm lấy cánh tay Tống Khương, cô bắt đầu làm nũng, chỉ mong hắn nguôi giận.
"Cháu đương nhiên không muốn. Nhưng chú đừng xé rách chứ, phí lắm. Để cháu đi thay."
Tống Khương thở dài một hơi, đứng thẳng lưng, để mặc Hướng Mạn muốn làm gì thì làm. Xé rách hay thay đồ thì cũng đều có thể khiến bộ váy kia cút khỏi mắt hắn, chỉ là hắn cảm thấy xé sẽ nhanh hơn không cần phải cồng kềnh như cô.
Hướng Mạn cười tít mắt, ngây ngô hôn chụt lên má Tống Khương một cái khiến hắn ch.ết sững. Cô nhảy xuống giường, lao thẳng vào phòng tắm, còn nói thêm.
"Chú, lấy giúp cháu bộ đồ ngủ với."
Bây giờ cô mà mặc bộ váy không còn nguyên vẹn này đi lấy quần áo, chắc chắn hắn sẽ tức giận mất. Dù sao hắn cũng muốn nó nhanh chóng "bay màu" mà.
Tống Khương không có dị nghị. Hắn đứng dậy, đi đến tủ quần áo, cẩn thận chọn cho Hướng Mạn một bộ đồ ngủ mát mẻ, thoải mái.
...
Hướng Mạn dựa lưng vào cánh cửa phòng tắm, bất giác thở phào nhẹ nhõm. Đặt tay lên lồng ngực phía bên trai, cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập mất kiểm soát, cô nhíu mày khó hiểu.
Tại sao?
Tại sao cô lại không thể bình tĩnh khi đứng trước hắn?
Chẳng lẽ, cô lại mắc bệnh tim mạch rồi ư?
Hướng Mạn bị bản thân dọa cho giật cả mình. Cô lắc đầu, đem hoài nghi và lo sợ dìm xuống, bắt đầu thay quần áo.
Đợi đến lần kiểm tra sức khỏe tiếp theo, cô sẽ tìm một cơ hội để nhờ vả bác sĩ Thiệu. Còn bây giờ, cô sẽ giấu nhẹm đi, để Tống Khương không cần phải lo lắng. Hiện tại, hắn đã phải chịu quá nhiều áp lực rồi.
...
Một lát sau.
"Mạn, mở cửa."
Tống Khương gõ cửa phòng tắm. Chờ một lúc lâu mới thấy cánh cửa mở ra. Hướng Mạn lấp ló sau cánh cửa, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, để lộ xương quai xanh quyến rũ cùng đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn.
Hắn nóng mắt, âm thầm nuốt nước bọt. Yết hầu chậm rãi lăn một cái. Cổ họng bỗng trở nên khô khốc.
Vươn cánh tay thon gọn ra phía trước, Hướng Mạn đỏ mặt, ngại ngùng lên tiếng: "Chú, quần áo."
"Bé này."
"Dạ?"
"Tôi thấy em mặc thế này đẹp hơn."
"Sao chú có thể nói ra lời biến thái như vậy với khuôn mặt tỉnh bơ chứ?"
Hướng Mạn bị trêu chọc cho đỏ bừng mặt mũi, thẹn quá hóa giận mà lớn tiếng. Cô dứt khoát giựt lấy quần áo trên tay Tống Khương, sau đó liền trừng mắt với hắn.
"Tối nay, cháu sẽ ngủ riêng!"
Rầm!
Dứt lời, Hướng Mạn không chút do dự đóng cửa, bỏ lại Tống Khương vẫn còn đang ngơ ngác.