Mạc Đình Cảnh thật sự là một doanh nhân thiếu trách nhiệm. Ngay trong buổi lễ trọng đại vậy mà dám trốn việc, đẩy hết trách nhiệm lên người cha mình, một người đàn ông đã rời xa thương trường. Còn bản thân thì ung dung ngồi bên dưới sân khấu, thưởng thức những món ăn ngon.
Tống Khương nhìn Mạc lão gia lên phát biểu, rồi lại phải thay Đình Cảnh đi tiếp khách mà cảm thấy thương vô cùng. Hắn huých tay Mạc Đình Cảnh, chậm rãi lên tiếng.
"Chú bất hiếu quá đấy!"
"Đâu phải do tôi. Ông ấy tình nguyện mà."
Tống Khương tặng cho người nào đó đang nói dối không thương tiếc ánh nhìn khinh thường. Sau đó liền quay đầu về phía Hướng Mạn ngồi bên cạnh, ân cần hỏi han.
"Có muốn ăn thêm gì không? Tôi lấy cho em."
Hướng Mạn ăn nhiều đến mức no căng bụng, chỉ có thể lắc đầu từ chối. Sức ăn của cô không lớn, ăn một chút sẽ bỏ. Nếu không phải hôm nay Tống Khương kiên quyết bắt cô ăn uống hẳn hoi, bữa ăn của cô đã kết thúc từ sớm rồi.
Thiệu Phong nhìn Hướng Mạn đánh giá một lượt. So với lần đầu gặp gỡ, cô xuất hiện trong bộ dáng gầy teo tóp. Bây giờ đã có thêm chút thịt rồi.
Đột nhiên, đầu Phong thiếu lóe lên một suy nghĩ táo bạo.
Tống Khương không phải là đang... nuôi lớn để thịt đấy chứ?
Mạc Đình Cảnh nhướn mày, cười cười làm quen: "Xin chào. Tôi họ Mạc, gọi chú Mạc được rồi. Thằng nhóc này là cháu trai kết nghĩa của tôi."
"Chào... chào chú ạ."
Hướng Mạn gật đầu, rối rít tít mù, cuống cuồng đáp lại. Cô núp sau người Tống Khương, dè dặt nhìn Mạc Đình Cảnh.
Cô không quen biết người này. Nhưng nếu là người thân của Tống Khương, vậy thì chính là người xấu.
...
Một lát sau, Bối Mạt đưa Mạc Quân Thành và Mạc Quân Nghị đến hội nhập. Trông dáng đi lảo đảo, Đình Cảnh đoán cô đã ngà ngà say rồi.
Đợi đến khi Bối Mạt đặt mông xuống ghế, Mạc thiếu mới cau chặt mày, không vui khiển trách: "Anh đã nói thế nào? Không được uống rượu. Em xem lời anh là gió thoảng bên tai hả?"
Bối Mạt cười hề hề, không hề để tâm đến việc bản thân vừa bị mắng yêu. Cô ôm lấy cánh tay Mạc Đình Cảnh, nhướn người hôn lên cái cằm cương nghị của anh.
"Ông xã... chẳng phải anh nói em khi say rất đáng yêu sao?"
"Em chỉ thỏa mãn ông xã thôi mà. Ngoan, đừng giận. Để trẫm thương thương."
Phụt!
Thiệu Phong ở bên cạnh nhịn không được bật cười thành tiếng, cười như một thằng điên trốn trại. Tống Khương cũng không khách khí cười rộ lên, vô cùng khoa trương.
Sắc mặt Mạc Đình Cảnh đen kịt lại. Mất mặt! Quá mất mặt!
Anh đứng dậy, không chút do dự bế thốc Bối Mạt lên, nói lời chào tạm biệt rồi bế người rời đi. Hai đứa nhỏ cũng biết điều, ngoan ngoãn tạm biệt rồi chạy theo cha mẹ.
Mạc Quân Nghị: "Anh nói xem, mẹ có bị cha phạt không?"
Mạc Quân Thành: "Dựa vào sắc mặt với thái độ của cha, khả năng cao là có đấy!"
...
Hướng Mạn nhìn theo gia đình nhà họ Mạc rời đi, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác ngưỡng mộ xen lẫn chút ganh tỵ. Dường như sâu trong thâm tâm, cô cũng đã từng khao khát một gia đình yên ấm, hạnh phúc như vậy.
Tống Khương tinh ý nhận ra sự thay đổi rất nhỏ của Hướng Mạn. Hắn bí mật nắm lấy bàn tay cô giấu dưới bàn, mười ngón đan xen. Hướng Mạn giật mình nhìn hắn, đôi mắt ngây ngô mở lớn đầy kinh ngạc.
Hắn khẽ cười: "Sao vậy? Em ganh tỵ hả?"
Hướng Mạn chột dạ, luống cuống lắc đầu. Ganh tỵ? Đây không phải thứ tình cảm tốt đẹp gì. Là một cảm xúc hết sức tiêu cực. Cô không muốn hắn nghĩ xấu về mình chút nào.
Cô lắp bắp giải thích: "Chú... cháu không..."
"Được mà."
"Dạ?"
"Nếu em muốn một gia đình nhỏ, tôi sẽ cho em."
Hướng Mạn ngẩn người, bên tai bỗng ù ù. Cô đã không còn nghe rõ lời nói của Tống Khương nữa.
"Mạn, hãy kết hôn với tôi đi. Tôi sẽ cho em một mái ấm hạnh phúc."