Phủ Phục Dưới Chân Em

Chương 17




"Mạn, hãy kết hôn với tôi đi. Tôi sẽ cho em một mái ấm hạnh phúc."

Hướng Mạn mở to hai mắt đầy kinh ngạc. Bất giác, cô không dám tin vào tai mình nữa.

Hắn vừa nói gì?

Kết hôn ư?

Liệu rằng cô có đủ xứng với hắn hay không?

Hướng Mạn ôm một bụng nghi hoặc cúi đầu. Bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt lấy vạt váy. Hiện tại, cô không đủ dũng khí để cho Tống Khương một câu trả lời thỏa đáng. Đúng hơn, cô đang trốn tránh.

Thiệu Phong ngồi ở phía đối diện, há hốc mồm khi chứng kiến màn cầu hôn có một không hai. Anh đứng bật dậy, kéo Tống Khương ra ngoài. Biểu cảm trên khuôn mặt có chút không vui vẻ.

...

"Làm gì vậy?"

Tống Khương dựa lưng vào tường, đôi mày kiếm cau chặt lại. Hắn hừ lạnh, trên mặt đã hiện rõ dòng chữ "đừng chạm tôi, tôi đang cáu bẩn" rồi.

Thiệu Phong không hẹn liền tặng cho Tống Khương một cái cốc đầu đau điếng. Anh đẩy gọng kính, bất mãn quở trách.

"Nghe rõ đây. Chú mày có biết tâm lý cô bé kia không ổn định không thế? Mày vừa làm bệnh nhân của tao khó xử, biết không hả?"

Hắn cúi đầu, rũ mi. Hàng lông mi dài che đi hết thảy cảm xúc trong đôi mắt hắn. Lúc đó, hắn thật sự không biết vì sao bản thân lại nóng vội như vậy. Chỉ biết khi ấy, hắn muốn cho cô thứ cô luôn khao khát bằng mọi giá mà thôi.

Hướng Mạn cần một mái nhà, vậy thì người đàn ông yêu cô như mạng sống sẵn sàng cùng cô gây dựng.

Thế nhưng, hắn không hề hay biết... bản thân đã khiến cô khó xử.

Tống Khương thở hắt một hơi nặng nề, trầm trầm cất giọng: "Xin lỗi. Là do tôi nóng vội."

"Được rồi, vào trong thôi. Tao cá là hiện tại, cô bé kia đã căng thẳng đến suýt chết luôn rồi."

...

"Thật xin lỗi. Đều do tôi bất cẩn, làm hỏng bộ váy của cô."

Hướng Mạn nhìn người đàn ông đang không ngừng xin lỗi trước mặt, chậm rãi lắc đầu. Chỉ là một bộ váy thôi, cô sẽ không nhỏ nhen đến mức ghi thù người khác đâu.

Thế nhưng, người nào đó thật sự áy náy muốn chết. Anh ta nắm lấy tay Hướng Mạn, kiên quyết nói.

"Không được! Tôi phải đền cho cô một bộ váy mới. Nếu không e là tôi sẽ ăn không ngon, ngủ không yên mất!"

"Không... không cần đâu ạ."

Người kia bĩu môi, chán nản vô cùng: "Lẽ nào đến đền bù cô cũng không cho ư? Cô thù hằn tôi thế sao?"

"Không phải."

"Vậy thì đi thôi!"

"..."

Hướng Mạn thầm than trong lòng. Cô còn chưa nói tiếng nào với Tống Khương nữa. Cứ như vậy mà rời đi, nhất định hắn sẽ tức giận mất. Nhưng nếu không rời đi, người nào đó sẽ không chịu buông tha cô. Hơn nữa, cô cũng không thể để hắn mang danh "thiếu gia nhà giàu đi dự tiệc cùng con nhỏ quê mùa, ăn mặc bẩn thỉu" được.

Hít sâu một hơi, Hướng Mạn hạ quyết tâm. Cô nhắn tin báo với Tống Khương một tiếng, sau đó liền cùng người kia rời đi.

Người đàn ông kia thấy vậy thì khẽ than một tiếng: dễ tin người như vậy, nếu gặp phải người xấu thì sẽ bị lừa bán đi mất. Cũng may mình là người tốt!

...

Nơi để xe.

"Ồ, đây rồi."

Người đàn ông lấy từ trong cốp xe ra một túi đồ đưa cho Hướng Mạn. Cô nhìn túi đồ đầy nghi hoặc. Rõ ràng, làm đổ ly rượu lên trên người cô là việc không may xảy ra. Thế nhưng túi đồ này lại khiến cô có cảm giác tất cả đều là dàn dựng.

Thấy cô nghi ngờ, người đàn ông kia liền gãi đầu, nở nụ cười gượng gạo.

"Bộ váy này là tôi mua cho em gái. Tôi đoán cô sẽ mặc vừa."

"Thôi, trả anh." Hướng Mạn dúi túi đồ vào người anh ta, lắc đầu: "Nếu tôi mặc nó, em gái anh sẽ giận mất."

Người nọ nở nụ cười dịu dàng. Anh đẩy túi đồ về phía Hướng Mạn, cất giọng buồn buồn pha chút thương tâm.

"Tôi cũng mong nó sẽ tức giận. Giận rồi sẽ sống lại quát mắng tôi."

Hướng Mạn giật mình sửng sốt. Em gái của người này... chẳng lẽ đã không còn rồi sao?

Cô luống cuống, cúi đầu xin lỗi: "Tôi... tôi không cố ý."

Người đàn ông cười rộ lên, theo thói quen vươn tay xoa đầu Hướng Mạn. Anh trầm trầm lên tiếng: "Không, tôi không trách cô."

Ở góc độ Hướng Mạn không để ý, anh ta chậm rãi lấy đi một vài sợi tóc của cô. Đáy mắt lóe lên tia hưng phấn, giống như đã đạt được mục đích vậy.

"Có thể cho tôi biết tên của cô không?"

"Mạn, tôi... tôi tên Hướng Mạn."

"Cảm ơn. Hẹn gặp lại."

Dứt lời, anh ta lập tức xoay người rời đi, ngay cả cái tên cũng không muốn tiết lộ. Hướng Mạn nhìn theo bóng lưng anh ta, ngơ ngác cầm túi đồ trên tay mà chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.